GIẤY VÀNG MÃ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây có phải là một trò đùa quái quỷ của bọn nhóc trong nhà này không?"

Kim Trù lạnh sống lưng nói, Bá Thanh cũng khẽ gật đầu. Nhận lấy tấm giấy vàng mã có một mặt bị giấy trắng dán đè lên, giật ra.

"Ồ, đằng sau nó còn có chữ, được viết lên giấy vàng mã đã bị cạo tróc bong ra!"

Cả hai ghé đầu mình vào, đúng như lời Bá Thanh nói, bên mặt giấy vàng đã bị người khác cạo tróc ra, trên đấy có viết hai ba dòng chữ:

"Nơi Địa Ngục, Nhân Gian lẫn Thiên Đường, tà ma, con người và thần tiên sống tách biệt với nhau, mỗi người mỗi chỗ, không ai xâm phạm lẫn nhau! Nhưng nếu đã mời thì sao lại không, khi đến hoàn thành, tay đưa nhận lấy tiền công! Trắng, trắng! Thế thì Đỏ, Đỏ!"

Và sau hai từ "đỏ" là vết máu đã biến sắc! Hai người mặt mày nổi lên tia nghi ngờ khó hiểu, Bá Thanh suy đi nghĩ lại:

"Đây là có ý gì nhỉ? Sao giống mấy lời tầm phào mà mấy ông lừa bịp giả làm thầy phong thủy hay nói thế? Dù có chút không giống nhưng cái mùi này sao mà thấy quen a!"

Cuối cùng hai người vẫn không hiểu ý của tờ giấy cho lắm, bỏ thì thấy không nên, với lại nơi đây hiện tượng kì quái quá nhiều nên quyết định rằng giữ lại tờ giấy này. Còn mấy căn phòng trong hành lang thì bye bye vậy!

Ra khỏi căn nhà nhỏ này, không thấy ai bên ngoài cả nhưng nghe loáng thoáng tiếng bọn họ đang tìm tòi cái gì đó, nếu nơi đây quái lạ như thế thì vẫn nên tìm hiểu một chút. Hắn không nói nơi đây sẽ có những chuyện như giết người giấu xác, bên địa ốc muốn thu mua xây khu du lịch nhưng bản địa khu nhà này lại không đồng ý, thế mà rằng đã có người không chịu nổi cám dỗ của tiền, bán nhà cho địa ốc, cuối cùng xảy ra tranh chấp dẫn đến án mạng! Những chuyện này sao mà không có nhưng nếu thật có việc như thế thì chắc chắn hắn sẽ biết hoặc nếu quá lâu thì vụ lớn như thế chắc phải có ghi lại, cũng có thể ghê gớm hơn...

"Tiểu Trư, giờ không có ai ở đây, anh muốn em kể tường tận chuyện sau khi em bị bắt!"

Kim Trù phía trước khẽ dừng chân, mắt nhìn Bá Thanh đang trực diện nhìn mình, cuối cùng hắn đành thỏa hiệp:

"Được, đi, kiếm một nơi ngồi xuống cái đã!"

Nơi hai người ngồi là trong một căn nhà trông bình thường nhất vì không có xảy ra những việc như đồ ăn mốc meo, ly cà phê đã nguội nhưng chưa được sử dụng hoặc tờ giấy vàng với những câu chữ kì quái. Nhà này xây theo phong cách Tứ hợp viên, hai người ngồi trong sân trên một cái ghế dài, Kim Trù mở miệng nói những câu từ như đang hồi tưởng:

"Nên bắt đầu từ đâu a? À, chắc nói về cái tên đã bắt, không, theo đúng như tên đó nói thì là "mời" em đến!"

"Mời em đến?"

Như nhớ lại quãng ngày kia khiến hắn có chút cảm xúc, môi mỉm cười nhẹ khó thấy, giọng nói ra là sang sảng, ẩn chứa sự vui vẻ, hoài niệm không chút nào là căm ghét cả:

"Tên 'mời' em đến đấy cứ mở miệng nói là một tràng dài mệt mỏi, không ngừng, không cần nhấp nước bọt thấm giọng nữa đấy. Vì thế em đã đặt tên hắn là Miệng Dầu, cũng không phải là nói nhiều mà đặt đâu mà vì lời hắn nói cứ dầu nhớt làm sao, trơn trượt vô cùng! Miệng Dầu đối xử lúc lạnh lùng lúc nồng nhiệt, bên hắn còn có một con mèo lông trắng như tuyết trông rất đẹp nhưng như Hoàng thượng vậy, rất cao lãnh!"

Bá Thanh nhìn Kim Trù như là người gặp ma!

"Anh, em nói cho anh biết, từ khi em bị Miệng Dầu 'mời' về trò chuyện, em thấy những thứ xảy ra xung quanh đã phá đi nhiều giá trị nhân sinh của em lắm đấy. Trước cửa nhà Miệng Dầu lúc nào cũng có vài chục bóng đen lởn vởn xung quanh, kể cả sáng lẫn tối, vì nơi đó em chưa từng thấy qua mặt trời, ánh nắng sáng sớm cũng không. Tựa như em đang rơi vào Địa Ngục vậy! Tối om à nhưng có thể xác định rằng nơi em bị giam lỏng là một thôn làng! Em nghe Miệng Dầu nói là cuối thôn thì phải!"

Hắn khá sợ Tiểu Trư bị mắc "Hội chứng Stockholm", nếu không bỗng dưng sao lại lộ ra vẻ mặt như thế chứ! Bá Thanh xen lời vào:

"Vậy trong những tháng ngày đó em có nhớ được đặc điểm nhận dạng của tên đó không?"

Bỗng không gian yên ắng bất thường như thể chỉ có mình Bá Thanh nơi đây, hắn có thể xác định rõ ràng vẫn còn người bên hắn nhưng lúc này người đó lại trầm mặc vô đối. Kim Trù khẽ thở dài một hơi, tay vậy mà ngay lập tức luồn vào túi quần của Bá Thanh, từ đó móc ra bao thuốc lá. Khói thuốc mờ ảo che đi biểu cảm trên khuôn mặt Kim Trù, Bá Thanh cũng rút ra một điếu, châm lên rồi hút. Tiếp sau đó một lúc, Kim Trù lên tiếng nhẹ nhàng:

"Không, em nghĩ chúng ta nên bỏ qua chuyện này!... Dù sao em cũng đã trở về rồi cơ mà, đúng không? Chuyện đó xem như là một kí ức tốt đẹp đi, tạm cất nó lại và không đem ra điều tra nữa!" 

Khuyết điểm lớn nhất của Bá Thanh là rất yêu thương người em trai này, hắn đã quen với việc không để Kim Trù nổi giận, đau thương nên những việc thường mà Kim Trù không muốn thì hắn sẽ không ép. Dù cho chuyện đó có lớn hơn nữa chăng và lần này tất cũng như vậy, hắn thấy Kim Trù có khả năng rất cao dính phải hội chứng đó nhưng không nhắc lại thì không nhắc lại, tạm cất vậy!

Bá Thanh đứng dậy, phủi phủi cái mông, kéo Kim Trù đang rơi vào tâm trạng khó nói kia đứng lên. Hắn bật bộ đàm lên, báo mọi người đã đến giờ phải về, rồi cùng Kim Trù đến nơi đậu xe đợi trước. Mười phút sau, mọi người tập hợp lại đầy đủ, khởi động xe trở về.

Xe trước chạy đi, xe sau theo sau đó. Kim Trù ngồi chung xe với Bá Thanh, A Hòa, ngồi băng ghế sau với vẻ mặt rầu rĩ nhưng hắn như cảm nhận cái gì đó, quay đầu ra sau, đôi mắt khẽ sáng lên niềm vui nhưng lại có chút khó xử, buồn bã ẩn sâu trong đó. 

Trước khu nhà bỏ hoang, có một người đàn ông đang ôm một con mèo trắng buốt, mắt nhìn vào hai chiếc xe đang rời đi, hay nói đúng hơn là nhìn vào đôi mắt buồn bã kia của Kim Trù. Người đó mỉm cười, tay khẽ vẫy chào, có lẽ là tạm biệt! 

Kim Trù cũng nhẹ nhàng nâng tay lên, vẫy chào!

"Oa! Nơi đây cũng có một quán trọ đẹp vậy a, hoài niệm thật!"

"Giường nằm khá êm đấy chứ! Không tệ a nhưng đây có ba giường, vậy em sẽ ngủ cùng anh à! Lâu rồi hai anh em mình không ngủ chung rồi!"

"Em đi tắm trước, đây không biết có bồn tắm không a? Có này, tốt thật! Vậy em sẽ ngăm mình, có gì mọi người chịu khó đợi chút!"

Sau đó liền im bặt đến đáng sợ! Từ khi tìm em ấy trở về, cảm xúc của em ấy cứ sao sao đấy, quả thật là có chuyện giấu mình rồi?! A Hòa cũng quen thân với Kim Trù, cậu mở miệng nói nhỏ với Bá Thanh:

"Sếp, anh ấy có sao không? Anh ấy hình như tâm trạng không được tốt lắm! Hay sếp vào hỏi thăm xem?"

Bá Thanh nhìn phòng tắm đang bốc lên từng đợt khói lãng đãng, hơi nước nhấn chìm kính cửa, hắn khẽ thở hắt ra một hơi. Đi đến cái tủ gần đấy, tay với lấy khăn tắm, đặt sang một bên. Bá Thanh cởi quần áo ra, chừa lại chiếc quần lót màu xám, tay quấn lấy khăn tắm ngang hông, chân lạch bạch đi đến cửa phòng, mở ra, ngang nhiên bước vào. "Rầm"

Tiếng đóng cửa nhưng lại kéo Lộ Dịch trở về lại thân xác, hắn ngỡ ngàng lắp bắp nhìn quần áo sếp dưới đất, cánh cửa phòng tắm lờ mờ hơi nước. Quay sang hỏi chuyện A Hòa:

"Sếp, làm gì thế? Hai người kia..."

A Hòa vừa sắp xếp lại quần áo vừa trả lời:

"Hai người tắm chung!"

"Cậu sao bình tĩnh thế!"

A Hòa khó hiểu:

"Chứ sao? Chẳng lẽ cậu nghĩ bậy bạ gì đó ư? Đừng có nghĩ như thế, hai người đó là anh em! Cả hai có một thói quen khá lạ, nếu có chuyện buồn hoặc những chuyện khó nói thì sẽ đi ngâm mình trong bồn tắm, người kia mà biết sẽ đi vào hỏi thăm, an ủi! Cứ thế cũng đã mười mấy năm trôi qua!"

"Sao cậu rõ thế?" Lộ Dịch ngớ người hỏi A Hòa. A Hòa vẫn là vẻ mặt hết sức bình tĩnh, hờ hững trả lời:

"Vì có lần tôi bị thất tình, đau khổ, buồn não ruột nên đi vào phòng tắm khóc rống một hồi vì sợ người khác chê cười. Nhưng lúc tôi đang điên khùng thì cánh cửa mở ra, cả hai người như là một chuyên gia an ủi đi vào cùng tôi trò chuyện đến tận sáng!"

Lộ Dịch tiến lên vài bước, ngập ngừng hỏi: "Vậy ba người tắm chung với nhau luôn à?"

"Ừm! Vì lúc đó tôi uống khá nhiều nên đã ói ra hết cả người, nên chúng tôi đành vừa tắm vừa nói, kí ức đó đối với tôi không bao giờ quên được, tôi ngay sau đó liền hết mực trung thành, xem hai người đó như là hình tượng mà mình phải học tập!" 

Lộ Dịch sờ cằm vài cái, hỏi tiếp: "Với ai, hai người đó cũng làm thế?"

Hoàn thành xong, A Hòa nhảy lên giường nằm mệt mỏi, dáng hình chữ "đại", miệng trả lời nhưng sau đó liền ngủ: "Không! Thân thiết lắm mới vậy, vì tôi đã từng là học trò của sếp!"

Hai tiếng sau, phòng tắm mở, hơi nước nóng hổi tràn ra, hai con người mặc bộ áo choàng tắm màu trắng thắt lưng hững hờ , tay cầm khăn lau đầu bước ra ngoài. Lộ Dịch bên ngoài nhanh chóng chạy vào phòng tắm, Bá Thanh bàn tay nhĩ khang liền chơi vơi, bực bội quay sang nói với Kim Trù:

"Anh đang định nói đợi chút, cho bớt nóng rồi hãy vào. Sao tên này gấp gáp thế? Hay là đang mắc?"

"Được rồi! Sang đây, em giúp anh sấy khô cái đầu đã!"

Nửa đêm, có một âm thanh đánh thức ba người, không ai tập trung ngủ được, chùm chăn lại che bịt lỗ tai cũng nghe loáng thoáng nhưng làm thế càng làm cho cả người cả ba có chút nóng ran. Người đầu tiên chịu thua là Lộ Dịch, cậu ta bất mãn định la ầm lên cho khỏi mần việc nhưng lời chưa thoát đã bị Bá Thanh bịt lại:

"Vợ chồng người ta ân ái, mặc kệ đi!"

"Nhưng khó ngủ a! Sếp cũng dậy đó thôi!"

Bá Thanh khẽ trừng mắt, Kim Trù kế bên mở giọng nói:

"Ta nói trai tơ đúng là trai tơ, công lực yếu thế! Sao không dùng âm thanh đó mà tưởng tượng đi, dần dần sẽ rơi vào giấc ngủ với màu hồng ngập tràn!"

Lộ Dịch nghe xong liền tức tối không thôi, Bá Thanh bồi thêm một cước:

"Đúng đấy! Cậu chưa có người yêu nên vẫn chưa trải nghiệm được nhưng tôi nói cậu nghe năm xưa Tiểu Trù đây có vợ trước tôi, mà khi đó vẫn còn sống chung nhà. Hai bên phòng cách vách, đêm động phòng tiếng Tiểu Trù cùng vợ nó cứ thay phiên vang lên, trong đó nó rên là lớn nhất! Hắc, hắc!"

Lộ Dịch ngạc nhiên, khó hiểu, mặt ngơ ra hỏi mà không biết là nguy hiểm đang đến gần. Bá Thanh tận tình giải đáp như xem chuyện nói xấu hai vợ chồng em trai là chuyện vui vậy:

"Vì vợ em ấy rất thích chơi trò bạo lực a, em ấy bị hành hạ đến tận trời sáng, tội nghiệp không sao kể xiết!" Bá Thanh lắc đầu rũ rượi, Lộ Dịch bật cười, trong đầu suy nghĩ nhập tâm. 

"Á!" Lộ Dịch suy nghĩ đến tình cảnh Kim Trù bị đống đó hành hạ mà không biết rằng Kim Trù đã lẻn từ đằng sau, một tay nhắm thẳng kéo tuột nút thắt trên áo, tay còn lại thì kéo chăn ra rơi xuống đất. Sau đó một tràng tiếng cười hắc hắc vang lên, Lộ Dịch "lộ thiên" ngay giữa đêm khuya thanh vắng. Áo ngủ vắt ngang vai, hai nút tạm rời xa, lộ ra một nước da trắng ngần nhưng không kém phần cơ bắp nhàn nhạt ẩn hiện, đặc biệt hơn là nơi cấm địa không gì che đậy!

Kim Trù cười vang chạy về ổ của mình, để lại Lộ Dịch mặt nóng ran, tay chân lóng ngóng mặc lại đàng hoàng, kéo tấm chăn từ dưới đất lên. Mắt phun lửa nhìn Kim Trù, hắn vẫn mặt dày vô đối trừng lại. Bá Thanh kế bên khuyên giải:

"Được rồi, Tiểu Trù! Đừng chọc Lộ Dịch nữa, xin lỗi nha! Vốn dĩ em ấy chỉ định thổi khí vào sau tai cậu thôi nhưng không ngờ lại làm ra chuyện này!"

Rõ ràng Lộ Dịch không dễ dàng cho qua, âm thanh từ phòng bên vẫn chưa ngừng cộng thêm màn "lộ thiên" ban nãy, cậu cảm nhận được phía dưới có chút rục rịch. Cậu lúng túng, mặt ẩn đỏ nói:

"Vậy... vậy anh Trù cũng phải... phải... giống em nữa!" Lộ Dịch như lấy thêm can đảm phải làm Kim Trù bẽ mặt. Nhưng lại không ngờ tới trình độ mặt dày của hắn lại quá mức cao thâm...

Kim Trù cười rộn lên hưng phấn nhìn gương mặt Lộ Dịch, Bá Thanh hoảng loạn can ngăn nhưng sa y rời vai, thân thể ngọc ngà cứ vậy mà tiếp tục lộ, Lộ Dịch đỏ mặt hơn cà chua nhìn một thân cơ thể Kim Trù trong đêm. Hắn vậy mà cũng như mình không mặc sao?!

Từng bước đi đến giường Lộ Dịch, ào choàng vẫn là vắt ngang hông như thế, chân dài sải bước sang giường bên nhưng...

"Xin lỗi nha, Lộ Dịch! Em ấy chắc do bị phá rối giấc ngủ nên mới như thế, cậu ngủ đi, mai sáng gặp lại! Còn em thì ngủ lại đàng hoàng cho anh!"

Như đụng phải máu ngang của Kim Trù, hắn trừng mắt, thân thể lúc nhúc:

"Không đấy thì sao nào? Em muốn thử cái tên đó, cho hắn mở rộng tầm mắt!"

Đến cuối cùng, Lộ Dịch vẫn là thức trắng đêm. Tiếng rên phòng bên đến tận ba giờ mới dứt, âm thanh giường rung cứ vang bên tai cậu, hai anh em nhà đó đánh lộn mà cứ phát ra vài tiếng "a", "ư" khiến Lộ Dịch cứ cương mãi không xịu! 

Ba ngày trôi qua, ngày đầu mọi người tổ chức tiệc ăn mừng sếp Trù bình an trở về. Ngày thứ hai thì Kim Trù xin nghỉ ở nhà dưỡng thương nhưng Bá Thanh hiểu rõ, mất tích nhiều tháng đến thế chắc chắn khi về Tiểu Lộ sẽ không để em ấy rời giường, động một chút liền đau. Nhưng có lẽ cơn giận lần này quá lớn, hai ngày liên tiếp xin nghỉ dưỡng thương, tối hắn đến thăm thấy Tiểu Trư như là một con heo vậy, nằm nghiêng trên giường được vợ đút từng chén cháo.

Ngày thứ tư đã có thể đi làm lại bình thường, Bá Thanh không ngăn chặn được sự quyết tâm của Kim Trù, nhưng cấp trên đã tạm thời đóng hồ sơ của Sát Bà Bà lại, lí do không rõ! Nhưng chuyện của Tổ trọng án lúc nào chả nhiều, A Minh báo cáo cho hắn biết được vụ sáu người bị giết kia đã tìm được kẻ tình nghi và có khả năng người đó là hung thủ. Nghe một hồi cả hắn lẫn Tiểu Trù cũng đồng ý với bước suy luận của A Minh, giờ chỉ cần đi bắt lại là xong nhưng đúng lúc này, chuyện không ngờ lại đến!

"A Minh à! Lão Tình đó đã chết rồi, trong lúc đang tắm ở nhà bị người khác giết chết!"

"Sao? Bị người khác giết chết sao?"

Bá Thanh trầm giọng nói:

"Mọi chuyện cụ thể phải đến hiện trường mới rõ được!"

Những người đi theo tổng cộng có bốn người, khi đến hiện trường, cùng cảnh sát địa phương bàn giao lại vụ án. Lúc đó pháp y cũng đã đến, bốn người Tổ trọng án, người tra khảo, người chụp ảnh và người điều tra.

Người chết là Lão Tình, là chủ của hơn mười hộp đêm khu ăn chơi xa hoa bậc nhất và cũng là người quản lý của vài dịch vụ người lớn. Bị giết hại tại nhà riêng, trong bồn tắm, trên cổ tay bị rạch sáu đường, phán đoán tử vong là mất máu quá nhiều mà chết! Cũng có một nguyên nhân nữa là bị ngộp chết! Vì vậy khó xác định được thời gian tử vong, trong lúc đó Kim Trù đã phát hiện ra một chuyện kì quái.

Là người làm ăn, dù là làm ăn phi pháp đi nữa nhưng bàn thờ là vẫn có, không Quan Công thì là Thần Tài! Có lư hương là điều dễ hiểu nhưng dưới lư hương đè một giấy vàng mã được gấp đôi lại, mặt trong là tờ giấy trắng kích cỡ tương đương dán đè lên. Trên đấy có chữ:

"Cứu tôi với!"

Một màu máu rợn người!

Tại sao tờ giấy này lại xuất hiện ở đây?! Từ chữ viết cho đến việc dán lệch góc nhỏ cũng y chang, Bá Thanh cũng hết sức kinh ngạc khi trông thấy giấy vàng mã này xuất hiện tại đây! Cả hai mặt mày đã trở nên khó coi, nhíu mày rất chặt, Kim Trù sực nhớ, tay tháo miếng giấy trắng ra. Quả thật là như thế, vẫn là bị cào bong ra, trên đấy có chữ nhưng...

"Tình! Tiền! Quyền! Đã cầu với Thiên Đường nhưng chưa được xử lí! Một bước sung mãn, hai bước giàu sụ, ba bước địa vị ngập trời! Có vay có trả, giờ trả đã đến! Trắng, Trắng! Thế thì Đỏ, Đỏ!"

Thông tin khác với tờ giấy ở khu nhà hoang! Hai chuyện này có liên quan gì chăng? Kim Trù lòng đầy tâm sự, tay cầm tờ giấy vàng bỏ vào túi ni lông, đem về kiểm chứng! Bá Thanh cũng trầm mặc không nói, cổ họng như bị nghẹn, tay nói lỏng cà vạt, thật nóng mà!

Tìm được giấy vàng mã đó xem như là ngoài ý muốn nhưng cũng chứng tỏ chuyện Lão Tình bị giết với việc chuyện kì quái tại khu nhà hoang đó tất có liên quan! Nhưng liên quan đến nỗi nào a? Giết người trả thù sao? Vô tình bị những người dân xung quanh trông thấy nên liền hạ thủ giết người bịt miệng? Còn người này, Lão Tình là cư dân nơi đó may mắn thoát chết...? Khoan đã, quá kì lạ rồi, ngay từ những chữ trên giấy vàng đã hết sức quái dị! Tại sao khi không lại cầu cứu trên giấy vàng mã chứ, với lại cách làm lại giống nhau, thông tin bên trong lại oái oăm vô cùng!

Kim Trù nhìn cái bàn thờ nhỏ một hồi, tay cầm lư hương lên xem xét, giơ qua ngưỡng đầu, phát hiện phía dưới của lư hương là một dấu hôn môi đỏ thẫm!

Quái, quá lạ rồi! Lư hương là vật cúng, vật linh thiêng vậy mà có người dám dùng môi mình in dấu lên đó à! Tâm thần quá mà! Nhưng cái chuyện dấu son đó nếu nghĩ lại sẽ khá là tình thú nhưng lúc này cái dấu son môi đỏ thẫm kia lại khiến Bá Thanh một cỗ không lạnh mà rung a! Hắn cứ có một cảm giác đôi môi kia đang từ từ nhếch lên, mỉm cười. Không biết từ đâu ra, một màu trắng có hình dạng như răng nanh dần hiện lên như một con Dracula khát máu!

"Là máu?! Dấu môi này dùng máu để hôn lên đấy! Ai mà có thể bại hoại như thế chứ?"

Người nói là Trần Úy Cương, chồng của Cơ Cơ, cũng là một pháp y nhưng giỏi hơn rất nhiều, danh tiếng hiện tại trong ngành cực thịnh! Nhìn thấy Úy Cương, Bá Thanh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ! Tay vỗ lưng người bạn lâu năm một cái, cả hai nhìn nhau cười cười!

"Cậu về rồi sao? Bên Pháp như thế nào? Có học hỏi được cái gì?"

Úy Cương gật đầu, nói là một chuyến đi đáng nhớ! Hỏi han nhau chưa đầy một phút, Kim Trù đã lên tiếng phá vỡ: "Anh nghĩ chuyện này có phải quá thần bí, có chút bí ẩn không? Kích thích đấy?" Cậu ta nhìn Kim Trù, Kim Trù nhìn cậu ta, cả hai bỗng bật cười, Bá Thanh một bên lại nghiêng mày khó hiểu!

"Thật ra đây là vụ giết người có chủ đích! Người báo án là người giúp việc cho căn nhà này, người đó khai rằng ông chủ khi về dẫn thêm hai người phụ nữ khác! Cả ba từ phòng khách cho đến phòng ngủ, quậy một chập đã đời rồi ngủ, ngủ dậy thì bắt đầu lại là phòng tắm! Từ tối đến sáng, sáng sớm người giúp việc ra ngoài đi chợ, khi về đến nhà thì đồ đạc vẫn như cũ nhưng khi trông thấy nước tràn từ phòng tắm, người đó gõ cửa mấy cái nhưng không ai trả lời, đánh liều mở cửa và phát hiện ngay xác chết của ông chủ liền báo cảnh sát!"

"Tung tích hai người phụ nữ được Lão Tình dẫn về nhà thì lại mất tích bí ẩn!"

A Hòa từ đâu tiến tới, thông báo một chuyện: "Thưa sếp! Điều tra những đàn em của Lão Tình mới biết được đêm qua, có người say rượu làm loạn. Ông ta đúng lúc có mặt tại đó, đánh cho tên say rượu đó phải tỉnh, khóc lóc xin tha! Lúc đó có đến bốn người cầu xin thay tên say rượu, có lẽ là những người bạn, trong đó có hai người phụ nữ đó! Ông ta lấy hai người kia về, nói rằng mai sáng sẽ trả, đó là tiền chuộc lại cái mạng của tên say rượu!"

"Ồ! Vậy à, lão già này cái gì cũng quơ lại! Giờ thì chết tức tưởi rồi, nhưng..."

A Minh bỗng dưng lên tiếng: "Vậy rất có thể vì quá nhục nhã mà giết người, hung thủ vụ giết sáu mạng người cũng đã đền tội nhưng dù có chút thoải mái cho lão nhưng cũng xem như là giết người thì phải trả bằng mạng!" 

Bá Thanh lại cảm thấy có gì đó không được thoải mái, một sự vướng bận, gút mắc trong lòng hắn! Không thể nào lại như thế được! Sau khi cứu Tiểu Trư ra suôn sẻ (thực chất hắn cũng thấy chuyện của Tiểu Trư có một vài chỗ không được yên lòng), hắn có để tâm đến vụ án giết hại sáu mạng người đó, có sự không hợp lý cứ vương vấn hắn mãi!

Giấy vàng mã ẩn chứa câu từ kì lạ cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn cứ thấy vụ án không thể dễ dàng kết thúc như vậy!

Tổ điều tra cao cấp

Phòng tra khảo khẩu cung! Bên cảnh sát có Bá Thanh cùng A Minh, nghi phạm là hai người phụ nữ bị tình nghi là giết người bỏ trốn!

Trước mặt Bá Thanh là hai người phụ nữ nước da trắng bóc như trứng gà luộc, người tóc vàng, người tóc hồng. Tóc vàng tên Uyên Kì, tóc hồng tên Tố Sa! A Minh là người phụ trách tra khảo chính:

"Xin hỏi cô Uyên Kì! Vào tối hôm qua, lúc chín giờ cô đã ở đâu? Còn ai bên người không?"

Uyên Kì khẽ hừ một tiếng: "Ở hộp đêm quẫy! Nè, nhỏ này cùng với bạn trai của hai đứa với một, hai đứa bạn có thể làm chứng!"

"Vậy vào lúc mười hai giờ, cô đang ở đâu? Có ai bên cạnh?"

Uyên Kì môi nhếch lên, dịch người lên trước, nhìn thẳng vào mắt của A Minh, nói:

"Anh cảnh sát đẹp trai! Mười hai giờ là lúc tôi cùng nhỏ này đang chơi trò 'cưỡi ngựa' đấy! A, còn 'liếm sò' nữa cơ! Cũng xem như sung sướng!"

A Minh là một tay đáng sợ về những chuyện này, cậu ta gần như mũi chạm mũi với Uyên Kì, lời nói ra cũng nhẹ nhàng đến gần như mất âm:

"Vậy mấy người đã làm bao lâu? Sáng sớm bảy giờ đến tám giờ hai người có phải đang 'tắm tiên' không? Hả?"

Uyên Kì tay dù đã bị trói nhưng vẫn gắng đặt tay lên má A Minh, cậu cũng chả tránh, cô phóng mị nhãn cho hòa thượng, nói:

"Đích thực có chút hơi lâu nhưng bảy giờ đến tám giờ chúng tôi đang bận việc chạy trốn, thế nhưng mấy người vậy mà bắt được!" Uyên Kì lắc đầu thở dài, ngồi lại ghế đàng hoàng, Tố sa kế bên cười khinh nói:

"Các anh muốn bắt thì bắt đi! Không ngại nói cho mấy anh biết, chúng tôi chả biết ai là Boss cả, bạn trai tôi nhận được từ một tay buôn hay luồn hàng dư ra ngoài! Tưởng rằng thoát khỏi quỷ già kia sẽ đón nhận cuộc sống mới! Ai ngờ!"

Bá Thanh lúc này như nhận ra một chuyện, mở lời nói: "Lão Tình đã bị người ta giết chết! Ngay tại phòng tắm!"

Không khí như dừng lại, Uyên Kì bắt được trọng điểm, tinh thần hoảng loạn thật sự: "Chẳng lẽ các anh bắt tôi đến đây không phải vì... mà là các anh nghi ngờ hai người chúng tôi giết người, giết Lão Tình! Không, chúng tôi không giết lão ta, rõ ràng lúc đó lão vẫn còn bình yên vô sự cơ mà, còn thả chúng tôi đi nữa cơ!"

Tố Sa còn bình tĩnh đôi chút, người này lại khá là nhanh nhạy: "Các anh hỏi chúng tôi làm gì lúc từ bảy đến tám giờ sao, vì thời gian ông ta chết là khoảng thời gian đó, đúng không?" A Minh nhìn Bá Thanh một cái, cậu ta nhìn Tố Sa đang trông chờ một cái gật đầu từ cậu, ánh sáng hi vọng đang lấp lóe trong mắt cô ta!

Gật đầu! A Minh trầm giọng trả lời. Lúc này cả hai người liền thở phào nhẹ nhõm: "Nếu vậy thì không phải là chúng tôi giết rồi, cả hai chúng tôi rời khỏi căn nhà đó trước bảy giờ cơ! Chính Lão Tình còn tiễn chúng tôi ra khỏi cửa. À, nhớ rồi, trước lúc ra khỏi nhà, ông ta còn kéo chúng tôi lại chụp một tấm hình nữa đấy! Trong điện thoại của cả hai đều có!"

Bá Thanh nhíu mày chặt nhìn hai cô gái, hai người này không có nói dối! Cả quá trình hắn để ý rất kỹ nhưng nếu là như thế vậy ai giết Lão Tình?! Còn có người thứ ba trong nhà, người đó có lẽ là hung thủ giết chết Lão Tình!!!

Lúc này, cái mảnh giấy vàng mã lại xuất hiện trong đầu hắn! Những câu chữ trên đó cứ như ám ảnh lấy hắn! Vì sao lại là Tam Giới (Thiên Đường, Nhân Gian và Địa Ngục)? Cớ gì mà tình, tiền, quyền cơ chứ? Phải có sự liên quan với nhau? Hung thủ, người thứ ba giết hại Lão Tình cùng khu nhà hoang kia có mối liên hệ gì?

Chuyện này dần dần rơi ra khỏi đường ray đúng đắn! Có lẽ đúng như hắn nghĩ, chuyện này nào dễ dàng, mọi người đã bị che mắt mất rồi! Nhưng là ai đang rắp tâm gây chuyện, bẻ hướng gió của cảnh sát? Là ai? Là ai trong tà ma, con người hoặc thần tiên?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro