Ánh Sáng Tình Yêu C.3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù bà Hương khuyên ngăn Chi Mai, bảo cô bé là hãy để chị Diệp Trúc được nghỉ ngơi sau chuyến đi dài nhưng rốt cuộc vẫn đâu vào đó. Suốt buổi chiều tối Chi Mai theo hỏi Diệp Trúc không biết bao nhiêu là chuyện. Từ phong cảnh, trường học, nếp sinh hoạt và vui chơi bên xứ người.

Cho đến tối ông Điền về câu chuyện của hai chị em mới tạm dừng lại.

Khỏi phải nói ông Điền vui đến thế nào. Ông đã khựng lại sững sờ khi nghe tiếng reo mừng "Ba về" của con gái.

Chi Mai buồn hiu rồi cằn nhằn:

- Nghĩ lại em giận dì Út nhiều lắm đó. Nếu hồi ấy dì Út nhận em làm con nuôi thì con được sống bên nước ngoài từ lâu, sướng rồi!

Bà Hương khẽ hứ Chi Mai.

Ông Điền hỏi con gái lớn:

- Con định về ở đây luôn à?

- Dạ, vài ngày nữa con sẽ nộp đơn xin việc.

Bà Hương đề nghị:

- Chúng ta nên làm một bữa tiệc mời bạn bè đến mừng con trở về rồi sau đó hẳn đi làm.

- Dạ, vậy cũng được. Diệp Trúc đồng ý.

Chi Mai nghĩ ngợi. Có lẽ cô phải liên lạc với Bình Nguyên.

Nghĩ là làm, ngay hôm sau Chi Mai điện thoại cho Bình Nguyên ...không ai nhấc máy! Chi Mai bèn đến văn phòng công ty của Bình Nguyên. Cô không vào thẳng công ty mà ngồi chờ trong quá cà phê bên kia đường.

Hơn năm giờ chiều mới thấy xuất hiện bóng dáng Bình Nguyên. Anh chuẩn bị leo lên chiếc Yamaha to kềnh càng.

Chi Mai vội trả tiền ly nước rồi băng qua đường. Cô không buồn để ý nghe có mấy tiếng chửi thề của những người lái hon da trên đường.

- Anh Bình Nguyên! Anh Bình Nguyên!

Bình Nguyên thấy Chi Mai xuất hiện thì vừa vui mừng vừa ngạc nhiên:

- Ồ, Chi Mai! Làm gì hớt hơ hớt hải vậy?

Chi Mai cười:

- Em canh me từ nãy giờ để gặp anh Bình Nguyên mà. Có chuyện này em muốn nói cho anh nghe.

Bình Nguyên mỉm cười:

- Vậy à? Chắc là thú vị lắm đây à mà sao thời gian qua em đi đâu mất tiêu vậy nhỏ?

- Xời! Có anh mất tiêu mới đúng đó. Ba mẹ em cũng nhắc anh Bình Nguyên, nói sao hồi này anh không tới chơi?

Bình Nguyên tặc lưỡi:

- Ừ, đúng là anh vừa đi công tác một thời gian ở nước ngoài. Chi Mai nè, em muốn nói với anh chuyện gì vậy?

Chi Mai rào đón:

- Một chuyện vui, sẽ đem đến cho anh sự thú vị. Nhưng em đang tự hỏi anh có thích nghe không hà?

Bình Nguyên bật cười. Nhìn kiểu cách của cô nhỏ là anh đoán được ngay cô đang muốn gì.

Giọng anh ngọt xớt:

- Chuyện Chi Mai nói chắc chắn là thú vị rồi. Anh đang nôn nóng muốn nghe đây. Nhưng có lẽ hai anh em mình nên tìm chỗ nào để nạp năng lượng đã.

Ngồi làm việc suốt từ một giờ chiều ... anh đói quá rồi. Chi Mai lên xe đi!

- OK!

Bình Nguyên thấy vui vui. Anh không thể nào hình dung được Diệp Trúc bây giờ thế nào, có còn dữ dằn như ngày xưa? Chi Mai em gái Diệp Trúc thì hồn nhiên vui vẻ thật đáng yêu. Kể từ sau lần gặp tám năm trước, Bình Nguyên dễ dàng thân mật với Chi Mai và coi cô bé như em gái mình. Tuy nhiên khi Chi Mai nhắc đến chuyện đính ước giữa anh với Diệp Trúc thì anh gạt đi ngay. Từ đó đến nay đề tài về Diệp Trúc không còn lặp lại nữa. Nhưng qua cha mẹ mình, Bình Nguyên biết cô học đại học bên Mỹ và có khả năng quản lý cả công ty sản xuất đồ hộp khá lớn của cha mẹ nuôi.

Ngồi phía sau chiếc môtô, Chi Mai cúi xuống hỏi:

- Anh Bình Nguyên đi công tác nước ngoài về hồi nào vậy?

Mới hôm qua! - anh nói thêm - công ty vào đợt nên công việc ngập đầu. Anh phải tắt di động luôn. Có lẽ em gọi điện cho anh không được là vậy?

Chi Mai lanh chanh:

- Em không trách anh Bình Nguyên mà anh cũng không có lỗi. Vậy hà tất phải xốn xang làm gì.

Bình Nguyên cho xe dừng lại trước một nhà hàng, Chi Mai ngước nhìn tấm bảng Hương Việt . Cô nghĩ đến chị Diệp Trúc. Giá như lúc này có Diệp Trúc ở đây thì hay biết mấy. Chắc hẳn chị cô sẽ gọi thật nhiều món ăn thuần Việt mà thưởng thức cho thỏa thuê.

Sáng nay Diệp Trúc đã phải thừa nhận là ở nước ngoài cô rất thèm hương vị các món ăn Việt Nam, nhất là các loại rau, bên ấy không thiếu nhưng quá đắt.

Vả lại, ở nhà cũng chẳng ai rảnh rỗi để chế biến những món ăn cầu kỳ!

Vừa xuống xe thì một bóng hồng cứ như vừa từ ...trên trời rơi xuống, đứng sững trước mặt Bình Nguyên.

- Anh Bình Nguyên!

Môi cô nàng chúm chím, mắt cô nàng lúng liếng.

- À, chào cưng! Cưng đi ăn à?

- Dạ, em đi với gia đình một chị bạn. Anh Bình Nguyên à, chúng ta ...

- Em vừa ăn xong hả? - Bình Nguyên ngắt lời - nếu ăn xong thì đi về trước đi, tối nay nếu có thời gian anh sẽ đến chỗ em.

Mắt cô gái sáng lên:

- Thật hả anh? Em chờ anh đó nghen!

Cô nàng đi ra, bước chân mới đỏng đảnh làm sao! Chi Mai thở hắt? Chán anh Bình Nguyên này thật. Có thể quen với loại phụ nữ như vậy sao chứ?

Bình Nguyên mỉm cười:

- Mình vô trong chứ Chi Mai!

Vào nhà hàng Chi Mai ngồi xuống ghế:

- Em thấy anh Bình Nguyên nên thay đổi một chút mới được.

- Chi Mai bận tâm về cô gái. 1úc nãy làm gì? Ai cũng chẳng cô gì phải thay đổi cả. Như bao nhiêu người khác anh cũng làm việc, nghỉ ngơi và giải trí. Rất bình thường! Thôi gác đề tài đó lại đi. Giờ gọi món ăn nào. Phải ăn rồi còn nghe chuyện của em nữa chứ hả?

Chi Mai chống cằm nhìn Bình Nguyên:

- Anh Nguyên có muốn biết chị của em bây giờ như thế nào không? Chị Diệp Trúc ấy!

Tim Bình Nguyên khẽ xao động. Diệp Trúc ư?

Vẫn chống cằm bằng tay trái, tay phải Chi Mai di di trên mặt bàn:

- Lâu quá rồi còn gì! Bây giờ anh và chị ấy đều đã lớn. Em nghĩ có lẽ hai người nên cải thiện mối quan hệ. Chị Diệp Trúc của em về nước rồi. Bây giờ trông chị ấy khác xưa nhiều lắm.

Bình Nguyên cười cười:

- Khác là khác làm sao? Dữ dằn hơn? Xấu xí hơn?

Chi Mai nhăn mặt:

- Anh nói xấu chị em kiểu đó coi chừng sau này hối hận không kịp đó nghen.

Bình Nguyên so vai:

- Chà chà, như vậy nghĩa là ngược lại, Diệp Trúc bây giờ đẹp hơn xưa và cũng dịu dàng hơn xưa?

Chi Mai gãi nhẹ đầu lông mày:

- Khó thiệt đó. Nếu bảo chị ấy đẹp thì y như em nịnh chỉ. Còn nói là xấu ...cũng không ổn! Tóm lại anh nên tới để chính mắt nhìn và cùng trò chuyện với chị Diệp Trúc thì biết hà.

- Tới nhà em? -Bình Nguyên kêu lên.

- Dạ! Anh Nguyên yên chí, sẽ không có chuyện như hồi đó đâu. Em dám chắc đó.

Bình Nguyên ngần ngừ:

- Nhưng mà tự nhiên tới nhà em khơi khơi thì kỳ cục lắm nhỏ à.

- Đâu có khơi khơi! Anh tới là dự tiệc mừng chị em về nước mà. Ba mẹ em cũng có mời ba mẹ anh nữa đó.

- Được rồi, anh sẽ về xem thời gian biểu xem có thời gian rỗi không? À mà bao giờ?

- Chiều tối mai! Anh Nguyên nhất định phải tới à.

Dĩ nhiên Bình Nguyên rất muốn đến để gặp Diệp Trúc xem so với tám năm trước giờ đây cô ta thay đổi thế nào. Anh nôn nao nhưng ngoài mặt thì giả vờ tự nhiên bình thản như không bận tâm là mấy!

Di động của Bình Nguyên có tín hiệu:

Anh nhìn Chi Mai:

- Đó, Chi Mai thấy chưa? Nếu cả ngày không tắt điện thoại thì anh chẳng còn làm được gì. Vừa mới mở là có người gọi rồi.

- Alô! ....Ủa, mẹ à. Có gì không mẹ? ...à, con đang ngồi ăn tối với Chi Mai! ....dạ, con sẽ về sớm. Dạ, con cúp máy đây. Tạm biệt mẹ!

Bình Nguyên nói với Chi Mai:

- Mẹ anh bảo về sớm để mẹ anh bàn bạc gì đó.

- Vậy thì chúng ta phải tranh thủ thôi. Chắc bác gái có chuyện quan trọng mới giục anh như vậy.

Mười phút sau họ rời nhà hàng Bình Nguyên đưa Chi Mai về. Cô bảo anh dừng xe cách nhà một quãng.

Sao vậy? để anh vào chào cô chú một tiếng!

- Không được. Anh Nguyên sẽ làm bể kế hoạch của em hết.

- À, anh quên chứ.

Chi Mai lật đật nói:

- Nè, anh Bình Nguyên đừng có suy nghĩ méo mó à nghen. Đúng là em đang chuẩn bị cho buổi gặp gỡ giữa anh và chị của em thật. Nhưng ý em hiện giờ lo chị Diệp Trúc không thèm nhìn mặt anh hơn 1à sợ anh biết mặt chị ấy sớm hơn dự định.

Bình Nguyên gật đầu:

- Anh hiểu mà nhỏ. Thôi tạm biệt nghen.

- Khoan đã ! - Chi Mai gọi giật- anh Nguyên nhớ là phải tới đúng giờ đó nghen.

- Ừ, anh đang nôn nao muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của chị Hai em sau tám năm xa cách mà. Nhất định anh sẽ tới sớm.

Chi Mai gật đầu, hài lòng ra mặt. Lâu nay ba mẹ cô vẫn giữ ý định kết thông gia với nhà ông bà Vạn Đại dù Diệp Trúc đã ra nước ngoài. Ý định này có vẻ mong manh nhưng Chi Mai 1ại thích. Không hiểu sao cô nhớ mãi cái cảnh chị cô và Bình Nguyên ngày nào, vừa thấy mặt nhau đã cự cãi nhau ì xèo! Tuy hai người họ ghét nhau nhưng Chi Mai cứ muốn họ thành đôi! Và vì vậy mà cô hoàn toàn ủng hộ ba mẹ.

Bà Hương ra mở cửa cho con gái, phàn nàn:

- Con về trễ hơn một giờ đồng hồ đó.

Chi Mai ngó nghiêng về hướng cầu thang lầu:

- Chị Hai có ở nhà không mẹ?

- Có nhưng chị con đang ngủ. Con làm gì mà có vẻ quan trọng vậy hả.

Chi Mai kéo mẹ đến bên sa lon:

- Mẹ ngồi đây, con nói mẹ nghe. Mẹ có biết con vừa đi đâu và gặp ai không?

Anh Bình Nguyên đó! -Chi Mai kể - con đến văn phòng công ty của anh ấy, sau đó con được mời ăn cơm ở nhà hàng nên mới về trễ nè.

Bà Hương khẽ kêu lên:

- Trời đất! Sao con tự ý quá vậy? chưa hỏi qua mẹ tiếng nào đã đi mời Bình Nguyên rồi. Lỡ như chị con không tán thành thì sao hả?

Chi Mai nheo mắt:

- Thì mình phải thử rồi mới biết chứ mẹ. Con không tin sẽ lặp lại tình huống như tám năm trước đâu. Rồi mẹ xem!

Bà Hương băn khoăn:

- Nhưng Bình Nguyên nó có đồng ý đến hay không? Đó mới là điều quan trọng nhất!

Chi Mai hất mặt tự hào:

- Con đã ra tay thì nhất định phải có kết quả tốt rồi. Anh Bình Nguyên chắc rất muốn gặp lại chi Diệp Trúc. Ảnh hứa sẽ tới sớm!

Bà Hương về phòng, không cảm thấy như mọi hôm tới giờ ông Điền vẫn chưa về.

Buông mình xuống giường, bà nghĩ đến gia đình ông bà Vạn Đại. Họ là cặp vợ chồng hiếm có. Không vì vị trí quá giàu sang mà kênh kiệu hống hách. Sự giàu có của họ quả là hơn hẳn bên này. Nhưng không thể phủ nhận bên này ông Điền và bà đã góp phần rất lớn cho sự thịnh vượng của họ. Bình Nguyên thì càng lớn càng đẹp trai! Tuy có hơi cao ngạo nhưng vẫn là đứa con trai tốt, có kiến thức và chí hướng làm ăn. Bình Nguyên cũng tỏ rõ là đứa con trai có giáo dục, rất lễ độ và chừng mực!

Nhớ lại cái ngày Diệp Trúc và Bình Nguyên cự cãi đứa nào cũng phùng mang trợn mắt, hùm hùm hổ hổ như muốn ăn tươi nuốt sống nhau đến nơi vậy.

Bình Nguyên chỉ chào bà và ông Điền một câu rồi bỏ đi ngay. Ấy nhưng sau đó cậu nhỏ quen Chi Mai và trở nên thân tình cởi mở với gia đình bà.

Bà Hương mơ màng, tự vẽ lên trong đầu tương lai tốt đẹp cho hai đứa trẻ !

Xoay một vòng trước gương, Diệp Trúc mỉm cười hài lòng. Đây là bộ đồ ưng ý nhất của cô:

quần Jean nhẹ ống lửng màu xanh xám, áo không tay bằng loại vải xốp màu trắng tinh, xung quanh cổ áo có những ngôi sao nhỏ màu bạc lấp lánh. Khi nhìn vào những ngôi sao ấy chắc chắn người ta phải ghé mắt vào khoảng da thịt nõn nà dưới cổ cô. Nơi ấy là sợi dây bạch kim thanh mảnh có đính một hạt xoàn hai ly. Diệp Trúc quyết định không đeo hoa tay mà chỉ diện thêm một vòng tay và một chiếc nhẫn trên ngón trỏ của bàn tay trái. Cô xài toàn bạch kim - bắt chước nhỏ Chi Mai! Nghe nhỏ nói cũng có lý:

bạch kim bây giờ đang là mode cho nên xài nó bọn xấu khó phân biệt thật giả. Nhờ vậy nguy cơ bị cướp giật là rất thấp.

Có tiếng gõ cửa phòng. Diệp Trúc đoán là Chi Mai. Cô cầm cái lược chải tóc:

- Vô đi! Cửa không khóa!

Đúng là Chi Mai. Cô nhỏ đứng ngay bên cửa, nhìn Diệp Trúc đầy ngưỡng mộ:

- Chà! Hết ý nha. Chị sửa soạn sớm vậy sao?

Diệp Trúc đã chải xong tóc. Mái tóc đen dày óng ả ôm bờ vai.

Cô với tay cầm lấy túi xách:

- Sớm gì mà sớm hả nhỏ? Chị chỉ có một buổi chứ mấy. Mà có lẽ chị phải đi taxi mới được.

Chi Mai xìu mặt:

- Vậy là em hớ rồi. Cứ tưởng chị sửa soạn để lát nữa chào khách khứa bạn bè chứ. Ai ngờ ...

Diệp Trúc giơ ngón tay:

- Em đó nha! Còn một nhân vật quan trọng mà em không chịu mời. Cho nên bây giờ chị phải đích thân đi mời nè.

Chi Mai nhíu mày. Ai nhỉ? Cô nhớ là mình đã đi mời đầy đủ rồi mà.

Cô gật đầu:

- Rồi, nếu như có thiếu sót thì em xin hứa sẽ khắc phục. Là ai, chị nói đi!

- Chị Thùy Linh đó!

- Ôi trời! Đúng là sai sót lớn của em. Thành thật xin lỗi chị. Nhưng mà chị Hai à, bây giờ để em gọi điện thoại tới chị Thùy Linh cũng được chứ cần gì phải ...

- Con nhỏ này nói vậy mà nghe được. Em đừng quên Thùy Linh với chị là bạn thân. Không thể cư xử bê bối đâu. Mà nè, em nhìn xem chị thế nào?

- Rất tuyệt vời. Lát nữa chị nên đi taxi nha. Có vậy mới đở lo bị người khác bắt có mất.

Diệp Trúc cười, tự bao giờ Chi Mai đã biết tẩy đưa lấy lòng người khác rồi.

Cô khoác túi xách lên vai:

- Ổn rồi thì chị đi đây.

- Ấy khoan khoan! Chi Mai nhảy tới giữ tay cô lại - nói chớ em thấy vẫn thiếu thiếu ...chị ngồi xuống đây đi! Phải makidé chút xíu. Một tí môi hồng cũng được chị à.

Diệp Trúc nghe lời em gái, tô chút son hồng lên môi. Bây giờ có thể lên đường được rồi.

Xuống lầu cô không thấy ba mẹ đâu. Chi Mai bảo sẽ nói với cha mẹ dùm cô.

Thế thì yên tâm rồi. Cô ra ngoài, vẫy taxi.

Nhà Thùy Linh vẫn không chút thay đổi so với trước. Nếu có chăng thì đó là thêm mức độ cũ kỹ theo thời gian của mấy bức tường.

Diệp Trúc bấm chuông. Giây lát cổng mở và một khuôn mặt con trai ...

- Chị là ...?

- Trời, Thùy Nhân phải không?

- Dạ ....còn chị là ...?

- Mày tệ vừa thôi chứ. Đến chị Diệp Trúc mà không nhận ra sao?

Thùy Nhân reo lên:

- A, chị DiệpTrúc! Hèn chi em cứ ngờ ngợ! Việt kiều có khác nghen! Để em gọi chị Thùy Linh. Chị vô đi chị Diệp Trúc. Em sẽ gọi chị Linh ngay.

Lách người vào khoảng cổng mở, Diệp Trúc vội giữ tay Thùy Nhân:

- Khoan khoan! Chị muốn Thùy Linh phải thật sự vui mừng và kinh ngạc kìa!

- Nếu vậy thì chị theo em, em chỉ cho chị biết chị Thùy Linh đang ở đâu rồi em còn đi nữa.

- Đi à? Em không ở nhà trò chuyện với chị ư?

Thùy Nhân cười:

- Chắc chắn chị em mình còn gặp nhau dài dài mà. Còn cái hẹn của em thì rất quan trọng, không thể hủy bỏ được.

- Hiểu rồi nhóc à. Hẹn với bạn gái chứ gì? Mà nè, năm nay ...hình như nhóc chưa tốt nghiệp phải không?

Thùy Nhân chun mũi bất bình:

- Chị lại sắp ca cái điệp khúc học hành không lo mà bày đặt cặp bồ bịch ... chứ gì? Xin thưa với bà chị quí mến là em đang chuẩn bị thi tốt nghiệp và bây giờ em có hẹn với tụi bạn là để tới nhà thầy giáo dạy thêm đó.

Diệp Trúc gật đầu vẻ bề trên:

- Vậy thì được - cô mở xách tay - sẵn đây chị tặng cho em luôn nè. Madein USA đàng hoàng đó nghe.

Cô trao cho Thùy Nhân chiếc vòng đeo tay. Cậu ta có vẻ khoái lắm.

- Cảm ơn chị, rất cảm ơn.

Thùy Nhân chỉ cho Diệp Trúc căn phòng Thùy Linh đang có mặt rồi quày quả đi ngay.

Qua lỗ khóa cửa Diệp Trúc thấy Thùy Linh đang đứng đăm chiêu bên bức tranh sơn dầu cỡ lớn. Trên đó là hai cô gái với đường nét thật buồn cười. Một cô mặt vuông vuông, mặt lơ ngơ và hai bím tóc bên to bên nhỏ. Cô kia thì mặt gần giống một hình tam giác. Đã vậy còn thêm cặp mắt kính cận gọng to, tròng to choáng gần nửa khuôn mặt. Tuy mặt mày có hơi quái quái nhưng cô gái cận thị lộ rõ sự lanh lợi, bản lĩnh hơn cô gái mặt vuông.

- Lẽ nào là nó với mình?!

Diệp Trúc nghiêng đầu thầm thắc mắc. Cô và Thùy Linh không đứa nào bị cận thị! Hay là Thùy Linh đang có đứa bạn thân nào khác? Hừm, có thể lắm chứ! ở đây từ nhà ra phố, đến công sở và đi mua sắm ...nó có biết bao nhiêu là cơ hội để làm quen kết bạn, thậm chí là tậú cho mình một tình yêu. Đâu như Diệp Trúc, ở xứ người tìm bạn bè đồng hương mà lại hạp ý thật là khó. Hơn nữa Diệp Trúc còn phải học, học vùi đầu từ sáng đến tối! Chẳng còn được mấy thời gian rảnh rỗi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro