#55. Ngu ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Giang ngồi dựa vào tường, Lâm Vỹ Dạ thì tựa vào ngực anh

_ Anh có giận em không khi em đã tha lỗi cho anh nhưng lại không nói ra bắt anh chịu đựng em suốt thời gian qua.

Trường Giang ôm cô chặt hơn

_ Ngốc à, đó là những gì anh nên nhận mà, để em đau khổ vất vả 1 mình suốt khoảng thời gian dài như vậy bao nhiêu đây thì có thấm tháp gì.

Lâm Vỹ Dạ ôm lấy tay anh

_ Nhiều lúc em thấy anh thật sự rất cực khổ, em muốn chạy đến ôm anh thật chặt nhưng nghĩ lại thì không thèm nữa.

_ Bây giờ có muốn ôm anh không?

_ Muốn chứ em sẽ ôm anh cả đời, anh mà dám chạy nữa em sẽ như 1 con gấu bám anh không buông, còn Vân Giang nữa em sẽ ẵm con theo mà bám lấy anh luôn.

_ Không anh sẽ không để mẹ con em bám lấy anh, anh sẽ dang 2 tay ôm chặt hai mẹ con vào lòng, lúc đó em muốn chạy cũng không chạy được.

Lâm Vỹ Dạ bĩu môi gỡ 2 tay Trường Giang ra nhảy tót xuống giường

_ Đó bây giờ em chạy nè, anh ngon mà bắt em đi.

_ Em được lắm để xem khi anh bắt được anh sẽ làm gì em, Lâm Vỹ Dạ anh không ngại em mới sinh đâu.

_ Đồ không đứng đắn, lêu lêu anh tới mà bắt đi.

Trường Giang nhìn cô chạy đi lắc đầu cười

_ Anh sẽ để em mãi cười thế này cả cuộc đời này 1 giọt nước mắt anh cũng không để nó rơi ra.

Cũng đã đến 1 tháng của Vân Giang rồi, chuyện 2 người làm hòa cả cô và anh đều không nói cho mọi người biết để hôm nay rồi công bố luôn, niềm vui nhân đôi có phải sẽ vui hơn không.

Tiệc cũng chẳng có nhiều người, mẹ cô dì cô, Khánh Vân, Dương Lâm cùng ba mẹ Võ và vài người bạn thân thôi, Trường Giang nói muốn đến sinh nhật lần đầu rồi tổ chức lớn thật lớn vì đó cũng là sinh nhật của cô, Lâm Vỹ Dạ chắc chắn là đồng ý rồi.

Khách khứa đông đủ, ai cũng tập trung vào nhân vật chính hôm nay, Lâm Vỹ Dạ đứng 1 bên nhìn Trường Giang bế con gái vui vẻ với mọi người cô hạnh phúc vô cùng, cảnh sum họp này cô đã từng mơ ước rất lâu rồi.

Dương Lâm cầm 1 ly nước đưa cho cô

_ Uống đi, chắc em mệt rồi, sáng giờ không thấy em nghỉ ngơi.

_ Cảm ơn anh, em không mệt đâu, anh Giang lo hết rồi em chỉ việc bế Vân Giang thôi mà bây giờ anh thấy không, việc duy nhất anh ấy cho em làm anh ấy cũng cướp mất rồi.

_ Thấy 2 người hạnh phúc như vậy có lẽ đã làm hòa rồi đúng không?

_ Không phải là làm hòa mà em tháo mặt nạ giận dỗi của em xuống, em nói thế chắc anh hiểu chứ.

_ Anh biết lắm mà, từ khi ở bệnh viện anh đã thấy thái độ em dịu đi rồi, này chắc đi casting diễn viên chắc sẽ đậu đấy.

_ Anh cứ chọc em, còn anh nữa đã 30 rồi chị dâu em đâu.

_ Một thằng như anh ai sẽ đồng ý chứ.

Lâm Vỹ Dạ nhìn theo hướng mắt của Dương Lâm cô cũng biết người anh để ý tới là ai, cô muốn giúp nhưng thôi hãy để tự nhiên nếu có duyên bọn họ sẽ tự động đến với nhau.

_ Dạ nè, cho anh ôm 1 cái được không?

_ Sao anh lại hỏi em chúng ta đã nói rõ ràng mối quan hệ rồi mà anh còn ngại sao.

Lâm Vỹ Dạ để ly nước xuống bàn ôm lấy anh, Dương Lâm cũng ôm lấy cô, trong lòng anh có người thương rồi nên đối với cô gái nhỏ này chỉ còn tình thương của người thân mà thôi.

Trường Giang vốn dĩ đang cười nói vui vẻ gương mặt chợt chùn xuống,đưa Vân Giang cho bà Ngọc đi tới chỗ 2 con người còn đang ôm nhau kia, biết là 2 người chắc chắn không có gì nhưng bình giấm chua kia quá lớn, vợ anh sao lại ôm chặt đến vậy chứ.

_ Trời nóng người cũng nóng lắm rồi.

Dương Lâm nghe tiếng Trường Giang quay sang nói nhỏ vào tai Lâm Vỹ Dạ

_ Chồng em đang ghen kìa, có cần diễn 1 đoạn cho thêm vui cho chương trình không?

Anh nghe tiếng cười khúc khích của Lâm Vỹ Dạ cũng biết cô gái tinh nhgachj này cũng muốn bày trò nữa, vậy thì anh cũng chiều vậy.

_ Vỹ Dạ, Trường Giang qua kìa.

Cô rời khỏi cái ôm của Dương Lâm nhưng tay vẫn để ở cổ anh, tay của Dương Lâm cũng để trên eo cô

_ Sau này nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đó, tại em mà anh bị thế này lỡ có chuyện gì em đau lòng lắm.

_ Anh biết mà, anh có công việc phải về trước nhé - vừa nói anh còn vừa xoa mặt cô.

_ Tạm biệt.

Trước khi đi còn ôm lại rồi còn hôn tạm biệt kiểu nước ngoài nữa chứ, bà Ngọc tính đi lại nói chuyện với cô về hành động vừa rồi với Dương Lâm khi còn có mặt Trường Giang ở đó nhưng định đi đã bị dì Ngọc ngăn lại

_ Chị Hai chị không thấy vẻ mặt đắc chí của con gái chị khi chồng nó ghen mặt đỏ bừng à còn cái nháy mắt với Dương Lâm vừa rồi nữa.

_ Em có chắc không, lỡ Dương Lâm nó lại...

_ Chị yên tâm, em biết người trong lòng Dương Lâm hiện giờ là ai, nó với Vỹ Dạ bây giờ đơn giản chỉ là bạn.

Sau 1 loạt hành động kia Trường Giang không thèm đi đến chỗ cô nữa quay lại bế Vân Giang chơi cùng mọi người, Lâm Vỹ Dạ vừa đầu rồi còn đang vui giờ lại chợt thấy mình ngu ngốc, chọc anh giận anh không thèm chú ý đến cô nữa.

Đứng bên cạnh giậm chân khó chịu, dì Ngọc đến vỗ vai cô

_ Nào biết mình chơi ngu rồi à con gái.

_ Con tưởng anh ấy sẽ đùng đùng nổi giận chứ ai dè anh ấy lại không thèm chú ý đến con nữa.

_ Phải rút ra bài học cho mình nha, phải biết khi nào nên làm việc gì nên việc gì không nên.

_ Dạ con biết rồi dì.

Đến lúc tàn tiệc mọi người đều về, Trường Giang thuê người đến dọn dẹp sạch sẽ, tự mình thay tã cho con gái cho con gái uống sữa tuyệt nhiên 1 lời cũng không nói với Lâm Vỹ Dạ, cả Van Giang cũng mang qua phòng anh để cô 1 mình ở phòng kia.

Lâm Vỹ Dạ buồn bực gọi cho Dương Lâm

_ Anh Giang giận em rồi.

"Thì em tự giải quyết đi, gọi anh làm gì?"

_ Này đừng có không trách nhiệm như vậy chứ.

"Em cũng đồng ý mà anh chỉ là đồng phạm thôi, bye em em tự lo nha em gái"

_ Anh Lâm, anh Lâm.

Cũng không biết Trường Giang đứng trước cửa khi nào anh cất tiếng

_ Em giỏi quá ha.

_ Anh Giang, anh đừng giận em mà, em chỉ muốn chọc cho anh ghen thôi à.

_ Anh ghen rồi làm gì nữa?

_ Làm gì là làm gì thì chỉ là ghen thôi...á...

Trường Giang bế ngang Lâm Vỹ Dạ lên chân đạp cửa đóng lại hướng giường đi tới.

_ Anh Giang anh muốn làm gì?

_ Còn hỏi anh sao, anh đang ghen đó.



Có nên có H không mọi người, Vân Giang mới 1 tháng tuổi thôi á kkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro