Chương 6: Đưa nước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Gia Nhiên nói được thì làm được, giờ luyện tập dạy vẽ buổi chiều cậu xin nghỉ trước hai mươi phút rồi chạy tới sân bóng.

Không quên vòng qua siêu thị mua một chai sô đa ướp lạnh.

Có lẽ do trận chung kết không tuyên truyền quá rầm rộ, người vây xem thiếu hơn một nửa so với hôm qua, nhưng đám đông tụ tập như vậy vẫn quá mức chịu đựng đối với Tạ Gia Nhiên.

Trong sân đang đánh khí thế hừng hực.

Cách lúc nghỉ giữa hiệp còn có vài phút, cậu đứng bên ngoài cách xa mấy bước với đám đông, nghiêm túc suy nghĩ cách chen tới hàng đầu tiên đưa nước với điều kiện không tiếp xúc tay chân trực tiếp với người khác.

Một tiếng còi thanh thuý vang lên khắp hiện trường, trọng tài giơ tay làm động tác tạm dừng, kết thúc nửa trận đầu.

Ngành chính trị và pháp luật tại một giây cuối cùng giành được một bóng ba điểm, điểm số giữa hai bên ngày càng chênh lệch.

"Đã nói mà, chỉ cần anh Lương của chúng ta bỏ ra hai phần thực lực, mấy tên tiếng Trung bên kia phải ngoan ngoãn gọi một tiếng ba ba, còn muốn phân thắng bại lần nữa, thật là quá chiều bọn họ."

Tiêu Trì cố hết sức nâng khuỷu tay vòng qua vai Lương Túc Niên, chiều cao kém mười cm khiến động tác của cậu ta vừa không được tự nhiên lại vừa buồn cười.

"Oa ah ~"

Một người thân thể cường tráng, cao ít nhất 190 cm ôm bóng rổ đi bộ lại đây, chỉ vào Tiêu Trì vui vẻ nói: "Lần trước tôi đã nói đi qua núi Nga Mi gặp cậu, cậu còn không chịu thừa nhận."

Đầu Tiêu Trì đầy dấu hỏi chấm: "Tôi đi qua núi Nga Mi lúc nào?"

Nam sinh: "Khi đó cậu giống như hiện tại, rõ ràng tay ngắn chân ngắn, lại nhất định đòi kề vai sát cánh xưng anh em với một ông chú du khách trung niên."

Tiêu Trì: "???"

Nam sinh: "Chỉ vì nửa quả chuối người ta đã ăn rồi."

Tiêu Trì: "Cậu con mẹ nó mới tay ngắn chân ngắn."

Tiêu Trì: "....."

Tiêu Trì: "Con mẹ nó cậu mới là con khỉ! Lưu Mao Mao cậu muốn bị đánh đúng không, đừng tưởng rằng hôm nay cậu mặc bộ quần áo màu hồng gái tính thì tôi không dám đánh cậu!!!"

Lưu Mao Mao nhếch miệng: "Tôi không ngắn, cậu có thể nhảy lên đánh đầu gối của tôi, hơn nữa phải sửa đúng chút, đây không phải màu hồng gái tính, mà là màu hồng thiếu nữ, màu sắc lưu hành nhất năm nay."

"Nhảy em gái cậu! Hồng mẹ cậu!"

Tiêu Trì cao 175, là người lùn nhất trong đám bọn họ, đề tài này chính là nỗi đau của Tiêu Trì, nhắc tới là nổ: "Hôm nay tôi sẽ cho cậu kiến thức đến cái gì gọi là một đấm giữa trán."

Mao Mao thấy tình huống không ổn quyết định dùng chiến thuật lui lại, Tiêu Trì nhấc chân đuổi theo.

Hai người ồn ào chạy khắp sân bóng, bảo 6 tuổi đều tính là nhiều.

"Hai tên ngốc."

Trần Văn Diệu cầm hai bình nước đi đến, đưa bình chưa vặn nắp kia cho Lương Túc Niên: "Ngày mai là cuối tuần, tối hôm nay cùng nhau ra ngoài ăn bữa tiệc lớn chúc mừng một chút?"

Anh, Tiêu Trì còn có Lưu Mao Mao đều là bạn cùng phòng lúc trước của Lương Túc Niên, cả lũ yêu thích chỉ có hai thứ, trừ bỏ bóng rổ chính là ký túc xá liên hoan.

Lương Túc Niên nhận lấy nước, cong khoé miệng: "Gì vậy anh em, chỉ là cuối tuần mà tổ chức bữa tiệc lớn chúc mừng, giản dị một chút biết không."

"Chậc chậc chậc, nếu con nhà giàu toàn thế giới đều nghĩ giống như cậu, thế giới đã hoà bình."

Trần Văn Diệu cũng cười, tầm mắt vừa chuyển nhìn đến gì đó, đột nhiên đứng im.

"Aiz, lão Lương." Anh dùng mu bàn tay vỗ vỗ cánh tay Lương Túc Niên, nâng nâng cầm chỉ về hướng đằng sau lưng hắn: "Tôi không mang kính ánh mắt không tốt lắm, cậu nhìn xem, người bên kia có phải bạn cùng phòng mới của cậu không?"

Lương Túc Niên quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái thấy Tạ Gia Nhiên đứng đằng sau đám đông.

Cậu hơi hơi nhíu mày, nhìn đám người nhốn nháo trước mắt, lại nhìn nước ở trên tay mình, tiến không được mà lùi không xong, hết sức rối rắm.

Không hiểu được mà chọc trúng manh điểm của người khác.

Lương Túc Niên bị đáng yêu đến, nhịn không được cười nhẹ một tiếng: "Ừ, anh không nhìn lầm, là cậu ấy."

Trần Văn Diệu bất ngờ: "Không phải cậu ta nổi tiếng không thích mấy chỗ náo nhiệt ồn ào sao? Bây giờ tới nơi này làm gì?"

"Nếu đoán không sai, có lẽ đến đưa ấm áp đây."

Lương Túc Niên nhét chai nước vào tay Trần Văn Diệu: "Cái này tôi không uống được, trả lại anh, tôi ra đây một lát."

"A?"

Đang chìm vào đấu tranh suy nghĩ bỗng nhiên Tạ Gia Nhiên nghe thấy được tiếng la hét ầm ĩ cố gắng đè nén:

"A, cậu ấy đi về phía bên này!"

"OMG, là hướng này của chúng ta, cứu cứu cứu mạng, tim tớ đập nhanh quá!"

"Nếu cậu ấy nói chuyện cùng tớ tớ nên nói gì nha?!"

"Ha ha ha nghĩ gì vậy?"

".....Cũng không phải không được mà!"

Tạ Gia Nhiên ngẩng đầu, vừa lúc thấy Lương Túc Niên mới đi đến cạnh mép sân đã bị một nữ sinh tóc xoăn dài ngăn lại.

Dáng người mảnh khảnh đứng cạnh Lương Túc Niên càng đặc biệt nổi lên vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, lúc ngửa đầu nhìn hắn, ngay cả gáy đều lộ ra sự ngượng ngùng.

Không biết nữ sinh nói gì đó với Lương Túc Niên, Tạ Gia Nhiên chỉ nhìn thấy ánh mắt sáng rực của cô, đôi tay nắm chặt một lọ nước khoáng đưa tới trước mặt Lương Túc Niên.

"....."

Sau một lúc lâu Tạ Gia Nhiên không nói gì, yên lặng thu hồi ánh mắt xoay người chuẩn bị rời đi.

Kết quả vừa mới bước được vài bước, đã bị nam sinh nâng chân nhẹ nhàng mà đuổi theo.

Lòng bàn tay trống không, lại ngẩng đầu, Lương Túc Niên đứng ở bên cạnh khuôn mặt rực rỡ cười nhìn cậu.

"Không phải đã nói sẽ đưa nước cho tôi à,"

Lương Túc Niên lắc lắc chai nước sô đa vừa mới tự cướp được bằng bản lĩnh, mới lấy ra khỏi tủ lạnh không lâu, bên ngoài còn đọng những bọt nước lạnh băng: "Tại sao mới đưa một nửa đã định chạy?"

"Nhưng đã có người tặng nước cho cậu rồi, không phải sao?"

Tạ Gia Nhiên khách quan trần thuật lại sự thật, nhưng vừa nói xong lại nghe thấy vài tiếng hò hét đè nén được truyền đến từ cách đó không xa.

Là mấy cô nàng vừa rồi, từ lúc thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ bèn nhìn không chớp mắt, không biết nghe thấy câu gì từ Tạ Gia Nhiên, giờ phút này ánh mắt mỗi người sáng như sao trời.

Thấy bị phát hiện, lập tức xin lỗi ngượng ngùng cười, nắm tay xoay người bước nhanh rời khỏi.

"Không giống nhau, nước của nữ sinh không thể tuỳ tiện nhận."

Lương Túc Niên vặn nắp chai ra uống mấy ngụm đã hết hơn phân nửa, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Tạ Gia Nhiên, thấy cậu ánh mắt tán loạn không biết đang suy nghĩ gì, hỏi cậu: "Có phải đang không thoải mái không?"

Tạ Gia Nhiên lắc đầu: "Không phải."

Cậu đã đứng được một lúc, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi làn da trắng đến mức sáng lên, chóp mũi còn chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, chưa kịp lau.

Lương Túc Niên liếc nhìn qua, lại quay đầu lại nhìn về phía sân bóng, vặn chặt nắp chai hỏi Tạ Gia Nhiên: "Bọn họ thắng trận bóng định chúc mừng, buổi tối cậu có muốn ra ngoài đi ăn chung với chúng tôi không? Tôi mời cậu ăn bữa tiệc lớn."

"Cảm ơn, không cần."

Tạ Gia Nhiên lắc đầu, cậu không quen ăn cơm cùng người xa lạ.

Đáp án trong dự kiến, Lương Túc Niên cười cười, cũng không thèm để ý.

Gió thổi qua khiến sợi tóc mềm mại của Tạ Gia Nhiên quơ quơ, Lương Túc Niên nhìn mà thấy hơi ngứa tay.

Đáng tiếc vừa đánh bóng xong tay vẫn còn bẩn, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

"Buổi chiều không tiết à?"

"Ừ." Hôm nay cậu chỉ có tiết buổi sáng.

"Vậy mau về ký túc xa đi."

Lương Túc Niên gấp ngón tay, dùng phần khớp sạch sẽ vuốt phẳng nhúm tóc hơi nhếch lên của cậu, rất nhanh rút tay về, ý cười trong trẻo: "Bên ngoài nắng, đừng đứng lâu quá."

Trở lại trong sân bóng, còn có hai phút bắt đầu nửa trận sau.

Tiêu Trì với Mao Mao đùa xong rồi, tha thiết thò qua: "Trâu bò đó anh Lương, quan hệ tốt như vậy với hoa hậu giảng đường từ khi nào thế? Còn cố ý lại đây xem anh chơi bóng."

Lương Túc Niên thuận miệng sửa đúng: "Không phải xem bóng, chỉ là lại đây đưa chai nước thôi."

"Chỉ là đưa chai nước?" Tiêu Trì chỉ vào trên tay hắn, khoa trương nhấn mạnh: "Anh gọi cái này là một chai nước?"

"Cái này kêu ban! Thưởng! Hiểu chưa?" Tiêu Trì vội vàng duỗi tay đến: "Mau cho em cũng uống một ngụm, để em cọ hào quang của hoa hậu giảng đường."

Lương Túc Niên đánh bay tay cậu ta: "Bạn cùng phòng của tôi có thói sạch sẽ, uống của cậu đi."

Tiêu Trì không thể tin tưởng trợn to mắt: "Bạn cùng phòng của anh thích sạch sẽ liên quan gì đến việc em uống nước chứ?"

Trọng tài thổi còi, nửa trận sau chuẩn bị bắt đầu rồi.

"Vật giống chủ, đương nhiên chai nước này cũng có thói sạch sẽ."

Lương Túc Niên đem nửa bình nước còn lại đặt sang bên cạnh, vỗ bả vai Tiêu Trì, xoay người vào trong: "Đi thôi, sớm đánh xong sớm kết thúc công việc."

"Chậc, anh Lương luôn luôn rộng lượng cư nhiên cũng bắt đầu bảo vệ đồ ăn."

Tiêu Trì bĩu môi lẩm bẩm hai câu, chạy bộ đuổi theo: "Đều đừng tranh, trận này tôi muốn đánh tiên phong."

"Duyệt Duyệt, ngẩn người làm gì thế?"

Cô gái được gọi là Duyệt Duyệt chính là nữ sinh vừa nãy đã ngăn lại Lương Túc Niên bên cạnh sân bóng, nhưng chưa đưa nước thành công.

"Cậu ấy nhận nước của người khác." Cô nhìn hướng sân bóng, thanh âm rầu rĩ: "Rõ ràng từ trước đến nay người khác đưa nước cậu ấy không bao giờ nhận."

"Có lẽ bạn bè đưa thì không giống."

Bạn thân cười cô: "Hơn nữa có phải cậu lú lẫn rồi không, cho dù mang danh hiệu hoa hậu giảng đường, Tạ Gia Nhiên vẫn là nam sinh mà?"

Lời tuy nói như thế, nhưng Duyệt Duyệt cũng không cảm thấy được an ủi.

Cô cắn cắn môi dưới, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng Tạ Gia Nhiên cậu ta.....Không phải có thói sạch sẽ rất nghiêm trọng sao?"

Tạ Gia Nhiên trở lại ký túc xá, thấy Lê Đường đang ngồi xổm trên ghế vừa ăn dưa hấu vừa xem video.

Nghe được tiếng động quay đầu lại thấy rõ là ai, vội vàng rút hai tờ giấy lau khô ít nước dưa hấu bị rơi trên bàn, mới vui tươi hớn hở chào hỏi: "Hey, tan học sớm vậy?"

Tạ Gia Nhiên nhàn nhạt ừ một tiếng, về chỗ ngồi cất đồ.

Mở máy tính ra, nhìn chằm chằm mặt bàn một lúc đã quên chính mình muốn làm gì, an tĩnh ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên xoay người: "Lê Đường, tôi hỏi cậu một chuyện được không?"

"!!!"

Lê Đường suýt chút nữa không cầm chắc cái thìa trên tay.

Hai người làm bạn cùng phòng hơn hai năm, Tạ Gia Nhiên chưa từng chủ động nói chuyện với Lê Đường, hôm nay phá lệ là lần đầu tiên.

Lập tức buông dưa hấu xoay người, nghiêm trang ngồi thẳng, giơ tay làm động tác "mời": "Đương nhiên có thể, hoàn toàn không vấn đề, cậu hỏi."

Tạ Gia Nhiên châm chước tìm từ: "Lương Túc Niên cậu ấy, rất được hoan nghênh ở trường học sao?"

Đang tính toán biết gì nói hết Lê Đường thong thả lý giải những lời này qua đầu óc, sau lúc lâu, mới phun ra một âm tiết đơn:

"A?"

Xác thật Tạ Gia Nhiên không am hiểu chủ động giao lưu với người khác.

Cậu tưởng chính mình biểu đạt không rõ ràng lắm, nghĩ nghĩ lại thấy bản thân hỏi vấn đề này hơi kỳ quái, nhíu mày định nói thôi, lại thấy Lê Đường đột nhiên trợn tròn mắt, giọng điệu đầy kích động: "Vấn đề này còn cần nghi ngờ ư? Anh Lương là nam thần, nam thần không được hoan nghênh còn có ai có thề được hoan nghênh chứ?"

Tạ Gia Nhiên dùng giọng điệu không chắc chắn lặp lại: "Cậu ấy là nam thần?"

Lê Đường gật đầu như đảo tỏi: "Đúng vậy, chẳng lẽ cậu không biết?"

Tạ Gia Nhiên hoang mang lắc đầu.

Không biết, cậu hoàn toàn không biết.

"Chuyện náo nhiệt như vậy, cư nhiên cậu không biết?"

Lê Đường không thể tin tưởng, lập tức móc di động ra mở diễn đàn, giơ lên trước mặt Tạ Gia Nhiên chỉ vào hai đầu đề có chữ hot đằng sau: "Cậu xem, là cái này."

Cậu ta tuỳ tiện mở ra một cái: "Học kỳ một bắt đầu mở phiếu bầu, một bên tuyển hoa hậu giảng đường một bên tuyển nam thần giảng đường, cậu với anh Lương mỗi người đứng đầu một bên, hoàn toàn mang tính nghiền áp tàn sát các đối thủ còn lại —"

Nói đến một nửa nghĩ ra gì đó, thanh âm Lê Đường đột nhiên im bặt.

Cổ cứng đờ vặn vẹo nhìn về phía Tạ Gia Nhiên: "Cái đó, có phải cậu, không lướt diễn đàn bao giờ không?"

"Ừ." Tạ Gia Nhiên gật đầu, dùng di động của mình mở diễn đàn ra: "Chưa lướt bao giờ."

"...."

Lê Đường nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh, câu chữ ngắt quãng: "Vậy cậu, cũng không biết, chuyện, chính mình là, hoa hậu giảng đường.....?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro