Phần 54 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là gì thế này?

Mở ra.

"Xin chào bạn Bối Vi Vi! Tiêu Nại đã gửi 1000 tệ vào tài khoản ngân hàng số XXXX của bạn thông qua ngân hàng mạng X. Chú thích: Không."

Vi Vi nghệch ra.

Không ngó ngàng gì đến ánh mắt kỳ lạ của bố mẹ, Vi Vi cầm điện thoại trốn vào phòng gọi điện. Bên kia đã có người bắt máy rất nhanh chóng, câu đầu tiên Vi Vi nói là: "Sao anh lại chuyển khoản thật chứ, là lừa gạt thôi mà."

Vi Vi thật sự là choáng muốn chết đây.

Bên kia Tiêu Nại cười khẽ, chậm rãi đáp: "Anh biết là em lừa anh."

Vi Vi nghe thế bèn run bắn lên, trong thoáng chốc không nói nên lời, hồi lâu sau mới hỏi: "Sao anh biết là em?"

"Kiểm tra mã số vùng, cùng là mã số thành phố em ở."

Ối...

"Lần nào anh nhận được thư rác cũng kiểm tra địa chỉ á?"

Đại Thần anh có thú vui gì kỳ quặc quá vậy.

"Không phải, chỉ do tài khoản ngân hàng em gửi thấy khá quen, sau đó mới kiểm tra lại. Vi Vi trình độ lừa gạt của em chẳng tới nơi tới chốn gì cả, chuyển khoản mà đến tên chủ khoản cũng không viết."

Tiêu Nại thong thả chỉ rõ cho cô biết.

Vi Vi choáng. Thì ra sơ hở ở điểm này, nhưng mà thẻ ngân hàng đó cũng chỉ rút tiền trong trường có một lần, chỉ lấy ra trước mặt anh một lần, vậy mà anh lại có ấn tượng ư?

Đúng là thua anh thật rồi!

"Anh biết là em, vậy mà còn chuyển khoản..."

"Mua vé máy bay đi!"

Vi Vi ngẩn ra.

Bên kia đầu dây là thành phố B, trong văn phòng, Tiêu Nại ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt rơi vào một chậu xương rồng đang nở hoa. Ngắm những đóa hoa sắc vàng tươi, ánh mắt Tiêu Nại trở nên dịu dàng.

"Vi Vi, mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ."
.
.
"Dưới ánh mắt của mọi người.

Vi Vi tay kéo hành lý, tự nhiên lại có ảo giác như mình cố đào tẩu mà bị bắt lại vậy."

Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ.

Dịch ra văn bạch thoại có nghĩa là – phu nhân, về nhà mẹ đã lâu, đến lúc quay lại rồi.

Thế là, bảy ngày sau, Vi Vi viện lý do phải đến thành phố B thực tập, bắt đầu con đường trở về trường.

Quyển "Từ điển giám định thưởng thức thi từ lịch đại" mới mua được mở đặt trên chiếc bàn ăn, trong sự chòng chành rung lắc của máy bay, Vi Vi cúi đầu xem sách, nhưng nụ cười nhè nhẹ nở bên khóe môi và trang sách vẫn chưa được lật giở lại tố cáo với mọi người rằng, cô đã xuất thần từ lâu lắm rồi.

"Xin quý khách chú ý, máy bay sắp sửa hạ cánh, xin quý khách gập bàn ăn, thắt dây an toàn."

"Xin quý khách chú ý..."

Tiếp viên hàng không lần lượt nhắc nhở hành khách chú ý thắt dây an toàn, Vi Vi dần tỉnh lại, thu dọn đồ đạc gọn gàng. Mười mấy phút sau, máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay thủ đô. Từ chối sự mời mọc của một quý ông có xe nào đó đi cùng chuyến bay, Vi Vi xách vali, bước chân nhanh nhẹn bước lên chiếc xe khách sân bay đi về hướng đại học A.

Lần trở lại này cô không nói với Đại Thần, có ý muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, nhưng, có thể là giật mình cũng không chừng?

Dù sao khiến anh kinh ngạc cũng tốt rồi >o<

Tưởng tượng đến những phản ứng có thể xảy ra của Tiêu Nại, Vi Vi lại lần nữa bay bổng tâm hồn trên chiếc xe khách.

Chiếc xe chạy khoảng chừng nửa tiếng mới đến nơi, lại chuyển xe buýt, khi Vi Vi đến tòa nhà mà "Chí Nhất Khoa Kỹ" tọa lạc, thì đã sắp một giờ chiều rồi.

Có lẽ do cuối tuần nghỉ ngơi, trong tòa nhà không mấy người qua lại, rất vắng vẻ. Nhưng, đến cả thang máy mà cũng đòi nghỉ ngơi thì quá đáng thật.

Vi Vi nhìn tấm bảng "đang sửa chữa" dựng trước cửa thang máy, đành bất lực kéo vali bắt đầu trèo cầu thang bộ.

Cũng may công ty của Đại Thần chỉ ở lầu sáu, cứ trèo thế này cũng xem như có lợi cho sức khỏe >o<

Mùa hè nóng nực, xách hành lý nặng nề leo lầu quả thực không phải chuyện vui vẻ gì, nhưng lạ lùng một điều là, Vi Vi lại chẳng có cảm giác bực bội gì cả.

Vì hành lý quá nặng, sáu tầng lầu Vi Vi phải mất khoảng mười phút, vậy nhưng đợi đến khi cô đến cửa Chí Nhất Khoa Kỹ, thì nghe "ding" một tiếng, cửa thang máy kế bên mở ra, một người phụ nữ và hai người đàn ông từ trong thang máy bước ra ngoài.

Thang máy...

Đã sửa xong rồi?

Vi Vi lau mồ hôi, rất có ước ao mãnh liệt chồm đến đạp cho nó mấy phát.

Đúng lúc này, cánh cửa kính của Chí Nhất Khoa Kỹ cũng mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn bước ra ngoài, khuôn mặt vuông vức, mặc chiếc áo màu vàng, đó chính là Ngu Công.

Dù thế nào đi nữa thì người xinh đẹp luôn hấp dẫn con mắt người đời, Ngu Công vừa bước ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy không phải một nữ hai nam ở trước mặt, mà là Bối Vi Vi đứng bên cạnh.

Ngu Công quả thực nghi ngờ mắt mình có vấn đề, kinh ngạc trợn mắt quan sát Vi Vi từ trên xuống dưới.

Vi Vi thực ra còn sững sờ hơn cả anh chàng, ngượng ngùng đưa tay lên với anh xem như là chào hỏi.

Ngu Công há há mồm, không phát ra tiếng. Anh vẫn không quên chuyện chính, dời mắt khỏi Vi Vi, bước lên mấy bước và bắt tay với người phụ nữ vừa bước ra khỏi thang máy: "Giám đốc Phương, hoan nghênh hoan nghênh, ngày nóng nực thế này lại bắt chị phải đến đây, đúng là vất vả quá, tôi là Tiểu Vu ha ha."

Người phụ nữ được gọi là giám đốc Phương ước chừng hai mươi bảy hai tám tuổi, mặc một chiếc váy áo ngắn có hoa văn, thắt một sợi dây lưng to bản màu vàng kim, từ trên xuống dưới toát lên vẻ thời trang đặc biệt. Chị mỉm cười bắt tay Ngu Công: "Chào anh."

"Tổng giám đốc Tiêu vốn muốn đích thân ra nghênh tiếp, nhưng lại có điện thoại..."

"Do chúng tôi đến không đúng lúc." Giám đốc Phương cười bảo, "Quả thực là do hiệu quả âm thanh của cảnh hôm nay đã có, mới nóng ruột muốn mời các anh nghe một chút, Tổng giám đốc Tiêu của các anh rất giỏi lĩnh vực này, phải mời anh ấy chỉ giáo thôi."

Vi Vi đứng một bên nghe họ nói những lời khách sáo, càng nghe càng ủ rũ.

Làm gì thế này! Đại Thần chẳng đã nói hôm nay chỉ mình anh ở công ty sao? Nên cô mới dám đến thẳng đây mà, bây giờ lại có chuyện gì đây? Không những có Ngu Công, mà những người này hình như cũng đến tìm Đại Thần...

Hay bây giờ cô chuồn đi là xong, buổi tối liên lạc lại với Đại Thần vậy.

Thế nhưng Vi Vi chưa kịp hành động...

"Vị này là nhân viên của quý công ty?" Giám đốc Phương nhìn Vi Vi với ánh mắt mang vẻ phức tạp.

Ngu Công sờ sờ cằm nói: "Ha ha, đây là người nhà của nhân viên công ty chúng tôi."

Trong một lúc, mấy đôi mắt cùng nhìn về phía Vi Vi.

Dưới ánh mắt của mọi người.

Vi Vi tay kéo hành lý, tự nhiên lại có ảo giác như mình cố đào tẩu mà bị bắt lại vậy.

"Mời, mời, xin mời mọi người vào đây." Ngu Công mở cánh cửa kính, mời giám đốc Phương và những người khác vào, sau đó vẫy tay với Vi Vi.

Vi Vi do dự một lúc rồi cũng kéo valy theo sau.

Công ty Chí Nhất vẫn như Vi Vi đến lần trước, bên trong không một bóng người. Nghe Đại Thần nói, nhân viên công ty đã làm thêm liên tiếp hai tuần rồi, có người còn ngủ lại ở công ty, thế là sau khi nhiệm vụ của giai đoạn này hoàn thành, anh cưỡng ép bắt mọi người nghỉ ngơi.

Nhưng tại sao Ngu Công lại không nghỉ...

Lúc Ngu Công mời khách vào cũng không quên nhiều chuyện, chầm chậm cố rớt lại phía sau vài bước, cười hề hề nho nhỏ: "Tam tẩu em đang bỏ chạy đó à?"
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro