phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hộ Minh,lỡ....Hộ Quân sang đây?? "

Tiểu Niệm mím chặn môi.  Nhìn cô thật sự lo sợ.  Không chừng lại liên lụy đến Hộ Minh.

" Hừm,  tin tưởng anh!  Tiểu Niệm,  không ai có thể đụng vào em. Tạm thời anh sẽ đi khắp nước tìm đôi mắt phù hợp và bác sĩ tốt để điều trị cho em! "

Hộ Minh lắc đầu cười nói.  Ánh mắt cực kỳ ôn nhu. Thật muốn cô biết anh đã yêu cô như thế nào.  Nhưng hiện tại,  cô chẳng biết.  Cô chẳng nhìn thấy!

Cô chắc chỉ nghĩ,  đó là lòng tốt.  Lòng thương hại!  Lại tự suy diễn cho mình.

" Hộ Minh,  thật sự phiền anh...em có thể trở về với bà! "

Tiểu Niệm gượng cười.  Quả thật cô rất thấy phiền.  Cứ phụ thuộc vào ai đó. 

Cả đôi mắt mất đi,  cả người cô yêu vì em gái bỏ cô.  Cô không muốn sống nữa....

" Tiểu Niệm,  nghe anh.  Em cứ ở đây,  anh dễ dàng chăm sóc em.  Tin anh,  nhất định anh sẽ không để em chịu thiệt. "

" ..Được...Hộ Minh.... "

" Ngoan, cứ ở đây vài năm,  chỉ cần không còn yêu. Em sẽ lấy lại mắt cho mình.  "

"....."

Cả thân thể Tiểu Niệm cứng đờ.  Dù không muốn , nhưng cô có thể làm khác sao? 

" Anh biết em yêu Hộ Quân!  Anh biết mà..."

Nhìn biểu hiện của cô.  Hộ Minh chỉ cười nhạt. Anh sớm đã có câu trả lời cho chính mình,  tại sao cứ hỏi để nhận lại kết cục này?

" Hộ Minh...anh..."

" Được rồi!  Nghỉ ngơi đi,  anh nhờ vú Lý lên chăm sóc em! "

Vuốt mái tóc cô,  anh thật muốn ôm lấy , hương thơm dịu từ mái tóc cô thật muốn anh chìm đắm,  nhưng có thể sao? Không.  Việc đó,  cô chỉ cho duy nhất người mình yêu.

Đợi nghe tiếng đóng cửa. Tiểu Niệm mới cắn răng.  Nắm chặt góc áo mình cố kiềm nén những tiếng khóc.

Cô thật muốn nói câu cảm ơn cùng câu xin lỗi.  Thế nhưng lời cảm ơn đã thốt,  nhưng lời xin lỗi lại nghẹn lại ở họng? Cô không can đảm nối.

Thật xin lỗi,  khi để anh yêu em.  Thật xin lỗi,  khi em không thể đáp lại tình cảm của anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro