Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang cuối của quyển nhật ký.

Thanh xuân ?
Có lẽ nó là một thứ gì đó rất xa xỉ với tôi, thanh xuân này của tôi nó vụt qua trong một khắc rồi lại lụi tàn.
Khi bất giác nhớ lại những kỷ niệm lúc trước đột nhiên tôi bật cười như một tên điên.
Đúng vậy tôi sắp điên thật rồi, bây giờ dù có buồn, dù có khóc, dù muốn có ai đến để tâm sự để than vãng về những gì đã phải trải qua nhưng có mấy ai hiểu chứ, khi muốn nói những gì mình suy nghĩ thì nó lại kẹt trước họng và lại phải nuốt ngược vào trong. Tôi rất muốn thét lên là :
"Xin lỗi vì lúc đó không cứng rắn, không đủ can đảm để đối mặt với thực tại và tin vào một lời nói vô căn cứ từ miện người cha ruột của mình..... Anh rất xin lỗi về tất cả và..... Thật sự anh rất nhớ em."
Khi anh muốn theo em nhưng lại không thể, cứ nhớ mãi về bức thư mà em đã để lại, khi nhớ đến người lại bất giác mở nó ra, nhìn ngây ngất rồi lại cười khổ. Và thấy có lỗi với người mẹ già đang lo lắng cho người con trai bất hiếu này đây.
Đôi lúc đứng trên cầu nhìn xuống lại muốn đến với em, dù gì anh cũng chẳng tha thiết với cái cuộc sống không có người mình thương, nhưng mỗi lần như thế lại thấy hình bóng một cô gái đang nô đùa trên bãi cỏ với nụ cười tinh nghịch lúc ấy anh chỉ muộn thời gian dừng lại để ngắm người ấy thật lâu nhưng nó chỉ vụt qua trong một khắc nhanh như chưa từng xuất hiện... Có lẽ là em không muốn anh chết. Nhưng hiện tại anh còn trên cõi đời này có lẽ là vì tránh nhiệm, là vì mình là con trai một, vì mình phải sống vì là ước muốn của nàng."CÔ GÁI ANH YÊU"

"CÒN GÌ ĐAU HƠN KHI ÂM DƯƠNG CÁCH BIỆT?"

Đóng lại quyển nhật ký và cuộc đời của kẻ si tình

( Giờ mới zô truyện nek )

                              5 năm trước

....................................................................................................................

Hôm nay là ngày mà các tân sinh viên mới nhập học. Dưới cái nắng của mùa hè ấy, thật khiến người ta mệt mỏi nhưng trước cổng trường, trong sân, dưới mái hiên, góc cây,.... Khắp mọi nơi đều có rất nhiều học sinh đang tụ tập, ăn uống, tán gẫu,... Nó thật ồn ào và náo nhiệt, tiếng xì xầm khắp nơi. Không khí nhộn nhịp ấy thật khiến người ta cảm thấy nhẹ lòng.
Trong khi mọi người đang tụm năm, tụm bảy lại với nhau không ngừng và tìm kiếm những người bạn, những người thân của mình. Thì dưới góc cây có một chàng trai đang đứng một mình, mắt nhắm nghiền lại tựa vào góc cây nó đẹp như một bức tranh, hình như anh ta không có bạn bè, mà cứ lẵng lặng ở đấy dường như không một ai có thể lây động bức tranh ấy. Từng cơn gió cứ lẵng lặng vụt qua, làm cho các tán cây và mái tóc nâu đen ấy chuyển động. Tiếng lá cây cọ vào nhau tạo ra những tiếng xột xoạc từng đợt, từng đợt. Cứ thế từng chiếc lá rơi xuống bãi cỏ xanh mướt bên dưới, khung cảnh trong rất bình yên, tĩnh lặng giữa biển người ở đây.
Có một số người, một số nhóm người nhìn thấy anh liền xì xầm to nhỏ, chắc là vì vẻ đẹp ấy chăng ?
Chàng trai ấy rất cao với đôi chân của một người mẫu, gương mặt thì sở hữu góc nghiêng thần thánh với đường xương hàm tuyệt đẹp. Cộng thêm với mái tóc nâu đen thật khiến người ta cảm thán. Anh khoác lên mình một chiếc áo sơ-mi trắng và chiếc quần jeans đen thêm đôi giày bata càng toác lên vẻ đẹp ấy.
Họ bàng tán về chàng trai ấy, có người thì bị hút hồn vì cái đẹp.
Nhưng đa phần họ bàng tán là tại sao một chỗ nhộn nhịp và vui như thế mà lại không có nổi một người bạn hay là do tính tình không tốt chăn.
Một người trong nhóm đấy nói :
"Có lẽ tụi bây không biết, tao từng học chung trường cấp ba với tên đấy, hắn lớn hơn tụi mình hai tuổi. Năm tao vừa vào lớp 10, thì có một vụ đánh nhau căng lắm nghe nói là do một nam sinh đã cân hết 6 người khiến 2 người phải nhập viện và 4 người bị thương nhẹ. Người mà đánh bọn họ chính là anh ta và cũng đã bị đình chỉ học 2 năm."
Cả đám ồ lên một tiếng và nhìn về phía chàng trai ấy một cô gái buột miện nói:
"Đẹp trai thế mà lại như vậy, thật tiếc quá đi nếu không tớ đã cưa anh ta rồi."
Người vừa kể chuyện lúc nãy lên tiếng:
"Hình như hắn lúc trước từng rất ngoan ngoãn, lại là thủ khoa của trường nhưng sau kì nghỉ hè thì tính cách trở nên lạnh lùng, ít nói, dễ nổi giận, theo đó thành tích học tập cũng tuột dốc không phanh, vì thế bạn bè ít dần mọi người dần cô lập hắn. Hình như là có biến cố gia đình nên hắn mới như vậy."
Một số người trong nhóm khá bất ngờ :
" Thật đáng tiếc một người như thư thế."
" Khá là tội nghiệp cho anh ta."
....
Giờ mọi người mới chú ý thiếu niên ấy đã đi đâu mất rồi.
Được một lúc thì tiếng chuông vang lên, mọi người liền tập trung lại sân trường.

Tôi viết nó hơi phi logic và buff nhan sắc cho na9 nhưng tôi thích thế đấy, có ý kiến nào thì mọi người góp ý nhen
Nó sẽ không được dài là do tôi bận học với sẽ có lúc bí ý tưởng ( đa phần là do lười ), dù sao đây cũng là lần đầu mà tôi viết, có nhiều lỗi sai chính tả do tôi coi không kỉ nên  mong các bác thông cảm và góp ý cho tui cải thiện nè.
À mà do tui viết chơi thui, nên sẽ không có lịch ra chuyện chính thức.
Một tuần sẽ ra khoảng 1 đến 2 chap, còn nếu tôi bận thì sẽ không ra nhen.
Bái Bai~~
1106 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro