Anh sẽ như gió biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh sẽ như gió biển!

Biển chiều lặng lẽ, sóng vỗ bờ dịu êm nhè nhẹ mà lòng em thật buồn. Nhớ! Nhớ lắm anh biết không? Em - không phải là tình đầu, mà anh cũng chẳng là tình cuối, một sự thật để rồi chúng ta lại phải xa nhau như cơn gió biển.

Chiều hôm ấy như thường lệ tôi thả mình cùng sóng biển, hòa lòng mình cùng những cơn gió nhè nhẹ trên bãi biển đầy cát vàng, một nét đẹp còn lưu lại nơi làng quê. Tôi như thấy lòng mình thật thanh thản sau một tuần làm việc căng thẳng khi hòa mình cùng sóng, gió, biển cả mênh mông, cùng mùi thơm của hàng khuynh diệp xanh mát.

Rồi tôi gặp anh, một chàng trai có đôi mắt đen huyền, mái tóc được chải gọn gàng, nụ cười hình hộp, một vẻ đẹp góc cạnh mà sắc sảo. Anh đến thật nhẹ nhàng như cơn gió biển thoáng qua làm mát lòng tôi ngay buổi đầu gặp mặt.

"Em gì ơi, cho anh hỏi?" Anh cất lời khi tôi đang mãi miết thả mình cùng những dòng suy tư, giật mình tôi quay lại.

"Gì vậy ạ?"

"Em có phải học trường Đại học Seoul không? Anh thấy em quen quen?"

"Dạ, đúng rồi! Nhưng em đã ra trường và đi làm hơn một năm rồi, có việc gì không? Sao anh biết em?"

"Ừm, cũng không có việc gì. Anh thấy em quen nên hỏi vậy!"

"Thế anh thấy em lúc nào?"

"À, anh có đứa bạn học bên trường Seoul, nên thỉnh thoảng anh có sang bên đấy chơi và có gặp em mấy lần, chắc em không biết anh đâu."

"Dạ, anh thông cảm, em không nhớ đã gặp anh hay chưa nữa."

"Vì em là lớp trưởng nên không biết anh cũng phải thôi, mấy lần đi cùng bạn anh qua tham gia các buổi dã ngoại của lớp em nên mới biết em, luôn sôi nổi, vui tính và hay pha trò."

"Anh quá khen em rồi, em cũng bình thường thôi mà. Thế anh học trường nào? Quê anh ở đâu? Sao giờ ở đây?"

"Hôm nay cuối tuần nghỉ, nên anh về nhà bạn chơi, nhà bạn anh gần biển."

Kim Taehyung là tên anh, một cái tên thật đẹp và nhiều ý nghĩa. Tôi và anh quen nhau từ đó, cũng thật tình cờ và có chút gì đó vui vui, không ngờ rằng quãng thời gian sinh viên qua đi, giờ đây đã đi làm mà vẫn có người nhớ đến tôi.

Cũng từ đó tôi và anh thường xuyên gọi điện và nhắn tin, hẹn hò trò chuyện cùng nhau, thật bất ngờ vì cơ quan của anh cũng cũng gần với cơ quan tôi. Tình yêu của tôi và anh cũng lớn dần theo năm tháng, không xô bồ mà yên bình lặng lẽ, càng ngày chúng tôi càng yêu nhau hơn và tôi phát hiện ra ở anh nhiều điều bất ngờ và tràn đầy yêu thương, tôi yêu anh thật nhiều và cũng dần quên đi mối tình đầu.

Đang say đắm với những nụ hôn ngọt ngào, lãng mạn của tình yêu, đang hạnh phúc với những kỷ niệm giản dị thì một hôm anh có hỏi tôi:
"Nếu còn bốn ngày để em yêu anh thì em chọn những ngày nào?"

"Em sẽ yêu anh ngày xuân, ngày hạ, ngày thu và ngày đông"

"Thế còn ba ngày?"

"Em yêu anh ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai."

"Vậy chỉ còn hai ngày?"

"Em yêu anh ngày chẵn và ngày lẻ."

"Chỉ còn duy nhất một ngày nữa thôi?"

"Em yêu anh ngày em còn sống."

Anh bảo anh chỉ hỏi tôi vậy thôi cứ không có ý gì cả nhưng trong thâm tâm tôi cũng thật vui vì suốt chặng đường đời tình yêu tôi mãi dành cho anh, và hạnh phúc ấy mãi không bao giờ thay đổi.

Anh sống tình cảm và đầy yêu thương, luôn cho tôi những bất ngờ và đầy kiêu hãnh khi đi bên anh, nhưng ẩn trong anh là một nỗi suy nghĩ rất riêng và cũng rất dễ tổn thương. Tôi yêu anh, tôn trọng anh và luôn gìn giữ tình yêu mình đang có.

Nhưng trong tình yêu thật là không phải lúc nào cũng trọn vẹn, dù ý nghĩa sâu xa những câu hỏi của anh tôi không thể hiểu hết? Có chăng nó sẽ bắt đầu cho một điều gì đó mơ hồ xa cách. Nhưng ý nghĩ của tôi dần dần trôi vào quá khứ vì tình yêu của tôi và anh đã đi được ba năm rồi, cũng là một thời gian để lắng nghe con tim mình lên tiếng cho một tình yêu.

Thế rồi một ngày sáng sớm tôi nhận được tin nhắn "Anh rất nhớ em". Chỉ thế thôi mà lòng thật hạnh phúc, trái tim rạo rực đến lạ, đâu biết rằng sau giây phút hạnh phúc là nỗi buồn đến se lòng không thể tâm sự cùng ai.

Kể từ sau tin nhắn đó anh không còn liên lạc với tôi nữa, gọi điện anh không nghe máy, nhắn tin anh không trả lời và anh đã ra đi trong nỗi nhớ khắc khoải lòng tôi. Tôi chỉ biết buồn thôi và nhớ lại một câu nói đùa của anh trước đây, không ngờ giờ đã trở thành sự thật "Một ngày em sẽ như cơn gió biển bay đi thật nhẹ nhàng". Anh ra đi mà đâu biết rằng tôi buồn và nhớ anh thật nhiều dẫu rằng anh có lý do riêng đi nữa. Không níu kéo, vẫn lặng lẽ bình yên, chỉ buồn thôi, thật buồn, tôi cầu chúc cho anh hạnh phúc và bình yên bên tình yêu mới.

                         End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro