Phần 57 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vi Vi."

"Chạy nhanh đi, em mắc cỡ >o<"

Chạy như điên một hồi sau, Vi Vi không tiếp tục được nữa, nhưng vẫn không buông tay Tiêu Nại ra, thở hổn hển kéo anh đi rất kiên quyết. Kéo đến một thảm cỏ sạch sẽ không bị mưa làm ướt, Vi Vi mới buông tay anh ra, mệt nhọc ngồi xuống, bất động.

Tiêu Nại đến cạnh cô rồi ngồi xuống.

Trong một lúc cả hai chẳng ai nói câu nào.

Cơn gió muộn sau trận mưa đưa đến mùi hương nhè nhẹ của cây cỏ, không khí trong lành khiến người ta mê mẩn, nhưng có lẽ là, phần nhiều là đến từ người bên cạnh chăng. Vi Vi ngồi cạnh anh, nhận ra mình lại có ý nghĩ muốn dựa sát vào anh, nên vội vã quay đầu đi, đùa nghịch những ngọn cỏ xung quanh.

Một lúc sau, như nghĩ ra điều gì đó, cô hỏi: "Sao anh không hỏi em là tại sao em đến?"

Có cần hỏi không? Tiêu Nại thắc mắc bằng ánh mắt.

Đừng tự yêu mình thế có được không, hỏi đi! Vi Vi cũng cưỡng ép bằng ánh mắt.

Tiêu Nại thuận theo: "Được, Vi Vi sao em lại đột ngột đến?"

Vi Vi hài lòng trả lời: "Em đến để thực tập, bên nhà em không tìm ra nơi thích hợp. Công ty các anh có nhận thực tập sinh không?"

Tiêu Nại đáp rất nghiêm chỉnh: "Tiêu chuẩn chọn người của công ty bọn anh rất cao."

"...Em chỉ là thực tập sinh thôi mà, có cần anh phát lương đâu."

"Ừ, nếu miễn phí thì càng phải thận trọng hơn."

Vi Vi nhặt hai cọng cỏ lên phất vào người anh: "...Tóm lại anh muốn thế nào?"

Tiêu Nại khẽ hừ một tiếng: "Hối lộ anh?"

Ôi sao mà vô sỉ thế nhỉ!

Nhưng mình dưới cơ người ta mà, Vi Vi đành cúi đầu chịu thua: "Vậy lát nữa em mời anh ăn khuya nhé?"

Tiêu Nại từ chối vẻ rất chính nhân quân tử: "Thật ngại quá, ngoài sắc đẹp của phu nhân, anh không chấp nhận bất kỳ khoản hối lộ nào khác."

Vi Vi: "..."
.
.
"...có điều Hách my thì em đừng gọi là Mô-za-a."

"Vậy gọi là gì?" Chắc không thể gọi "Đẹp quá" chứ...

Ngu Công đáp gọn: "Giang hồ xưng tụng Mi Ca."

Bất chấp Vi Vi sau cùng có sắc đẹp để hối lộ hay không, quá trình như thế nào, tóm lại vẫn là buổi sáng thứ hai, Tiêu Nại xuất hiện dưới nhà Hiểu Linh rất đúng giờ, đón Vi Vi cùng đến công ty.

Hôm nay Vi Vi mặc một chiếc sơ mi trắng, phía dưới phối chiếc váy đen, nói ra thì có vẻ rất chi là dân văn phòng, nhưng thực ra thì chẳng phải thế. Áo sơ mi thuộc dạng hơi có vẻ trẻ con, hai bên váy có những đường xếp nếp, ở eo lưng thắt một chiếc thắt lưng nơ bướm, nhìn rất đáng yêu lại đoan trang.

Trùng hợp nữa là, hôm nay Tiêu Nại cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài đen. Hai người đi cùng nhau, tựa hồ như cố ý vận trang phục tình nhân vậy, nhìn ngời ngời mà lại thanh thoát, thu hút biết bao cặp mắt của người đi đường.

Vì Hoa Viên Bảo Quế không xa công ty Tiêu Nại nên hai người cùng đi bộ đến đó. Vi Vi khoác tay Tiêu Nại, trên đường đi vừa vui sướng vừa căng thẳng, "Em đến đó thì phải làm gì?"

"Em thích làm gì?"

"Hừm, không biết nữa, dù sao thì đừng để em ngồi không là được." Cứ ngồi đờ ra thì ngại lắm.

Tiêu Nại ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Em đến phòng test game làm thử vài ngày đã, quen với Mộng Du 2 rồi thì đến phòng kế hoạch. Ngu Công đều làm ở hai phòng này, em cứ theo cậu ấy."

"Vâng." Vi Vi gật đầu, dù gì cô cũng vẫn là sinh viên, hoàn toàn không rõ quy trình làm việc của công ty, Tiêu Nại nói gì thì nghe theo đó.

Lúc gần đến công ty, Vi Vi nghĩ ra gì đó và nói: "Lát nữa anh vào trước đi, tự em đi tìm Ngu Công là được."

Tiêu Nại cúi xuống nhìn cô: "Tại sao?"

"Không tại sao cả!" Vi Vi lại nói ra câu cửa miệng của mình, rất thẳng thắn: "Em mắc cỡ mà."

Tiêu Nại đột nhiên hiểu ra thế nào gọi là nhấc tảng đá lên đập xuống chân mình.

Có điều, kế hoạch phân binh của Vi Vi đã bị "sẩy thai" nhanh chóng.

Khi chỉ còn cách tòa nhà công ty hai trăm mét, Vi Vi vừa định chia tay với Tiêu Nại thì một cậu chàng đeo mắt kính gọng đen, bấm lỗ tai, trang phục rất xì tai chạy ngang qua họ. Chạy được mười mấy mét, cậu chàng lại quay đầu chạy lại, ánh nhìn liên tục di chuyển từ Vi Vi sang Tiêu Nại, vẻ rất kinh ngạc: "Lão đại, em không nhìn nhầm đó chứ... Đây... đây chẳng lẽ là nhân viên mới của công ty chúng ta?"

Tiêu Nại gật đầu: "Là thực tập sinh."

Vi Vi cười lịch sự với cậu ta, trong lòng có phần tò mò, người này sao lại gọi Đại Thần là Lão đại nhỉ? Chẳng lẽ là nickname ở công ty của anh?

Hôm nay Vi Vi khá là chải chuốt, rõ ràng là xinh đẹp nổi bật, vì thế lực sát thương của nụ cười cực lớn, cậu chàng xì tai bị nụ cười của cô làm choáng váng xây xẩm mặt mày, trái tim bắn ra tung tóe, nhưng mà, cậu chàng rất nhanh chóng phát hiện ra tay của người đẹp...

Đang khoác vào cánh tay của Lão đại.

"Lão đại, chẳng lẽ, chẳng lẽ là..."

Tiêu Nại lườm cậu ta một cái, đến mở miệng nói cũng lười.

Cậu chàng hiểu ý cấp tốc, lùi lại hai bước vẻ rất khoa trương, sau đó nghiêng người, chạy thật nhanh vào trong tòa nhà, Vi Vi thấy cậu ta vừa chạy vừa móc điện thoại ra... loáng thoáng nghe thấy tiếng nói...

"...Một mỹ nữ siêu cấp đến đây... tiếc là lại là vợ của Lão đại... thế thì thà không đến cho xong..."

Vi Vi ú ớ không nói nên lời, Tiêu Nại an ủi: "Phòng mỹ thuật, sau này em nên cố hết sức tránh xa bọn họ."

Nhờ công đức của cậu chàng xì-tai, Vi Vi chưa đến công ty mà tin tức Tiêu Nại dẫn bà chủ tương lai đến làm việc đã lan tỏa khắp Chí Nhất. Kế hoạch lén lút xâm nhập của Vi Vi hoàn toàn thất bại.

Tiêu Nại tuy đưa Vi Vi đến công ty, nhưng anh hoàn toàn không có thời gian để đưa cô đi làm quen tình hình, vừa đến công ty đã bị người ta gọi đi mất tích. Dù gì trên người Vi Vi đã bị đóng cái dấu vô hình "Sở hữu của Tiêu", nên anh rất chi là yên tâm.

Ngu Công có vẻ rỗi rãi hơn nên tiếp nhận nhiệm vụ đưa người mới đi giới thiệu.

Ngu Công rất đắc ý đưa Vi Vi đến phòng test game dưới ánh nhìn ganh tỵ của mọi người, vừa đi vừa giới thiệu tình hình công ty: "Công ty chúng ta trước mắt sức mạnh chủ yếu tập trung ở phần phát triển game, nên kết cấu vẫn còn đơn giản, cũng gồm năm phòng: kế hoạch, lập trình, mỹ thuật, test game và hành chính."

"Phòng mỹ thuật đám đó." Ngu Công chỉ về phía đông, "Người phòng đó nhiều nhất, cũng biến thái nhất, tam tẩu em chớ có đến gần bọn họ. Gần đây họ đang bắt người đến để tạo hình cho NPC, đến cả dung mạo của anh cũng không tha, tam tẩu em nhất định phải cẩn thận."

Vi Vi tò mò hỏi: "Tức là làm NPC dựa theo dáng vẻ của anh ấy ạ?"

Ngu Công gật đầu.

"Vậy thú vị quá đi chứ."

Ngu Công mặt không biểu cảm, nói: "Nếu NPC đó là mụ tú bà thì sao?"

"..."

"Tên còn gọi là Như Hoa."

"..."

Ngu Công tổng kết: "Tóm lại là bọn họ dạo gần đây đang làm NPC cảnh lầu xanh, em..."

Vi Vi nói vẻ kiên định không ngờ: "Em chắc chắn sẽ cách xa bọn họ!"

Lại đi thêm vài bước, Ngu Công bảo: "Bên đó là phòng kế hoạch, chủ kế hoạch là chồng em, có kế hoạch về kịch bản, kế hoạch về dữ liệu, sau này em tiếp xúc nhiều sẽ rõ, trong đó có hai người thuộc khoa số học trường ta."

Vi Vi rùng mình bởi hai chữ "chồng em", bỗng nghĩ ra một vấn đề nên đánh trống lảng: "Vừa rồi em nghe như có ai gọi Đại Thần là Lão đại ấy?"

"Trong công ty có người gọi thế, cũng có người gọi Tiêu ca."

"... xã hội đen?"

"Haizzz, chúng ta người làm game online thì cũng tương tự xã hội đen rồi còn gì, đen từ đời nào rồi, vả lại, tuổi tác mọi người ở đây đều tương đương nhau, gọi Tiêu tổng hay giám đốc gì gì đó nghe chán lắm."

Vi Vi nhớ đến hôm nay anh chàng đã gọi "tổng giám đốc Tiêu" ở một trường hợp nào đó... tự nhiên dùng ánh mắt phi về phía Ngu Công hai ngọn dao.

Ngu Công mặt dày, làm sao hiểu được, chỉ chỉ về phía Tây, nói: "Phòng lập trình bên kia, toàn những kẻ trâu bò, đặc biệt là những người tổ A, xưng tụng là Tam Đại Thần Thủ của công ty chúng ta."

Thần thủ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro