ánh sáng tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dăm bảy cô bé vây quanh hai nhân vật chính. Đó là Diệp Trúc và Thùy Linh. Đôi bạn này thân nhất lớp, có nhiều sở thích giống nhau. Chẳng hạn như cùng mặc áo dài phi bóng, cùng cắt tóc kiểu con trai và tay trái của mỗi đứa đều đeo một chiếc vòng bạc trên đó lủng lẳng cái chuông nhỏ xíu. Đó là đôi vòng duy nhất ở hội chợ triển lãm năm ngoái mà cả hai may mắn mua được. 

Sở thích sơ sơ là vậy tuy nhiên về sắc vóc thì Diệp Trúc có phần trội hơn Thùy Linh với chiều cao, đôi mắt to tròn đẹp láy. Và hai cánh môi cong cong ...lúc vui vẻ thì hồn nhiên lí lắc còn khi gặp chuyện bực mình tức giận thì ...khỏi chê !

Thùy Linh có đôi mắt mí lót, môi tròn, sống mũi suông. Cái vẻ nhu mì có phần hơi rụt rè ấy là lớp vỏ hữu hiệu che giấu sự bản lĩnh không thua gì nhỏ Diệp Trúc.

Lũ ma nữ hết đứa này đến đứa kia lần lượt đưa từng cọng cỏ cành cây và những chiếc lá bàng để Diệp Trúc và Thùy Linh ráp vào ngôi nhà nhỏ cất bên gốc cây phượng già.

Mỗi đứa một câu, mỗi đứa một lời trầm trồ tạo nên bầu không khí ồn ào háo hức.

– Xong tầng trệt rồi kìa! Thích thật!

– Ừ, Thùy Linh khéo tay thiệt tụi bây. Cánh cửa sổ có rèm nữa chứ.

Thùy Linh dùng lá bàng làm rèm cửa. Cô bé đục thủng tấm rèm bằng đầu cây viết bíc, Diệp Trúc tập trung cao hơn vào khâu làm trần nhà, cho tầng một rồi lợp mái tầng lầu - cũng bằng những chiếc lá bàng xanh ngắt.

Thùy Linh hỏi Diệp Trúc:

– Theo mày thì nó sẽ đứng vững ở đây được bao lâu vậy?

Diệp Trúc tự tin:

– Ở chỗ này kín gió, nếu không bị ai đó phá đi thì nó phải đứng vững hơn nữa tháng?

Một cô bé reo lên:

– Tuyệt quá !

Thùy Linh cười thích thú:

– Nhưng chừng đó để tụi mình phải lợp lại cho nó cái mái mới!

– Sao vậy?

– Tụi mình bây giờ đang lợp nó cẩn thận rồi mà !

Cả đám nhao nhao.

Diệp Trúc gân cổ để át tiếng của cả bọn:

– Sao mà tụi mày chậm tiêu quá vậy? nhìn mấy cái lá bàng đi, chỉ hai ngày là khô queo. Cái nhà này lặp tức thành khách sạn ngàn sao ngay!

Cả bọn phá lên cười.

Chợt ...bum! soạt!

– Ối !?

Diệp Trúc chớp chớp hai rèm mi. cô bé bàng hoàng. Ngôi nhà gần hoàn thành đã bị sập hoàn toàn. Nhỏ Trân Trân ôm trán. Trái bóng văng ra bên ngoài hàng rào ma nữ và đang tiếp tục lăn theo chân một thằng nhóc. Chừng như nó không hề bận tâm xem chuyện gì vừa xảy ra và đang dẫn bóng về khoảng sân cát bên trường học.

Thùy Linh nghiến răng:

– Lại là thằng quỉ đó ! Nó làm hư hết trơn rồi !

Diệp Trúc ném mạnh cành cây đang cầm, cô bé giận đến mức phát run:

– Phải cho nó một trận mới được. Tụi mày thấy thế nào? Nhất trí không?

Mấy cặp mắt thoáng e dè rồi nhỏ Hương nói:

– Đánh nó không khó khăn gì. Nhưng ... tao thấy không ổn lắm!

– Sao lại không ổn? - Thùy Linh bực bội.

– Vì đúng ra thì tụi mình không biết chính xác có phải thằng quỉ đó là thủ phạm hay không mà. Thiếu bằng chứng mà ra tay với nó, nếu giám thị với tụi cờ đỏ bắt được thì tụi mình gay go!

Diệp Trúc bần thần. Cô bé biết chắc chắn là thằng quỉ đáng ghét đó. Nó nổi tiếng là nghịch ngợm ở khối lớp 9. nhưng nhỏ Hương nói cũng có lý. Nếu bị thầy giám thị hoặc mấy đứa trực đội cờ đỏ bắt được thì phiền.

Diệp Trúc hậm hực:

– Mai mốt tụi mình hãy chú ý nhiều hơn đi. Chỉ cần phát hiện rõ ràng một lần là yên tâm xử nó rồi.

Thùy Linh thở dài:

– Uổng công trình của tụi mình quá !

– Thì đành chịu thôi. Mai mốt rảnh mình làm lại cái khác đẹp hơn. Giờ về lớp thôi, cũng sắp vô tiết cuối rồi kìa!

Đám con gái lục tục kéo đi. Không còn vui vẻ ồn ào như lúc nãy. Nhất là Diệp Trúc và Thùy Linh thì im ru. Lũ bạn biết hai thủ lĩnh của mình đang suy nghĩ tìm cách phá hại thằng tiểu quỉ ở khối 9. đứa nào cũng biết thằng đó nổi tiếng là phá phách. Có khi chính nó đã vô ý phá hỏng cái nhà chòi của nhóm.

Diệp Trúc! .... Trong đầu của các cô bé nữ sinh là hàng lô ý nghĩ lộn xộn, đan chéo vào nhau!

Nói thì nói vậy chứ ở cái tuổi học trò, còn lắm chuyện để rù rì với nhau. Đến giờ sinh hoạt dưới cờ thì nhóm Diệp Trúc đã tạm quên chuyện buồn lúc nãy và tranh thủ bàn tính chuyện đi câu cá chiều mai.

Nhà nội của Thùy Linh ở ngoại thành, có kênh mương, vườn rẫy. Nghe nói mùa này nước luôn đầy và rất nhiều cá rô và cá sặc, tha hồ mà câu. Cả nhóm thỏa thuận với nhau sáng sớm mai sẽ đạp xe đạp đến nhà nội Thùy Linh.

Chợt Diệp Trúc la lên nho nhỏ:

– Tụi mày coi kìa!

– Hả? Cái gì?

– Coi cái gì?

Diệp Trúc trở về phía thềm văn phòng. Vị trí ấy xem như khán đài cho những buổi sinh hoạt cùng lễ lạt của trường.

– Thằng nhỏ đó ...cũng được thưởng kìa !

Mãi lo rù rù nói chuyện nên mấy cô nàng không nghe thầy hiệu phó đọc danh sách các học sinh dẫn đầu phong trào thi đua của tuần. Nhìn lên thấy sáu nhân vật ưu tú đang hớn hở ôm những gói giấy bóng kính sặc sỡ to đùng!

Diệp Trúc rên:

– Ôi trời! Không thể tưởng tượng được. Nó mà đứng đầu thi đua tuần à?

Thùy Linh sửa lại:

– Nó là một trong những đứa đạt thi đua tốt thôi!

– Phá phách như nó mà được thưởng thì không thể chấp nhận được!?

Thùy Linh kêu lên:

– Chứ mày bảo phải làm sao? Thầy cô chỉ dựa vô kết quả học tập và nhận xét tiết học A – B của giáo viên bộ môn. Còn chuyện nó phá phách, đương nhiên nó cáo già, thầy cô nào mà biết được.

Diệp Trúc hứ một tiếng:

– Dù sao tao cũng tức lắm.

Thùy Linh phẩy tay:

– Tao thấy mày nên tìm cách phục thù tốt hơn là ở đó mà tức tối. Cũng có gì to tát đâu. Chỉ hai ba gói kẹo thôi mà.

Diệp Trúc trợn mắt:

– Mày khoan dung nó từ bao giờ vậy? cái bản mặt thằng đó thì một viên kẹo cũng không xứng đáng đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linhkute