Chương 1: Bí mật dưới ánh sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng trị liệu của Hoàng Ngọc Bảo luôn tĩnh lặng và ấm cúng, nơi ánh sáng nhẹ nhàng từ đèn bàn tạo nên một không khí thư giãn và an toàn. Những bức tường màu xanh nhạt và các món đồ trang trí tinh tế tạo ra một không gian dễ chịu, mời gọi mọi người đến tìm kiếm sự giúp đỡ và an ủi. Bảo, với sự chín chắn và điềm tĩnh vốn có, ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt cậu hòa quyện vào sự nghiêm túc và đồng cảm.
Hôm nay, cậu cảm nhận được sự căng thẳng và sự hối hả của một ngày làm việc bình thường. Mặc dù đã quen với những cuộc trò chuyện với giới thượng lưu, cậu vẫn giữ một khoảng cách tinh tế với khách hàng, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào về thân phận Omega của mình. Cậu hiểu rằng việc giữ vững sự chuyên nghiệp và kiểm soát cảm xúc là chìa khóa để bảo vệ bí mật của mình, cũng như đảm bảo rằng các buổi trị liệu diễn ra hiệu quả nhất có thể.
Cửa phòng trị liệu mở ra, và một người đàn ông bước vào, mang theo một aura quyền lực và kiêu ngạo không thể nhầm lẫn. Đoàn Hữu Minh, con trai của một gia đình nổi tiếng và giàu có, bước vào với sự tự tin hiển nhiên. Ánh mắt sắc bén và bộ vest đắt tiền của anh làm nổi bật vẻ ngoài tinh tế và không thể bỏ qua của anh.
Bảo đứng dậy và chào đón Hữu Minh bằng một nụ cười nhẹ nhàng, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự lo lắng hoặc căng thẳng. Cậu mời Hữu Minh ngồi xuống và bắt đầu buổi trị liệu.
"Chào ông Đoàn. Rất vui được gặp ông. Xin mời ngồi," Bảo nói với giọng điềm đạm.
Hữu Minh gật đầu, ánh mắt của anh hơi nghi ngờ nhưng cũng có phần tò mò. Anh ngồi xuống ghế đối diện với Bảo, nhíu mày và bắt đầu giải thích về những vấn đề tâm lý mà anh đang gặp phải. Cậu lắng nghe với sự chú ý và đồng cảm, dù trong lòng vẫn giữ một lớp phòng vệ kín đáo, bảo vệ bản thân khỏi bất kỳ sự tiết lộ không mong muốn nào
“Tôi cảm thấy như mình đang mất kiểm soát. Dù tôi có tất cả những gì mình muốn, tôi vẫn cảm thấy một khoảng trống mà không thể lấp đầy được,” Hữu Minh nói với giọng trầm và đầy nặng nề.
Bảo gật đầu, ghi chú trong sổ tay, cố gắng làm cho Hữu Minh cảm thấy thoải mái và cởi mở. Dưới vẻ ngoài điềm tĩnh và chuyên nghiệp, cậu âm thầm điều chỉnh cảm xúc của mình để giảm thiểu mùi pheromone, nhằm giữ cho cuộc trò chuyện không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài.
"Cậu có thể bắt đầu từ những sự kiện gần đây đã làm cậu cảm thấy khó khăn. Có điều gì đặc biệt mà cậu muốn chia sẻ không?" Bảo hỏi, giữ giọng nói nhẹ nhàng và đồng cảm.
Hữu Minh nhìn vào đôi mắt bình thản của Bảo, cảm thấy một phần sự tin tưởng mặc dù anh chưa quen thuộc với cậu. Anh bắt đầu kể về những áp lực mà mình phải đối mặt trong vai trò của một người đứng đầu gia đình và các mối quan hệ xã hội phức tạp. Những câu chuyện này tiết lộ một phần về sự căng thẳng mà anh cảm thấy, nhưng không làm sáng tỏ hoàn toàn sự trống rỗng và mâu thuẫn bên trong anh
“Mọi thứ xung quanh tôi đều hoàn hảo, nhưng chính tôi lại không cảm thấy hài lòng. Đôi khi, tôi cảm thấy như đang sống một cuộc sống không phải của mình,” Hữu Minh thú nhận, ánh mắt của anh trở nên u ám.
Bảo lắng nghe cẩn thận, ghi chép lại những chi tiết quan trọng. Cậu biết rằng để giúp Hữu Minh, mình cần phải hiểu rõ hơn về cảm giác và nỗi lo lắng mà anh đang trải qua. Cậu bắt đầu thảo luận về các phương pháp trị liệu có thể giúp Hữu Minh khám phá và xử lý những cảm xúc phức tạp này.

“Tôi hiểu rằng cảm giác không hài lòng có thể xuất phát từ nhiều nguyên nhân khác nhau. Có thể chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc khám phá những suy nghĩ và cảm xúc sâu xa hơn mà cậu cảm thấy. Điều này có thể giúp cậu tìm ra những nguyên nhân cơ bản và cách giải quyết chúng,” Bảo giải thích, sử dụng những kỹ thuật mà cậu đã học và áp dụng trong công việc trị liệu.
Khi buổi trị liệu kết thúc, Hữu Minh đứng dậy và cảm ơn Bảo. Anh có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn còn nhiều điều cần phải giải quyết. Bảo chúc anh một ngày tốt lành và nhắc nhở anh về buổi hẹn tiếp theo.
“Cậu có cần hỗ trợ thêm gì trước khi chúng ta gặp lại không?” Bảo hỏi, giữ giọng nói ân cần.

Hữu Minh suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu. “Tôi nghĩ giờ tôi đã có được những thông tin cần thiết. Nhưng tôi sẽ rất vui nếu có thêm cơ hội để làm việc với cậu,” anh nói, ánh mắt lướt qua Bảo một cách trìu mến.
Bảo mỉm cười, cảm thấy sự kết nối nhỏ nhặt nhưng đáng quý. “Tôi sẽ luôn sẵn sàng hỗ trợ cậu. Hẹn gặp lại vào tuần sau,” cậu nói, theo Hữu Minh ra khỏi phòng.
Khi Hữu Minh rời khỏi, Bảo quay lại bàn làm việc, mệt mỏi nhưng hài lòng với tiến trình đã đạt được. Cậu tự nhủ rằng, mặc dù mình phải tiếp tục giữ kín bí mật về thân phận Omega, việc giúp đỡ người khác vượt qua những khó khăn là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.
“Dù thế nào đi nữa, mình vẫn sẽ tiếp tục làm việc với sự tận tâm,” Bảo nghĩ thầm, chuẩn bị cho những buổi trị liệu tiếp theo và những thử thách mới mà công việc mang lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro