Chapter 2: Ghen ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Koko luôn hiểu rằng, đồng tiền tôn lên dáng vẻ gã, tôn lên giá trị tỷ đô của gã, lại càng nhấn đậm sự thông minh kiệt xuất của gã, nô lệ của đồng tiền là gã, vị vua của giàu có vẫn sẽ là gã. Vừa thống trị, vừa phục tùng vật chất, thật nghịch phản mà cũng thật hài hòa !


Gã thích đển mẩn mê những thứ xinh đẹp, yêu đến điên loạn những mĩ nam kiều diễm, trông nếu vẻ đẹp tự nhiên được mần toàn đá lạnh quý hiếm thử xem? Chúng sẽ dìm gã chết ngạt vì ngọt dược mất. Gã điên, nhưng tiêu chuẩn cái đẹp chưa bao giờ là xấu xí. Gã hiểu được, biết được, muốn nắm trọn chúng trong tay. Nhất là Seishu, cậu ta xinh đẹp mà cũng đáng gờm. Koko bất giác tặc lưỡi, Seishu của gã được nuôi khéo thật đấy, nhưng phải gặm nuốt thứ đồ được nuôi dưỡng bởi kẻ khốn khác thật khó chịu, gã muốn "tẩy rửa" cậu.


Bước đi đến nắm chặt tóc của Seishu, gã cúi đầu nhìn vào đôi mắt láng nước óng ánh đến lạ kì. Đẹp quá Inui Seishu ! Mày phải là của tao, của những đồng tiền bọc lấy ! Koko bẩn dơ như đồng tiền gã bạt mạng cướp lấy, nhưng những đồng tiền ấy đang phập phồng viên ngọc sáng đến nhòe đi vết nhơ bôi trét lên chúng. Cậu chiếm trọn ánh nhìn người khác, khiến họ lao thân vì cậu, mù lòa những điều sai trái dơ bần.


-"Giết Draken đi lũ chó gớm ghiếc !" - Gã rống lên đầy rợn dị, con ngươi thích thú vặn vẹo nhìn biểu cảm của Seishu. Tay càng chặt lấy mớ tóc rối bời.


Cậu trừng mắt lên nhìn gã, ra sức cào cấu lấy bàn tay đang giữ chặt mái tóc mình, tuyệt vọng điên đảo gào lên thống thiết. Tên khốn chết dẫm này thật đáng nhổ phỉ, Seishu sắp đau đến chết đi rồi.


-"KHÔNG KOKO ! MÀY LỪA TAO ! DỪNG NGAY KOKO, MÀY LÀ THẰNG GIÀU KHỐN NẠN, CÚT ĐI KOKO, MÀY CÚT ĐI THẰNG BẦN TIỆN TIỂU NHÂN !!" -Seishu khóc lóc nấc lên, ngấn lệ hoen mi tuân rơi lách tách, nhìn mà cồn cào ruột gan đến khổ.


Gã tối mặt lại, mắt trợn to ra xoáy sâu vào sự giãy dụa yếu ớt. Koko chẳng nhanh chẳng vội, lỏng tay ra rồi giáng xuống Seishu một cú bạt tai lệch hàm. Miệng lưỡi va đập vào nhau mà tiết ra dịch nhầy tanh tưởi, mũi đỏ ửng lên, tóc tách dòng máu đỏ cam. Seishu giật mình run rẩy rồi thu lại biểu cảm khuân mặt mình. Tên khốn Koko này không còn là người nữa, suy nghĩ của cậu đăm chiêu trong hận thù, ghê tưởi đến nôn mửa con người Koko.


-"Nên nhớ.." - Koko cởi bỏ găng tay vấy dịch dãi đượm máu - " Tao có thể tạo nên sự xinh đẹp của mày, cũng có thể đạp nát chúng vì cái hành động hỗn xược của mày đấy Inuipee."


Cậu cúi gằm mặt, tiếng thút thít vang lên không ngừng. Con ngươi xinh đẹp giờ rung lên liên hồi ráo hoảnh. Hàm răng cắn chặt lấy răng dưới, đe răn ken két dưới sự ma sát chói tai. Koko gã chẳng màng cái cách ngoan cố của cậu đâu, gã còn đang chiêm ngưỡng bức tranh của những tên nghèo bẩn. Một tiếng súng vang lên hun nóng tình cảnh lạnh tanh trước mắt. Máu theo đà len lỏi qua song sắt hoen ố mà tiếp xúc với xúc cảm của làn da trắng bóc. Cậu chuyển đôi mắt nhìn xuống chân mình, sờ lần lên đống máu vón cục, mỏng tanh, hôi thối đến choáng váng khứu giác. Lần mò theo vũng máu, Seishu bàng hoàng thấy Draken nằm bất động trước viên đồng găm chặt vào đầu. Dịch đặc cứ theo đó ồ ạt kéo ra, len lỏi chiếm lấy từng khoang vải, như một "món quà" của tên điếm giàu có mang cho cậu. Cậu hạ mình, vài sợi tóc vàng lấm tấm vệt máu rồi xõa nghiêng dính lấy máu Draken.


-"Koko...mày là tên khốn nạn nhất tao từng tiếp xúc...chết đi...chết đi Koko !" - Cậu gượng cười, giọng nói rõ từng hơi thở dốc.


Koko nhăn mặt, chỉ là một tên đồng nghiệp thôi mà, làm gì mà gớm thế? Gã đánh mạnh vào gáy Seishu, chỉ để cho cậu kịp bật tiếng a ư trước khi ngất. Nhìn hai hốc mắt nhắm nghiền còn đọng lệ rơm rớm, gã khẽ tật đố, tại sao tên Draken ấy lại được ưu ái hơn gã? Thật chẳng công bằng gì cả. Chẳng lẽ qua từng đấy năm Seishu đã thay tâm đổi tính mà một lòng một dạ vì Draken? Ôi im mẹ đi, càng nghĩ càng muốn ném tên kia cho diều câu quạ mổ. Gã bế thốc cậu lên, để đầu xinh tựa vào lồng ngực vững trãi. Bước qua lia mắt nhìn Draken đang nằm bất động dưới sàn, gã đá một cái mạnh, tiện mồm xỉa xoi bõ tức.


-"Tch, rác rưởi.."


"Nước mắt của mày có rơi cũng sẽ chỉ có thể là vì tao, người làm mày vui đến khóc, đau đến khóc cũng chỉ có tao thôi Inuipee, lệ rơi phải vì đúng người chứ? Inui Seishu?"


Nhìn người yêu nằm thở đều trên giường, gã không khỏi bật cười vui vẻ. Có tiền sẽ có tất cả. Giống như Inui Seishu trước mặt gã đây, đẹp đẽ tuyệt trần, không một góc chết. Và, quan trọng nhất là chỉ thuộc về gã thôi. Làm đéo ai quan tâm đến quả báo kia chứ? Nhét cho chút tiền, thồn thêm tý lời trăng hoa mật lịm là xong ngay. Giàu sang là thế đấy, không thể thiếu tội ác, cũng chẳng thể cải tà quy chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro