Chương 18: Phiên ngoại của Edward (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai nhìn thấy Claire là ở bãi đỗ xe của trường học.

Alice và Jasper ngồi trên chỗ người lái và phó lái, em ấy không để ý nhiều đến chiếc xe duy nhất trong bãi đã dừng cùng lúc với chúng tôi. Bởi vì Jasper bắt đầu bất an, đối với anh ấy mà nói, mùi máu ngọt ngào của con người giống như nham thạch nóng rực, liên tục chảy. Cái khoái cảm sắc bén ấy có thể tước nhỏ mọi năng lực tự chủ trong đầu, anh ấy muốn săn thức ăn.

Cho dù ngày hôm qua anh ấy đã cắn chết hai con sư tử, nhưng cả người anh ấy vẫn bức bách anh ấy đi săn con người.

Đây mới là bản năng, Jasper từng là tù binh của loại săn thức ăn này. Ma cà rồng đã biến đổi anh ấy – Maria – đã khiến anh ấy học được cách công kích con người vô tội vạ, coi con người là thứ thức ăn đê tiện.

Anh ấy bị ảnh hưởng với bản năng này hơn bất cứ ai trong chúng tôi, anh ấy từng giết rất nhiều người, nếu không phải Alice muốn ở lại nhà Cullen, à, gặp người có chủ nghĩa đồ chay, thì anh ấy căn bản không hề muốn miễn cưỡng mình như thế. Cho dù giết chết con người và ma cà rồng sẽ làm anh ấy buồn phiền, nhưng cũng không khổ sở bằng sự đáng sợ do đồ chay mang đến.

Cho nên vì Alice, năng lực tự chủ của anh ấy đôi khi còn mạnh hơn cả tôi.

Mà lúc này, tôi có thể khẳng định mình là người đầu tiên phát hiện sự có mặt của Claire. Cô ấy ngồi trên ghế lái của xe Ford cũ kĩ, đặt một bàn tay lên vôlăng, hơi cảnh giác nhìn chúng tôi.

Aston v12vanquish — loại xe này không hợp với bãi đỗ xe của trung học Forks.

Đây là nguyên nhân cô ấy cảnh giác.

Tôi có nghe người khác nói rằng cậu của cô ấy là Charlie Swan, là cảnh sát Forks.

Chắc chắn là Charlie Swan thường xuyên nói về mấy vụ án tội phạm với cô ấy, cô ấy phản ứng như thế là chính xác, chúng tôi đã quá phô trương.

“Jaz, anh không sao chứ.” Alice không có thời gian chú ý đến thứ gì khác, em ấy dùng suy nghĩ nói với tôi, ‘Edward, giúp em chú ý anh ấy, nếu Jaz…’

Tôi thật sự không muốn giúp, suốt ngày phải xâm nhập vào đầu Jasper, sự đau đớn ấy sẽ cuốn lấy tôi, làm cái bụng đói khát của tôi bắt đầu muốn săn thức ăn.

“Anh không sao.” Jasper ngừng thở, anh ấy dùng hết không khí duy nhất trong phổi chỉ để mở miệng làm Alice yên tâm.

Anh ấy cố gắng tỏ ra bình thường, tôi cũng tỏ ra bình thản cúi đầu, lắng nghe suy nghĩ của Claire.

Trong đầu cô ấy chỉ mang sự yên bình nhẹ nhàng, điều này có thể giúp tôi giãy ra khỏi suy nghĩ đau khổ của Jasper trong thời gian ngắn ngủi.

Cô ấy đang do dự không biết có nên xuống xe hay không, dù sao thì đó là một chiếc xe sang trọng vốn không nên xuất hiện ở đây, không khí mất tự nhiên đã chọc phải thần kinh mẫn cảm của cô ấy.

“Chúng ta nên xuống xe thôi, nếu Jasper gặp phải chuyện không may thì vẫn còn anh và Emmett, bọn anh có thể ngăn cản anh ấy.” Tôi có thể chú ý đến Jasper mọi lúc mọi nơi, Emmett cường tráng có thể ngăn lại Jasper đang nổi điên.

Alice gật đầu, mái tóc ngắn màu đen được chải tỉ mỉ tự nhiên khẽ bay lên theo động tác của em ấy.

Lúc đi qua Claire, Jasper vẫn không khống chế được hơi ngừng lại, mũi anh ấy không lúc nào là không nói cho anh ấy bên trong ngôi trường đằng xa đều là con mồi, mà người gần anh ấy nhất chính là Claire.

Tôi mở cửa xe, căng người lên, chuẩn bị lao ra ngăn cản bất cứ lúc nào.

Trong đầu Alice, tôi nhìn thấy Jasper ghìm lấy cổ Claire, làn da trắng noãn mà yếu ớt căn bản không thể ngăn cản răng nọc tàn phá, đôi mắt vàng của Jasper bị màu đỏ lạnh như băng ăn mòn.

Không thể được, nếu Carlisle ở đây, bố nhất định cũng đồng ý với tôi, đi cứu cô gái ấy.

Nhưng giây sau, Alice kêu lên đã thay đổi quyết định của Jasper, chỉ một tiếng ngọt ngào “Jaz, nhìn em này”, khiến tương lai trong đầu Alice lập tức bị phá vỡ.

Tôi nhìn thấy chúng tôi vô sự bước vào phòng học, Jasper rất đau đớn, nhưng anh ấy đã nhịn xuống được.

Tôi không nhìn thấy Claire trong đầu Alice nữa, so với một kẻ qua đường không quan trọng, Alice chăm chút cho bạn đời của mình hơn.

Claire cảm thấy chúng tôi rất kỳ quái, thậm chí là hoài nghi nhìn kỹ. Ngày đầu tiên đến trường đã gây hoài nghi rồi, đây không phải là chuyện tôi muốn nhìn thấy.

Khi đi qua xe của cô ấy, cách làn mưa và cửa kính xe thủy tinh, tôi nghe thấy Claire khẩn trương tổng kết.

‘Phần tử nguy hiểm…’

Cô ấy đúng, hy vọng là cô ấy vẫn có thể giữ cảnh giác, sẽ không bị chúng tôi mê hoặc mà quên đề phòng.

Như vậy là cô ấy có thể an toàn sống sót mà không gặp phải chuyện gì phiền toái.

Khi tôi đi vào trường học, tôi quay đầu lại, dùng thị lực cực tốt nhìn xuyên qua cửa, thấy Claire mặc áo mưa rời đi. Tôi và cô ấy không nên quen biết nhau, cuộc sống của hai chúng tôi hoàn toàn khác nhau, nhất định giống như hai đường thẳng song song.

Cô ấy sẽ không quen biết tôi.

Mà tôi, cũng sẽ không biết cô ấy.

Alice có vẻ rất vui sướng với mọi thứ ở Forks, em ấy dường như khác tôi. Mỗi thời mỗi khắc, em ấy luôn có thể phát hiện ra nhiều điều nhỏ bé thú vị, dù sinh mạng đã trì trệ không trôi đi nữa, nhưng em ấy luôn khiến người khác cảm thấy em ấy đang thay đổi mỗi ngày vậy.

Tôi đã quá cũ kĩ rồi, thời gian vĩnh viễn dừng lại vào mùa thu năm 1918. Ngẫu nhiên tôi hay nhớ lại mẹ ruột của mình, không biết mẹ có hối hận vì đã cầu xin Carlisle cứu tôi hay không, gương mặt của mẹ vẫn còn trong trí nhớ phai màu của tôi. Mẹ yêu tôi, tôi biết.

Chúng tôi tập hợp trong căng-tin buffet của trường học, cứ đến giờ này là mọi người đều cảm thấy buồn bực.

Đồ ăn trong căng-tin buffet này, cảm giác cũng giống như con người nhìn thấy bùn đất vậy, không phải là do vị ngon hay không mà là cơ thể của bạn căn bản không cần nó cũng không thể tiêu hóa nó.

Nhưng chúng tôi phải biểu hiện tự nhiên, như vậy mới giống người, đúng, giống người.

Mong là mấy đồ ăn ngon lành đặc sắc đó hoàn toàn biến mất trong thế giới của tôi, tôi lạnh lùng nhìn đĩa trên bàn.

Cả nhà ăn đều tràn ngập âm thanh ầm ĩ, trong đầu ai cũng là tin đồn về gia đình Cullen, ngay cả khe khẽ nói nhỏ cũng không có gì mới.

Cho dù Alice không nói, tôi cũng biết tương lai sau khi vào Forks. Đến trường, chịu đựng lời đồn đãi chuyện nhảm, săn bắn, tránh né ánh mặt trời xán lạn.

Đợi đến khi học trung học xong, chúng tôi sẽ lấy lý do muốn lên đại học mà đi xin vào trường học ở nơi nào đó cũng mưa dầm liên miên như thế.

Vẫn không có gì khác, không hề mới mẻ.

“Kẽo kẹt — “

Tiếng vang sắc nhọn bỗng vang lên.

Tôi phản xạ quay đầu lại, đi tìm nơi phát ra tiếng, đây là một loại bản năng phòng bị.

Jasper thậm chí còn nhanh hơn tôi, anh ấy đang cảnh giác thay Alice, cho dù lý trí của anh ấy sắp bị cơn khát thiêu đốt hầu như không còn.

Sau đó tôi nhìn thấy Claire, cô ấy ngồi trước bàn ăn ở góc, đôi mắt màu rám nắng mềm mại trong suốt. Cô ấy nhìn chúng tôi, miệng còn ngậm một lá rau.

Tôi quay đầu đi, cảm thấy mình ngạc nhiên như vậy hơi buồn cười.

Ma cà rồng —

Chỉ trong một giây, những suy nhĩ nhàm chán, đơn bạc, ong ong ầm ỹ của mọi người đều bị những lời này dập nát.

Tôi còn nhớ rõ giọng nói này, đơn thuần mà vui vẻ hát bài El Condor Pasa, giống như thế giới này chỉ còn lại một mình cô ấy và ngày hè đầy ánh sáng màu xanh.

Nhưng cũng chính tiếng nói ấy đã lãnh khốc nói ra bí mật không thể nói. Tôi sợ mình nghe lầm, lập tức quay đầu lại, thậm chí không thể khống chế cảm xúc phẫn nộ dữ dằn của mình.

Claire vẫn ngồi đơ ra đó, gương mặt tái nhợt không có biểu cảm gì, nếu không phải đầu óc cô ấy đang cuồn cuộn lên thì không có ai phát hiện ra cô ấy không bình thường.

Edward —

Tôi cắn răng, không thể khống chế nọc độc tàn sát bừa bãi trong khoang miệng, cô ấy đã biết?!

… Biết đọc suy nghĩ.

Ngón tay mất khống chế nghiền nát mép bàn, nếu không phải Emmett phản ứng nhanh chóng chống đỡ cái bàn thì nó đã bị tôi ném ra ngoài cửa sổ rồi.

Không thể để cô ta nói ra, phải giải quyết chuyện này.

Tôi phải bảo vệ cả bí mật, bảo vệ tất cả gia đình.

Bắt cô ta câm miệng, vĩnh viễn!

“Edward?” Alice rốt cục rời chú ý khỏi Jasper, hai mắt em ấy mất tiêu cự, giọng nói nghi hoặc nhanh chóng biến thành tiếng thở hắt.

Mà Claire thì không chống cự lại được tầm mắt áp bách đe dọa của chúng tôi, không hề do dự nhảy dựng lên rồi điên cuồng lao ra.

Thân thể của cô ấy nhanh hơn đầu óc, phát hiện ra chúng tôi nguy hiểm, cô ấy chạy trốn quá nhanh.

Tôi thấy trong đầu Alice hình ảnh Claire chạy trốn ra ngoài, tôi nhìn thấy cô ấy túm lấy túi sách và áo mưa, chạy vào trong xe Ford màu xanh ngọc.

Hình ảnh này vẫn chưa xảy ra, hoặc là sẽ xảy ra ở giây sau.

Mưa to xối mái tóc dài và áo lông, cô ấy rụt người trong xe, phát run vì mưa lạnh buốt.

Tầng mây đen bao trùm cả Forks, yên tĩnh không tiếng động, tôi chưa bao giờ cảm nhận được sự im lặng đáng sợ đến thế.

Alice dường như cảm thấy kỳ quái với hình ảnh mình nhìn thấy, em ấy còn chưa mở miệng thì tôi đã áp chế sự điên cuồng của mình xuống. Tôi phải làm cho tất cả mọi người cảm thấy tôi rất bình thường, không thể lấy tốc độ một trăm dặm Anh lao ra, không ai biết tôi đã phải kìm chế đến mức nào.

Tôi ngồi xuống, ghế dựa phát ra một tiếng vang nặng nề, đúng vậy, chân ghế dựa đã bị tôi ngồi hỏng, dù cho bề ngoài trông vẫn lành lặn, không tổn hao gì.

Mọi người đều chú ý đến hành động thần kinh của Claire, không ai chú ý tới chúng tôi, đây là kết quả tốt đẹp nhất, tôi biết bước tiếp theo chúng tôi phải làm gì.

Trong đầu Alice đã có đáp án, trong hình ảnh mơ hồ mà xiêu vẹo, chúng tôi đang bao vây lấy xe cô ấy.

“Bị lộ.” Tôi hít sâu một hơi, động tác đáng chết này quả nhiên không hề hữu ích.

Ngu xuẩn, không thể nào. Rosalie không hề tin phán đoán của tôi.

Đây không phải là một tin tức tốt, có khi nào lại là cô bé vừa rồi đã bị chúng ta dọa chạy mất không? Emmett luôn đơn giản tùy tiện, anh ấy nhất thời không có cảm xúc gì đặc biệt.

Bị lộ? Bị lộ! Giết cô ta! Toàn thân Jasper đều đang kêu gào giết chóc, anh ấy bị cơn khát tra tấn điên rồi, cho nên càng dễ dàng bùng nổ. Anh ấy đang tưởng tượng trong đầu phải lao ra như thế nào, lần theo mùi Claire, tàn nhẫn bẻ gẫy tay chân của cô ấy, xé toạc cô ấy ra từng mảnh.

Đây cũng không phải là một tin tức tốt. Tôi bắt mình tỉnh táo lại, ít nhất ý kiến của Jasper không thể thực hiện.

Hai mắt Alice lăng lăng nhìn đằng xa, tầm mắt vẫn không có tiêu điểm, chợt xa chợt gần. Rất nhanh, em ấy tỉnh táo lại, tự nhiên dắt tay Jasper, hành động vô cùng thân thiết này đã giúp sát khí khủng bố của Jasper giảm bớt đi nhiều. Sau đó em ấy bưng bàn ăn lên, đổ hết những đồ ăn mà em ấy không hề động đến.

Chúng tôi đi ra ngoài, tôi im lặng một phút đồng hồ, sau đó nói với đám Emmett: “Em và Alice đi giải quyết.” phải có người ở lại trường học, ngày đầu tiên đi học mà đã bỏ khóa thì rất dễ gây chú ý, ít nhất phải có người phụ trách cầm tờ giấy mà giáo viên kí tên đưa cho bà Cope, không thì vị phu nhân không tốt bụng kia nhất định sẽ nguyền rủa chúng tôi.

“Cậu đang đùa với bọn chị đấy à?” Rosalie cuối cùng cũng dời sự chú ý khỏi vẻ xinh đẹp của mình, chị ấy còn hung tàn hơn bà Cope rất nhiều.

Tôi đã đứng lên, ném hết bánh mì bị xé nát, sau đó dùng tốc độ con người bình thường, với tôi mà nói lại là chậm chạp để đi ra ngoài.

Tôi tin tưởng Emmett có thể làm Rosalie nghe lời, bọn họ thường xuyên dính lấy nhau như là nam nữ diễn viên bên trong phim tình yêu, làm người ta nổi da gà.

Alice giơ ô đứng sau xe Claire, không ai chú ý tới em ấy, chỉ có cô gái trên xe. Tôi xuất hiện ở bên cạnh em ấy, một giọt mưa cũng không kịp rơi ướt quần áo tôi.

Jasper vẫn nghĩ xem giết Claire như thế nào, anh ấy căn bản không cho mình hô hấp, làm vậy có thể khiến mùi máu tươi mới mẻ hấp dẫn cách xa anh ấy. Cái linh hồn đao phủ đi ra từ chiến tranh lại trở về cơ thể anh ấy, đa nghi mà vô tình, bất cứ thứ gì có thể làm hại đến Alice, anh ấy đều phải lạnh lùng phá hủy.

Tôi muốn ngăn cản anh ấy, ý định này vẫn luôn có trong đầu, tôi không thể quên ánh sáng mặt trời yên bình cùng cánh rừng màu xanh biếc trong đầu Claire.

Cô ấy không nên bị đối xử không công bằng như thế, Jasper thậm chí không để cho cô ấy bất cứ cơ hội nào để mở miệng đã muốn bắt cô ấy phải im bặt dưới lòng đất Forks vĩnh viễn. Mà tôi lại cần đáp án, vì sao cô ấy lại biết.

Lý do này có thể làm Jasper yên tĩnh lại, anh ấy từng là quân nhân, trải qua quá nhiều âm mưu, anh ấy có thể liên tưởng ra một đống lý do đáng sợ.

Tôi đã cho rằng tôi có thể dễ dàng tìm được đáp án ngay trong đầu Claire, cô ấy thoạt nhìn ẩn nhẫn mà yếu ớt, thân thể gầy nhỏ dưới áo lông cũ kĩ rộng thùng thình liên tục phát run. Sắc mặt rất tái nhợt, trắng nõn nhưng mang vẻ bệnh trạng không khỏe, giống như là mỗi lần hít nhẹ đều có thể làm cô ấy bị vỡ vậy.

Chúng tôi rất giống ác đồ, cô ấy nghĩ như thế.

Xinh đẹp mà gây sợ hãi, cô ấy nghĩ như thế.

Đêm nay trời sẽ mưa, có thể ngủ ngon, cô ấy còn nghĩ cả mấy thứ đó sao?

Có khi nào họ sẽ nổi điên không, chắc có…

Tôi xác định mình sắp điên rồi, bởi vì trong đầu Claire căn bản không có đáp án tôi muốn. Rất nhiều chỗ trống, ngay cả câu chữ và hình ảnh cũng không trọn vẹn.

Mấy chỗ trống đó sẽ giết chết chính cô ấy, Rosalie và Jasper sẽ phán cô ấy tử hình.

Volturi cũng sẽ phán quyết cô ấy tử hình. Mà cô ấy lại không hề biết gì, một chút cũng không biết mình đang chạy trên vực sâu của cái chết.

“Nằm mơ thấy.” cô ấy ngồi trên sô pha, thoạt nhìn lẻ loi cô đơn, vẻ mặt trầm tĩnh.

Tôi không nghe được suy nghĩ của cô ấy, trái tim cô ấy vẫn đang đập ấm áp, máu tươi trong cơ thể chảy như thủy triều. Cô ấy chỉ là một con người, nhưng lại có thể bảo vệ bí mật này kín như có tường đồng vách sắt.

Carlisle tin cô ấy, bởi vì trông cô ấy nghiêm túc mà thành thực, thậm chí là bối rối.

Tôi cũng phải tin tưởng cô ấy, bởi vì tôi mà hoài nghi thì có thể mọi người sẽ quyết định giết chết cô ấy.

Mà Jasper và Rosalie, sự ưu thương của Esme khiến bọn họ tạm thời bỏ đi ý định điên cuồng ấy.

Màu tóc Claire là màu vàng nhạt rất hiếm thấy, mỏng và thuần chất, giống như ánh sáng buổi sớm chiếu vào, bạn sẽ không thể tìm thấy ai có màu tóc hư vô và xinh đẹp giống cô ấy.

Màu tóc cô ấy giống con của Esme.

Đứa bé sơ sinh ấy là hy vọng sống duy nhất của Esme, nhưng nó đã chết sớm. Khi thời gian của mẹ vì Carlisle mà đọng lại, hình ảnh duy nhất hồi còn là con người mà mẹ nhớ kỹ chính là con của mẹ, màu mặt khi chết của đứa trẻ giống hệt gương mặt tái nhợt của Claire.

Tuy rằng nghĩ như vậy rất ngu ngốc, nhưng Esme cảm thấy có khi Claire lại chính là kiếp sau của con mình. Ngay cả ma cà rồng cũng tồn tại, thì đâu có gì là không có khả năng chứ.

Tình thương của mẹ đã bảo vệ Claire, điều này làm mọi người trầm mặc nhìn cô ấy đi khỏi.

“Nếu cô ta nói ra thì phải làm sao?” Rosalie bấu chặt móng tay sơn đỏ vào lòng bàn tay, chị ấy bức mình phải bình tĩnh lại, bằng không chị ấy sẽ vọt ra làm thịt cái con người đã biết bí mật kia.

“Không ai sẽ tin cô ấy, không phải sao?” Emmett quả nhiên vẫn cái ‘đức hạnh’ ấy, đừng bao giờ mong anh ấy có thể nghĩ sâu xa hơn.

Jasper trầm mặc, anh ấy vẫn đang lưỡng lự giữa Esme và Claire, Alice hiển nhiên quan trọng hơn, cho nên không có lý do nào hoàn mỹ hơn, anh ấy sẽ vẫn tìm cơ hội giết chết Claire.

Tôi hiển nhiên đứng về phía Carlisle và Esme, chúng tôi rất có ưu thế, Carlisle sẽ không bao giờ coi nhẹ mạng người, mà tôi thì luôn ủng hộ bố tôi.

“Chúng ta có thể đứng cạnh canh chừng cậu ấy, làm vậy chẳng phải rất tốt sao?” Alice ra một chủ ý rất tệ, tuy rằng cuối cùng em ấy luôn thắng lợi.”Hôm nay chúng ta đã khiến rất nhiều người chú ý rồi, nếu chúng ta ngay từ đầu đã quen biết Claire, thì những người đó sẽ hiểu thôi.”

Đây căn bản không phải lý do, Alice rất hưng phấn, em ấy còn chưa tiên đoán được điều gì, tôi xác định là em ấy có dự cảm. Mà dự cảm đó thì tôi bất lực, tôi không thể biết rõ ràng vì sao Alice muốn đến gần Claire.

Bởi vì trong đầu Alice vẫn chưa có hình ảnh cụ thể.

Giám thị cô ta. Rosalie đa nghi nghĩ.

Giết chết cô ta. Jasper còn do dự.

Esme rất thích Claire, đúng là một tin tức tốt. Emmett hiển nhiên vui vẻ nhưng nhầm trọng điểm, anh ấy hy vọng Claire có thể làm Esme vui vẻ hơn, anh ấy coi Esme là người mẹ quan trọng nhất.

Tôi không nói, bởi vì tôi phát hiện mình không biết nói gì.

Tháng này trời sẽ mưa liên miên, Alice nói.

Ngày hôm sau đi đến trường, nhìn thấy Claire cồng kềnh xuống xe, cô ấy làm tất cả mọi người bật cười.

“Hi, Claire.” Tôi nhìn cô ấy, mưa nặng nề rơi xuống đất, ánh sáng hơi lóe lên trên mái tóc cô.

Ánh mặt trời sáng lạn chết tiệt. Khóe mắt cô ấy khẽ loan, giống như một nụ cười đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro