Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Hai tụi bay ôm đủ chưa???"

Giọng của thằng Minh phá tan bầu không khí ,  kéo con tim lơ lửng chả tôi về với thực tại. Đúng rồi ,  phải bắt bọn tội phạm ác độc này về sở cảnh sát ,  thuận tiện chụp vài bức để làm ra một bài báo thật hoành tráng mới được .

Chúng tôi buông tay ra ,  ngó ngang ngó dọc.

.............
-"Aaaaaaa ,  bọn nó đâu hết rồi ????? "

-"Tao vừa nghe tin của thằng Kiên thì tới đây ,  tới nơi có thấy ai ngoài hai đứa bay đang ôm nhau thắm thiết đâu ,  muốn có người coi tụi bay ân ái à? "

-"Không phải đâu ,  chuyện là như vầy .... "&+;-$! |+($! ;#+#!.. "

-"Rồi luôn ,  thời gian tụi bay ôm nhau tình cảm thì nó dư thời gian book vé máy bay sang Thái tán gái con ạ "

Haizz ,  thế là bọn chúng đã tẩu thoát ngay trước mắt tôi ,  may thay có những hình ảnh chụp từ trước ,  không nhiều nhưng đủ để cho tôi làm một bài báo oanh tạc đường dây ,  truy nã bọn chúng.

Đúng như tôi dự đoán , bài báo sau khi xuất bản đã đạt một lượng tiêu thụ cực đại ,  tên trùm bị truy nã khắp nơi ,  đường dây của bọn chúng dần bị phát hiện , cứu thoát nhiều trẻ em.

Thế nhưng đó chỉ là một phần ,  hắn quá ranh ma. Đến nỗi  nhiều lần lực lượng cảnh sát đánh úp bất ngờ vẫn chưa lần nào bắt được hắn ,  phá hủy toàn bộ tổ chức.

Tôi lại càng vùi đầu nhiều hơn vào công việc ,  lòng tự tôn của chính mình không cho phép bọn nó có thể thoát khỏi vòng pháp luật ,  hiên ngang mà làm tội ác.  Tôi có thể dồn bọn nó vào đường cụt một lần ,  cũng có thể dồn vào lần hai.

Cứ như thế,  tôi kiên trì quan sát , lợi dụng toàn bộ mối quan hệ để liên tiếp lật ra những vụ đánh úp ,  hắn thì ngày càng ranh ma , thay đổi đường đi nước bước liên tục.

Thấm thoát tôi và hắn đấu với nhau cũng đã được một tháng trời . Đến một ngày ,  khi đang tăng ca thì tôi nhận được một cuộc điện thoại.

-"Alo"

-"Ồ,  lâu quá mới gặp mày ,  khoan hãy cúp máy ,  tao biết mày muốn bắt tao lắm.  Đúng mười hai giờ tối hôm nay ,  mày phải một mình đi đến sân thượng của tòa nhà Y ,  không mang theo bất cứ thiết bị nào kể cả cái đồng hồ nát của mày , nếu như tao biết mày có nhờ trợ giúp ,  toàn bộ tài liệu về thằng người máy đó sẽ được đưa đến viện nghiên cứu ngay"

-"Chờ đã "

Tút tút tút....

Mẹ kiếp ,  tại sao chúng nó biết được thông tin về Kiên ? Không được ,  nếu tài liệu bị đưa đến tay những kẻ điên ở viện nghiên cứu ,  Kiên sẽ bị bắt đi nghiên cứu ,  tệ hơn là tiêu hủy ,  tôi không thể để điều đó xảy ra.

Phải làm sao đây ,  làm sao đây .  Chắc chắn hắn đang chuẩn bị điều gì đó ,  và có lẽ ,  sau khi đạt được mục đích ,  hắn cũng sẽ gửi đi tập tài liệu đó ,  mọi cố gắng sẽ bằng không.

-"Sao vậy? "

Tôi giật mình ,  bát cơm trên tay trượt xuống ,  vỡ tan. Kiên hốt hoảng chạy lại xem tay tôi ,  rồi dọn dẹp những mảnh sứ đó .

Mười hai giờ đêm ,  tôi nhẹ nhàng ra khỏi nhà ,  đến tòa nhà Y như hắn nói .

Lên đến sân thượng ,  vắng vẻ quá , không có ai cả.
"Pằng"

Tôi khụy gối ,  một viên đạn ghim thẳng vào chân .  Tên trùm bước ra từ góc khuất ,  nhẹ giọng mỉa mai

-"Ôi trời ,  cô nhà báo gan dạ của tôi ,  hôm nay là ngày gì ấy nhỉ ?  À ,  là ngày giỗ của mày đấy con ạ"

Nói rồi hắn ta lại gần tôi hơn , từng bước ,  từng bước với nụ cười nham nhở ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh