Phần 79 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hải sản chắc chắn không rẻ, nhưng cũng chẳng ngờ lại đắt thế, nơi này là do Mô-za-a dẫn họ đến, trước khi tới họ cũng chẳng biết giá cả thế nào.

Thấy vẻ mặt hơi có vẻ thẹn thùng xấu hổ của mọi người, Mô-za-a nhẹ nhàng quẹt thẻ trả tiền như không, sau đó thở dài:

"Sống giản dị quen rồi, lão đây đã suýt quên mất cảm giác tiêu tiền như rác là thế nào."

Cảm giác hổ thẹn đột ngột tan tác, mọi người dần bị sét đánh chết đứng. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, một đôi mắt của anh chàng nào đó đang nhìn chằm chằm Mỹ My ca: "Ghê gớm thật, dáng vẻ quẹt thẻ này, làm sao là My ca cho được, rõ ràng là 'My thiếu gia' mà!"

Ăn xong, My thiếu gia lại dẫn mọi người đi hát karaoke, cả một đám người rầm rộ đến khuya mới tan.

Hôm sau là thứ bảy, Mô-za-a vốn định ngủ đến trưa, ai ngờ mới chín giờ sáng thì chuông cửa đã réo vang. Mô-za-a làu bàu trở

dậy ra mở cửa. Ai thế nhỉ? Bảo vệ? Hàng xóm? Mới chuyển đến đây thôi, đã ai biết anh ở đây đâu.

Vừa mở cửa, lại nhìn thấy người đứng ngoài là...

KO?

Chẳng lẽ mình vẫn chưa tỉnh ngủ?

"KO?" Mô-za-a sững sờ, "Sao anh lại đến đây?"

KO vẻ mặt không cảm xúc, giương hai túi xốp đang cầm bằng tay phải lên: "Đi cửa sau."

"Hả?" Mô-za-a mơ hồ nhìn chiếc đuôi cá lộ ra từ chiếc túi. KO bước vào, đi thẳng xuống nhà bếp, quan sát một vòng rồi đi ra.

"Trong nhà bếp cậu chẳng có gì cả."

"Đại ca, tôi mới chuyển đến mấy ngày thôi mà."

KO im lặng trở vào phòng khách, mở máy tính của anh chàng lên, bật word, bắt đầu gõ chữ, lát sau in một trang giấy ra.

KO đưa cho Mô-za-a: "Thay đồ, đi siêu thị, mua theo tờ giấy này."

Mô-za-a cúi đầu nhìn mấy thứ đồ trên giấy – nồi, chảo, nồi cơm điện, lò nướng, lò vi-ba, vỉ nướng, tương cà mắm muối v.v...

Mô-za-a nuốt ực nướng miếng, ngẩng lên nhìn KO như nhìn người ngoài hành tinh.

"Anh biết nấu ăn?"

KO đáp gọn lỏn: "Cao thủ."

Mô-za-a bị sét đánh!

"Tôi đi?"

KO gật đầu.

"Vậy còn anh?"

"Rửa rau."

"Ồ." Mô-za-a lặng lẽ nhìn nhìn tờ giấy một lúc lâu, "Xẻng xúc đồ ăn mua loại gì? Gỗ hay nhôm hay là loại chống rỉ?"

"..." KO: "Tôi đi cùng cậu."

Mô-za-a xách ví tiền theo KO ra siêu thị gần đó, có KO, việc mua đồ thật tốc hành, sau đó gọi người đưa hàng hóa đến tận nhà.

Đợi người ta đi rồi.

"Nồi đũa bát mới mua về phải rửa sạch, hôm nay sẽ khá chậm đấy." KO đưa tay nhìn đồng hồ, "Chơi game đi, hai tiếng sau ra

ăn cơm."

Mô-za-a nhìn theo bóng KO bước vào nhà bếp, quyết định đi ngủ. Có lẽ khi tỉnh dậy thì KO sẽ biến mất chăng, sao mọi thứ như đang mơ vậy.

Tuy cảm thấy như đang nằm mơ, nhưng hai tiếng sau, Mô-za-a vẫn xuất hiện ở phòng khách rất đúng giờ, sau đó nhìn thức ăn

đầy trên bàn như thể được biến ra từ không trung, không kìm được nuốt nước bọt.

Cá hấp, cua lăn bột, cánh gà, khoai tây xắt sợi xào, sốt cà chua... toàn là những thứ anh thích! Mô-za-a đang định bất chấp tôn

nghiêm nhào đến, thì KO mặc tạp dề, xới hai bát cơm ra, "Rửa tay."

Mô-za-a lưu luyến không nỡ rời, bỏ đi rửa tay, chà xát sơ qua rồi bước ra, ngồi xuống bàn, chớp mắt đã gặm hết hai miếng cánh gà. KO hỏi: "Ngon không?"

"Qué... qué chời ngon!" Mô-za-a lúng búng đáp, lại túm nửa con cua lên, "KO anh quá đảm đang, lại còn biết nấu ăn nữa cơ đấy!"

"Trước khi đến công ty, nghề chính của tôi là đầu bếp."

Mô-za-a ngừng động tác gặm càng cua lại, mắt đờ ra nhìn anh ta.

Đầu bếp? Anh chợt nhớ ra người trước mặt mình từng là một hacker chuyên nghiệp, vậy là, lúc anh ta làm hacker, nghề chính

lại là nấu ăn trong bếp?!

Có cần truyền kỳ thế không!

Lòng tự trọng được đỗ thủ khoa của Mô-za-a sau khi gặp Tiêu Nại đã bị đánh bại, hôm nay lại lần nữa chịu tổn thương sâu sắc: "Anh... anh tốt nghiệp đại học nào?"

Mẹ kiếp, sự đến nước này rồi thì chỉ còn nước cứu vãn sĩ diện ở danh tiếng trường học thôi, anh không tin trong nước còn có

trường nào trâu bò hơn Đại học A.

"Chỉ học chín năm bắt buộc phổ cập thôi." (Ở TQ có chính sách phổ cập giáo dục đến hết bậc trung học cơ sở )

Hả?

KO nhìn gương mặt đầy vẻ nghi ngờ của Mô-za-a, điềm nhiên giải thích: "Lúc mười bốn tuổi nhà tôi đã không còn ai, không có tiền, không học tiếp được."

Mô-za-a rất ngượng ngùng, hình như đã hỏi đúng chuyện không nên hỏi. Có ý muốn an ủi vài câu nhưng lại không sở trường an ủi người khác, chỉ có thể thật thà: "Bây giờ anh rất giỏi, còn giỏi hơn cả đám học từ trường danh tiếng ra như chúng tôi. Tuy trước kia anh thua Lão tam, nhưng tuyệt đối không phải do kỹ thuật anh không bằng cậu ta, mà là anh cao thượng hơn cậu ta = ="

KO nhìn anh chàng, trầm tư một lúc rồi nói: "Tôi biết."

Mô-za-a = = ủ rũ, thật là, tôi khách sáo một chút mà anh tưởng thật hả!

Nửa tiếng sau, đồ ăn đã hết sạch, Mô-za-a xoa xoa bụng căn phồng ngồi dựa ghế, thỏa mãn ợ một tiếng.

"Tôi định ở lại đây." KO ngồi bên kia nói.

"Á? Ợ...~~~" Máu của Mô-za-a đều tập trung ở dạ dày, tỏ rõ đại não vẫn chưa phản ứng kịp.

"Cơm tôi nấu."

"..."

"Bát tôi rửa."

"..."

"Nhà tôi lau."

"..."

"Quần áo tôi giặt."

"..."

"Gì tôi cũng làm."

KO nhìn người nào đó đang nghệch mặt ra, bổ sung thêm vẻ rất ý nhị: "Cậu có cần tôi ở không?"

Mô-za-a khóc lóc đau khổ: "Cần."

Đàm phán đã kết thúc! KO gật gật đầu, vào nhà bếp bắt đầu rửa bát.

Không lâu sau trong một đêm nào đó, Mô-za-a bị người ta đè xuống giường lột sạch, thịt gọn ghẽ, xong việc ôm mông chửi

toáng lên, KO huynh vẫn bình tĩnh ngồi hút điếu thuốc sau việc ấy, nói: "Hôm đầu tiên anh đến đã nói rồi, em không phản đối."

Mô-za-a trợn mắt: "Anh nói khi nào?"

KO: "Có nhớ không, câu đầu tiên hôm ấy anh nói ấy?"

"Quỷ mới nhớ..." Nói đến đây, nhưng bộ não sinh viên xuất sắc trường A cũng không phải là vô dụng, Mô-za-a mường tượng

lại một lúc thì đã nhớ ra.

Anh chàng nhớ lại, hôm sau mở cửa ra, anh hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

KO...

Hình như đáp là: "Đi cửa sau."

Cứt thật!!! >o<

"Nhớ ra rồi hả?" KO dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên đầu giường: "Sau đó còn nói một lần nữa."

Mô-za-a lần này sống chết cũng không nhớ ra nổi. "Còn lần nào nữa?"

"Tôi nói, nấu cơm, lau nhà, giặt quần áo... gì tôi cũng làm." KO trừng mắt, chậm rãi nhả ra từng chữ, trong đôi mắt hình như

nhá lên một ngọn lửa đen tối.

Mô-za-a bị anh ta nhìn đến căng thẳng toàn thân, sắp phát điên lên: "Câu này có vấn đề gì hả?!!!"

Hoàn toàn tương phản với ánh mắt, giọng nói vẫn bình thản, KO đáp: "Gì cũng làm, bao gồm làm ... cậu."

"..."

Mô-za-a co rúm người lại, lước mắc tràn trề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro