chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Thẩm Mộc Tinh bình ổn xong cảm xúc, thấy đệ đệ Thẩm Minh đang đứng ở trước rào chắn cửa an ninh, khuỷu tay chống ở rào chắn, cúi đầu lau nước mắt.

Thẩm Mộc Tinh cười xấu xa đi qua, ôm chầm bờ vai của hắn.

“Ai ôi, khóc à?”

Thẩm Mộc Tinh hớn hở, đột nhiên sờ lên hàng nước mắt trên mặt Thẩm Minh, hắn không kịp đề phòng, nàng như phát hiện tân đại lục liếc mắt một cái nói:

“Tới đây, làm tỷ tỷ nhìn nào.”

“Tránh ra!”

Thẩm Minh hất ra tay nàng.

“Không tránh ra! Ta muốn nhìn xem nam nhân nhà chúng ta đã phá qua vô số đại án, bắt được vô số kẻ hung ác bắt cóc tiểu minh minh lại rơi xuống nước mắt!”

Thẩm Minh bỗng nhiên lau nước mắt, ở giữa dòng người chen chúc của sân bay ôm lấy Thẩm Mộc Tinh.

Đầu của hắn để ở trên vai nàng, hai tay rũ xuống, tư thế giống như khi còn nhỏ.

Thẩm Mộc Tinh hoảng sợ, vội vàng dỗ dành như dỗ trẻ con. Hai tay vỗ về nhẹ nhàng sau lưng hắn:

“Ai ôi làm sao vậy đây là?”

“Huynh đệ của ta đi rồi, ta khó chịu.”

Thẩm Minh làm nũng chẳng phân biệt địa điểm, chẳng phân biệt thời gian.

“Được rồi, tỷ biết trong lòng ngươi khó chịu, nhưng nhiều người đang nhìn, chúng ta về nhà khó chịu đi được không?”

“Ta mặc kệ, ta phải ôm ngươi đã.”

Thẩm Mộc Tinh bất đắc dĩ trợn mắt, chỉ có thể sờ sờ đầu hắn.

Nếu hắn biết đầu hắn bị Thẩm Minh làm bù xù nhìn như ăn trộm, nhất định sẽ hộc máu mà chết.

Thẩm Minh có tiếng “Dính tỷ cuồng ma”, vì thế bạn gái hắn Tạp Tạp thường xuyên ăn dấm với Thẩm Mộc Tinh.

Nhưng mỗi lần Tạp Tạp nóng lòng chứng minh địa vị chính cung của mình, thì trên lỗ tai nàng lại xuất hiện một cái hoa tai khoa trương

“Hắn cùng ta giống nhau, nhìn bề ngoài, nếu ăn trộm nhìn thấy đều sợ, bên trong lại là trẻ con, thích làm nũng!”

Tạp Tạp một bên cầm máy cắt tóc cho khách, một bên bĩu môi nói.

Thẩm Mộc Tinh mang găng tay cao su, giúp đỡ nàng dỡ bỏ lô cuốn tóc trên đầu khách, cười cười:

“Ta không có biện pháp với hắn rồi.”

Người khách đại khái là khách quen của Tạp Tạp, nhìn nàng trong gương, hỏi:

“Bạn trai ngươi là cảnh sát?”

Tạp Tạp nói:

“Cảnh sát gì, ở đội hình cảnh làm hiệp cảnh, không phải là việc tốt gì.”

“Hiệp cảnh a? Không tồi đâu...”

“Nơi nào không tồi? Chỗ nguy hiểm nhất đều làm cho bọn họ xông lên trước, tiền lương còn không bằng một nửa cảnh sát.”

Khách nói:

“Chúng ta ở cái địa phương nhỏ như này, có thể có cái đại án gì sao, chỉ có bắt ăn trộm thôi.”

Tạp Tạp buông máy cắt tóc, nhanh nhẹn dùng cọ quét quét ở trên cổ khách, đem khăn trùm trên người khách tháo ra, rũ rũ:

“Dù sao về sao lão nương có tiền, sẽ khiến cho hắn từ chức!”

Thẩm Mộc Tinh cười.

Đây là lý tưởng của một tiểu muội ở tiệm uốn tóc.

So với lý tưởng của nàng thi đậu Thanh Hoa còn khốc hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro