Chương 1: Thức tỉnh ở thế giới mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ cứ mơ hồ trong đầu tôi lúc này, những ánh đèn chói lóa làm tôi thấy khó chịu, nhìn xung quanh giường của tôi là các trang thiết bị y tế hiện đại và một người phụ nữ đang nằm cạnh. Tôi cố gắng thở đều trong mệt mỏi và sự bất lực cùng cực, rồi một loạt những câu hỏi trong đầu hiện lên.

"Ai đây nhỉ ? Đây là đâu ? Tại sao mình ở đây ? Sao mình không ngồi dậy được ? Khoan, mình quên tên bản thân rồi ?"

Nằm ở đó một lúc, tôi cố nhớ mọi thứ. Và như có một phép thần kì nào đó, đầu óc tôi dần trở nên minh mẫn,khung cảnh trong mắt tôi lúc này bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, rồi tôi lại nhớ ra nhiều chuyện.

"À, đây là bệnh viện mà."

"Rồi sao nhỉ ?"

"..."

"Phải rồi, mình bị ung thư. Và mẹ đang chăm sóc mình..." Tôi quay sang nhìn mẹ.

Nhưng thế quái nào tôi vẫn không nhớ nổi tên của bản thân, chỉ nhớ rằng tôi mười bảy tuổi, là một nam thanh niên học cấp ba bình thường như bao thanh niên khác, tôi đã sống rất bình thường ở một vùng quê bình thường. Cho đến năm ngoái, căn bệnh ung thư đã chọn lấy tôi. Không hiểu vì lý do gì mà những khối u trong người phát triển một cách kinh khủng, nó nhanh đến mức bản thân các vị bác sĩ giỏi nhất cũng phải bó tay, vò đầu bứt óc mà khó hiểu. Qua những ngày tháng cuối đời, cơ thể tôi dần bị biến dị, vài chỗ đã bị u lên thành cục. Nhưng thật may mắn vì từ lâu tôi đã chẳng còn cảm giác được sự đau đớn từ căn bệnh quái ác này. Ngày qua ngày, tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn lên trần nhà, thi thoảng quanh nhẹ đầu sang trái để ngắm lấy bầu trời mờ mịt như cuộc đời tôi. Lúc này đây, tôi gượng dậy nhìn qua chiếc cửa kính đang đóng là một bầu trời đêm với muôn vàn những ánh sao lung linh. Trong tâm hồn, tôi cảm nhận được sự tự do và vẻ đẹp của vũ trụ vô tận, khiến cho những khó khăn và đau đớn trong cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

"Lâu lắm mới thấy cảnh này, đẹp thật đấy."

Tôi bất giác giơ tay lên không trung rồi hạ xuống. Một con mèo đen đã xuất hiện ngoài cửa sổ nhìn vào trong phòng, tôi đã định mở cửa cho nó, nhưng cơ thể tôi yếu quá, chỉ có mỗi đầu óc là minh mẫn chút ít. "Xin lỗi nhé, tao đang bệnh, không tiếp mày được rồi." đó là những gì tôi nghĩ trong đầu.

Một tiếng lạch cạch phát ra, cửa sổ bỗng dưng tự mở. Rồi nó tự đóng lại ngay khi con mèo nhảy vào người tôi. Có chút ngạc nhiên, nhưng cũng đã quá mệt mỏi để quan tâm đến những điều kì lạ, tất cả những gì tôi làm được là chờ đợi cái chết. Nhưng ít nhất thì cũng đã có người mẹ và một chú mèo xa lạ bên cạnh tôi trước khi im lặng mãi mãi, với một khung cảnh trời đêm hiếm gặp như thế này sau một năm giường bệnh.

"Cảnh đẹp lại có thú cưng bầu bạn nữa, chill thật."

"Chào....vuốt ve đủ chưa ?" Giọng nói cất lên từ phía con mèo.

"..." Trong phút chốc, tôi đã nghĩ rằng bản thân bị ảo tưởng trước khi chết. Nhưng cũng chẳng quan tâm nữa, đầu óc dần mịt mù, và thế là tôi lịm đi.

"Ngươi chưa chết được đâu."

"Mình vẫn nghe thấy ??" Tôi mở mắt ra và thấy mình vẫn sống một cách khỏe mạnh, rồi ngồi dậy kiểm tra lại mọi thứ xung quanh. Vẫn là khung cảnh phòng bệnh. "Mình khỏi bệnh rồi à ?! Không phải, thân xác của tôi vẫn đang nằm trên giường không động tĩnh trong tiếng kêu của máy đo nhịp tim. Mình biến thành ma rồi ư ?"

"Gần như vậy. Có muốn đi ngắm cảnh đẹp tí không." Con mèo nhìm chằm chằm vào tôi.

"Ơ, ừ.." Tôi chỉ kịp trả lời qua loa trong khi còn đang nghĩ xem con mèo này là thứ gì.

Nó nhảy ra cửa sổ, biến đổi thành dạng người. Dưới bầu trời đầy sao, một cô gái trẻ xuất hiện trong bộ váy trắng đơn giản, bộ tóc trắng hơi xoăn che khuất một chút phần đôi mắt kì lạ như chứa đựng thiên hà bên trong. Cô gái ấy kéo tôi đi xuyên tường ra ngoài, rồi bay lên không trung.

"Mình...đang bay ?!"

Cơ thể tôi nâng nâng một lúc rồi bay lên cao theo cô gái; chừng mấy trăm mét là cảnh thành phố nhộn nhịp dưới chân, những căn nhà cao tầng sáng trưng đèn điện, những xe cộ cùng dòng người tấp nập đi qua. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thành phố từ trên cao qua một góc nhìn tự do đến vậy. Trái tim tôi bắt đầu rạo rực, phần là vì có chút sợ độ cao, phần cũng là vì phấn khích.

Trước đây, khi mà quan sát những lộn xộn của cuộc sống hiện đại, tôi dần mất đi sự năng động mà thời trẻ con vốn có. Đã luôn chỉ mong ước một điều rằng, mình có thể sống một cuộc bình thường không lo âu hay bận tâm vì điều gì. Thậm chí còn từng ước rằng mình sẽ trở thành một hồn ma lang thang đây đó, ngắm nhìn thế giới vẫn luôn còn phần tươi đẹp này.

"Thế này cũng coi như thành hiện thực rồi nhỉ ?" Tôi thở dài mãn nguyện, đứng ngắm thành phố một lúc trên bầu trời, sau đó lại bay theo bóng dáng cô gái kia. Rồi không biết bao lâu đã bay đến các tầng mây cao cả nghìn mét, hai người chúng tôi dừng lại ở một đám mây nhỏ đang tự do trôi, ngồi ở đó và ngắm nhìn xuống dưới. Tôi còn không biết rằng bản thân lúc này có thể ngồi trên mây nếu cô gái ấy không làm vậy.

"Muốn đi du hành thế giới khác không ?" Cô gái quay sang hỏi.

"Hả ?!" Tôi ngẩn người về câu nói của cô gái. "Là sao ? Cô là ai ?"

"Hmmm...Thế nào nhỉ ?" Cô gái chống cằm vài giây trong sự bỡ ngỡ của tôi "Trong mắt của con người, ta gần giống với thần. Ta đến đây để trao cho ngươi cơ hội thứ hai ở thế giới khác."

Nếu như là cô gái đứng trước mặt tôi "Tại sao cô chọn tôi ?"

"Cứ cho là do ngươi may mắn đi." Cô gái chỉ tay lên miệng và tỏ ra một biểu cảm đáng yêu.

"Thế mục đích của cô là gì ?" Chẳng mảy may nghi ngờ, tôi hỏi.

"Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ cho ngươi biết." Cô gái ấy nhìn vào tôi với một nụ cười nham hiểm. "Có lẽ là sự nhờ vả chăng."

"Tại sao cô không tự làm, cô bảo bản thân là thần mà."

"Theo cách gọi của các người là thế, mà ta còn một vài việc nữa, đâu rảnh mà làm mấy việc vặt như vậy ?" Cô gái nằm lên đám mây, quay đầu về phía tôi. "Thế tóm lại là ngươi có nhận không?"

"Cô có vẻ chọn người qua loa quá nhỉ." Nhún vai cười trừ rồi cũng nằm xuống. "Tôi cũng không biết nữa."

"Không phải bình thường mấy tên như ngươi thích đến thế giới phép thuật lắm sao. Có sức mạnh này, có người yêu này, có quyền lực này, tiền tài này, và đủ thứ mà ngươi muốn nữa... Sao còn chần chừ làm gì ?"

"Với nhiều người là thế. Nhưng đối với tôi thì hơi khác chút. Dù sao đời cũng đâu phải trò đùa, muốn là được ?"

"Ta sẽ cho ngươi bất kỳ thứ gì ngươi muốn, thế nào, động lòng chưa !?" Cô gái lại cười nham hiểm. Thấy tôi vẫn chần chừ suy nghĩ, lại nói "Vậy không phải trước kia ngươi muốn điều đó lắm hả. Sao thay đổi tâm tư dữ vậy ?"

"Nhưng một giấc ngủ dài cũng đâu phải ý kiến tồi, bớt đi một chút phiền muộn về cuộc sống. Sống dưới dạng hồn ma không phải tốt hơn sao. Chằng cần ăn ngủ vẫn khỏe mạnh, chu du đây đó không ràng buộc."

"Sao thiếu năng động thế ? Hay đề nghị chưa đủ hấp dẫn ?"

"Không, tôi mệt rồi. Chỉ đơn giản là tôi mệt mỏi với cuộc sống này thôi." Ánh mắt tôi say mê với những vì sao, bất giác có chút gợn buồn.

"Nghe chừng ngươi không có người bạn nào ra hồn, quá khứ của ngươi còn nhàm chán hơn cả những kẻ ta từng biết."

Tôi im lặng, cô gái ấy nói không sai. Qúa khứ của tôi quả thực nhàm chán, ở lớp thì luôn ngồi một xó và gần như chẳng tiếp xúc với ai, hay ở nhà cũng ít đi chơi với những đứa trẻ cùng chang lứa. Nhưng đâu phải tôi muốn thế ? Từ khi còn bé, những người bạn có thể chơi thân với tôi đều đã rời xa tôi, cùng gia đình đến nội thành sinh sống. Trong khi những đứa trẻ cùng khu lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến, vì chúng đã đủ người cho đội bóng của mình. Tất cả những gì còn lại mà tôi có chỉ là gia đình và bản thân mình. Nhưng họ cũng bận cả rồi, đâu còn mấy thời gian quan tâm tôi chứ ? Khi cảm thấy bản thân có vấn đề với các mối quan hệ xã hội, tôi bắt đầu cố gắng cởi mở hơn. Nhưng vẫn chẳng có mấy sự tiến triển, thậm chí nhiều khi tôi còn cảm thấy mình bị xa lánh. Cho đến khi tôi bị bệnh,vẫn có một vài người đến thăm tôi với những bó hoa. Nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là sự tử tế dành cho kẻ đáng thương sắp chết như tôi mà thôi.

"Ta vẫn chưa nhận được câu trả lời. Thế nào..."

Vậy là tôi đã đồng ý mà không một chút nghi ngờ, dù sao những việc vừa xảy ra cũng đủ để chứng minh cô gái trước mặt tôi không nói dối. Và một tiếng "tách" khiến tôi ngất đi.

...

Không biết đã bão lâu, tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường gỗ đã cũ. Vẫn nhìn thấy vết bớt nhỏ trên bàn tay của mình nhưng trang phục có chút khác. Dường như tôi đã thực sự đến thế giới khác, với cơ thể của chính mình, nhưng tôi vẫn không nhớ được quá nhiều thứ, ngay cả tên của bản thân cũng chưa nhớ ra.

"Vậy bây giờ làm gì đây...?" Tôi cảm nhận mọi thứ một cách cẩn thận, để chắc chắn rằng tất cả đều là sự thật.

Nhìn xung quanh gian phòng, có vẻ như là phong cách thời kỳ trung cổ. Nó tràn ngập không khí cổ điển và huyền bí. Bức tường được làm bằng gạch được sơn màu trắng, mang lại cảm giác ấm cúng nhưng cũ kỹ. Trên trần nhà là những khung gỗ được trang trí đơn giản với những tinh thể phát sáng.

Ngay bên cạnh giường, có một chiếc bàn đơn giản với bề mặt màu nâu sậm. Có một vài vật trang trí như đồng hồ cát, bình hoa gốm và một chiếc hộp đựng đồ hình hộp chữ nhật nhỏ, bên trên là một bức thư còn nguyên dấu đỏ, tạo nên không gian ấm áp và trang nhã.

Nhìn xung quanh căn phòng, tôi cảm nhận được sự phong phú và chất chứa của đồ đạc trang trí. Có một cái tủ gỗ cổ điển với các ngăn kéo và cánh cửa đục lỗ, được sử dụng để cất giữ quần áo và đồ dùng cá nhân. Trên tường, có những bức tranh vẽ tay và những bức thảm thêu khá tinh tế, tạo nên không gian nghệ thuật đầy phong phú. Chúng làm tôi nhớ đến quãng thời gian đi học vẽ của mình.

Cửa sổ phòng mở ra bên ngoài, cho phép ánh nắng chiếu vào và gió mát từ bên ngoài thổi qua. Từ cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy những khung cảnh tượng trưng của thế giới trung cổ, những ngôi nhà cổ kính, những tòa lâu đài và những dãy núi xa xa.

Dù không thể nhớ được tất cả, nhưng tôi cảm thấy lựa chọn của mình có vẻ cũng không tệ, ít nhất là ở hiện tại. Và như vậy, tôi quyết định bước vào cuộc hành trình khám phá thế giới mới mẻ này với những mảnh kí ức còn sót lại từ thế giới gốc.

[Keng.....Keng.....]

Tiếng đập búa làm tôi chú ý, và thế là tôi đi xuống tầng một. Vừa đi gần hết bậc tôi thấy một người đàn ông đang cặm cụi nung sắt. Ngoại hình của ông ta cao lớn với mái tóc bạc phơ mờ dài đến vai, bộ râu dày và mắt xanh sáng nhưng sâu thẳm, xem chừng ông ta cũng phải trên năm mươi tuổi. Tôi lại nhìn quanh, xem ra căn phòng tầng một là một lò rèn khá lớn và đậm chất thô sơ. Bầu không khí trong lò rèn nóng bức và bốc mùi khét của kim loại nung chảy. Tia lửa phát ra từ lò lửa sáng chói, chiếu sáng toàn bộ căn phòng bằng ánh sáng cam đỏ. Các mảnh vỡ sắt và đồ rèn không hoàn chỉnh bừa bãi lan tỏa khắp nơi, chờ đợi được hoàn thiện.

Người đàn ông đang làm việc tại đây chắc chắn không phải là người mới mẻ với lò rèn. Ông ấy mặc một bộ quần áo cộc tay với chiếc tạp dề và đeo một chiếc mũ trùm đầu cũ, mồ hôi chảy từ trán xuống. Các cánh tay sừng sững của anh ta bắt đầu nắm chặt cái tuýp rèn bằng sắt, chuyên nghiệp và tự tin.

Ông ta dùng búa rèn đánh vào kim loại, tạo ra những âm thanh vang vọng và điệu nghệ. Các vũ khí đang được rèn trên lò bàn gồm dao, kiếm, và giáo. Đáng chú ý là những cây giáo có thiết kế độc đáo, vừa mạnh mẽ vừa tinh xảo, thể hiện sự khéo léo của người thợ rèn.

Tôi đã khá ngạc nhiên khi bên trong nơi này phải chứa đựng đến hàng trăm món vũ khí, và tôi đã để mắt đến một vài trong số đó,như cây cung hình chữ X và cây kiếm phát ra ánh sáng xanh như những viên ngọc phỉ thúy cùng cái chuôi vàng. Trong góc phòng, có một số dụng cụ làm việc khác như bàn rèn, cưa gỗ, và các vật dụng thợ rèn khác, tất cả đều có dấu hiệu của thời gian và công việc nặng nhọc.

Mùi khói và bụi bẩn lẫn lộn trong không gian, tạo nên không khí kì lạ mà tôi chưa từng được cảm nhận.Với những điểm lạ lẫm và hấp dẫn ẩn giấu trong mỗi món vũ khí được tạo ra, tôi cảm thấy bản thân thực sự đã được bước vào thế giới kỳ ảo. Cả căn phòng rỉ sét và đáng thương, nhưng nó chứa đựng sự khéo léo và nghệ thuật của người thợ rèn, làm nên những vũ khí mạnh mẽ và đẹp mắt.

"Nhìn đủ chưa, nhóc con."

Có vẻ như tôi đã bị căn phòng hút hồn quá lâu mà quên mất tiếng gõ búa đã dừng từ lúc nào.

"À, vâng."

Tôi bắt đầu đứng im một cách ngượng ngùng, không biết người đàn ông trước mặt là ai, bản thân mình ở thế giới này là gì, nên nói chuyện như thế nào cho đúng.

Khi mà tôi vẫn còn ngây người suy nghĩ thì ông chú đã mở lời "Nhà tiên tri có để lại cho ngươi bức thư và một cái hộp đấy. Có vẻ ngươi chưa xem." thế rồi tiếng gõ búa tiếp tục, ông chú ấy bắt đầu làm nốt phần công việc còn dang dở.

Và thế là tôi quay lại tầng trên,lấy bức thư cùng cái hộp; tôi ngồi lên giường và xem chúng. Tôi mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế nhẹ với mấy đồ vật linh tinh, nên lúc mở thư cũng rất cản thận, không để phần dấu đỏ bị hỏng. Lấy ra bức thư bên trong là những dòng chữ đánh máy, với nội dung :

Kẻ ngoại lai thân mến,Cho đến khi ngươi đọc bức thư này thì ta đã đi qua được mấy chục cái thế giới rồi, nhưng chủ đề chính không phải ở đây. Mà là mục tiêu của ngươi ở thế giới này. Mọi thứ rất đơn giản, thế giới này tên Myrteras, hiện tại nó đang bị rò rỉ sức mạnh phép thuật vì sự biến mất của ta. Điều đó sẽ mang lại sự hủy diệt lần thứ hai cho trái đất này, để khắc phục điều đó thì ta cần ngươi kích hoạt toàn bộ những bia đá cổ ngữ trên khắp thế giới, liên kết thành một thể giữ lấy sức mạnh cho hành tinh này. Hành trình này là một hành trình cực kì dài hơi với ngươi, nên ngươi cứ từ từ mà làm. Và dù ta đã dịch chuyển nguyên cơ thể lúc lành lặn của ngươi tới đây, nhưng về mọi mặt lại tốt hơn nhiều, nên yên tâm khi mà đối đầu với các thử thách. Để đề phòng ngươi chết ta cũng đã cho ngươi khả năng tái sinh vô hạn, nhưng đừng dựa vào đó rồi chủ quan mà không sợ chết và cũng đừng nói điều này với ai, chắc ngươi đủ thông mình để hiểu .Trong cái hộp để dưới lá thư là vài món đồ gồm bản đồ thế giới kiêm la bàn có thể cập nhật tình hình thế giới cho ngươi, một quyển sách cùng cây bút vô hạn để ngươi viết nhật kí cho vui, một xấp thẻ gồm một thẻ thông hành giúp ngươi đi đến gần như bất kì đâu, còn lại là các loại thân phận mà ngươi sẽ cần và một túi tiền vàng gồm 100 đồng. Ta chỉ cho có vậy thôi, còn lại ngươi tự túc và Braz sẽ nói nốt những thông tin quan trọng còn lại.Chúc may mắn...

Đọc xong bức thư, tôi bắt đầu mở cái hộp, trên mặt là chiếc bản đồ ngang với một tờ giấy A3, trên tấm bản đồ có khoanh đúng ba hai vùng tương đương với ba mươi hai địa điểm có chứa cổ ngữ. Nhìn qua tấm bản đồ này,trông có vẻ như chúng chỉ khác biệt về vị trí của các châu lục chứ chẳng khác mấy về hình dáng. Ví dụ như đại lục nằm bên phải là châu Á và Châu Âu bị quay dọc, rời xa châu phi nằm ở gần giữa. Chậu đại dương lại ở bên trái phía dưới của châu phi và xung quanh nó có vài hòn đảo trông khá lớn. Châu Mỹ thì tách ra hai nửa trên dưới ở bên phải bản đồ mà ở giữa có một vùng đất hình tròn kỳ lạ.

"Cô cho tôi bản đồ với tỉ lệ nhỏ như vậy thì bao giờ mới tìm ra được hết cơ chứ ?" Tôi lẩm bẩm.

Vừa dứt lời thì một vài dòng chữ hiện lên giữa tấm bản đồ; biến mất ngay sau khi tôi đọc xong. Dù là một ngôn ngữ lạ nhưng tôi không hiểu sao tôi vẫn đọc được.

Không quan tâm quá nhiều, tôi lấy tiếp ra một xấp thẻ. Bên trên cùng là tấm thẻ thông hành bằng vàng, còn lại là thẻ thân phận giả của tôi bằng bạc. Qua một hồi xem xét,t ôi bắt đầu thắc mắc vì sao tôi lại cần mấy thân phận giả này. Về tổng thể thì có vẻ như vị thần cho tôi 13 thân phận đều cùng tên Kyle Kelvir 16 tuổi.

"Thợ rèn...thương nhân...họa sĩ...nhà giả kim...mạo hiểm giả...thánh đồ...nam tước...thủy thủ...đầu bếp...học viên đặc cách...và...sứ giả thiện chí ?" Tôi vừa lật các thẻ vừa lẩm bẩm.

"Có cả sứ giả thiện chí cơ à ?" Tôi cười gượng rồi lấy ra cuốn nhật kí cùng cây bút trông khá đơn giản. Bỏ qua hai thứ ấy,tôi lấy ra món đồ cuối cùng là túi tiền. Tôi không cảm thấy sức nặng của nó,nhưng thò tay vào lấy thì đúng là có tiền thật.

Như vậy kiểm tra đã xong, tôi tiếp tục xuống tầng một tìm Braz. Nhưng ông ấy có vẻ vẫn chưa làm xong công việc của mình. Chúng tôi bắt đầu cuộc trò chuyện trong tiếng đạp búa của Braz

"Đọc xong lá thư rồi à. Sao trông cậu có vẻ bình tĩnh thế ? Nếu ta là cậu thì chắc giờ vẫn còn sốc đấy."

"Vâng. Nhưng bác biết câu chuyện của cháu ạ ?"

"Ừ thì.., ta cũng biết sơ sơ thôi. Ngài ấy nhờ ta giúp cậu làm quen với thế giới này trong tầm khả năng và hiểu biết của bản thân."

"Vậy... cháu nên làm gì bây giờ ?" Tôi bắt đầu có chút mông lung về hành động tiếp theo của mình.

"Cứ lên trên tầng nghỉ đi, ta sẽ mất vài tiếng để làm ra phần đầu tiên của món vũ khí cậu yêu cầu."

"Vũ khí cháu yêu cầu ?!" Tôi ngạc nhiên, rồi có chút hoài nghi về trí nhớ của mình.

"À, nhà tiên tri nói với ta thế. Nên ta nói vậy đấy." Braz vội giải thích.

"Vũ khí đó là gì vậy ?" Tôi vừa định quay lên thì nhớ ra hỏi.

"Đó là thanh kiếm một lưỡi, không có chuôi, tay cầm bằng hai phần năm so với lưỡi. Bản thiết kế ta đặt trên bàn đấy, cậu có muốn thay đổi gì không ?" Braz chỉ tới cái bàn gần gầm của cầu thang.

Ngó đầu nhìn xuống, tôi thấy bản thiết kế khá ổn và nhận ra đó là một thanh dạng chokuto nên đã nói với ông không cần thay đổi gì. Và giờ tôi lại nằm trên giường, tìm cách giết thời gian cho đến khi Braz xong việc.

"Nhưng sao mình hiểu được ngôn ngữ mà Braz nói nhỉ ?!!" Tôi bật dậy suy nghĩ lúc lâu... khả năng logic nhất mà tôi nghĩ ra được có lẽ là vị thần kia hay còn gọi là nhà tiên tri kia đã cho mình khả năng ngôn ngữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro