chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong kí ức tiệm may, cùng đôi mắt Nghiêm Hi Quang phức tạp như nhau.

Đi đến cửa hàng tạp hóa mua nước tương giúp mẹ. Khi Thẩm Mộc Tinh đi ngang qua, đã bị hấp dẫn.

Nàng nhìn vào bên trong thăm dò, cửa hàng hai mươi mét vuông bày hai cái bàn gỗ, trên bàn bày đầy thước đo, kéo, phấn may màu sắc rực rỡ, tạp chí bản vẽ cùng với đầu vải vụn.

Chỗ cao treo mỗi mắc áo có một bộ trang phục, thanh âm máy may cùng tiếng kéo khóa đan xen với nhau thành diễn tấu, thiếu niên ngồi trước máy may cúi đầu, như là người chỉ huy cô độc.

Hắn mặc một chiếc quần kaki màu vàng nhạt, trên người là áo sơ mi trắng, cổ áo không cài hai khuy, lộ ra xương quai xanh, trên cổ mang một cái dây thun màu nâu, trên dây thun buộc hai cái hoa tai tinh xảo, nếu không phải chủ nhân nó bất chấp đeo, tựa hồ nó cũng không sẽ bị gọi là một cái vòng cổ.

Lúc này đúng hoàng hôn, hoàng hôn đem bóng Thẩm Mộc Tinh trải dài vào trong cửa hàng, bóng đầu nàng vừa vặn ở trên máy may hắn.

Tiểu thợ may ngẩng đầu, tầm mắt ở trên mặt nàng dừng lại hai giây, tiện đà dừng ở trên váy nàng.

Thẩm Mộc Tinh căn bản không có nghĩ đến chính mình tò mò nhìn xung quanh sẽ khiến cho hắn chú ý, càng không nghĩ tới khi đến gần nhìn thấy đôi mắt hắn đẹp như vậy, đặc biệt là hoàng hôn ánh lên trong đôi mắt hắn, giống như hổ phách trong suốt mỹ lệ.

Đáng được ăn mừng chính là, hôm nay nàng mặc chính là váy trắng hoa nhỏ được Cô từ Italy mang về tặng, ngoài váy bao phủ một tầng voan, mặt thêu xa hoa, cắt hoàn mỹ, đại khái trấn này lại khó tìm ra một người có váy như vậy để so sánh cùng nàng.

Tiểu thợ may tựa hồ thật sự bị váy của nàng hấp dẫn, thế nên dừng lại việc trên tay, không e dè nhìn nàng.

Bởi vì khi lũ lụt, nhà hắn mượn nhà nàng vải bạt, cho nên cũng coi như là hàng xóm, Thẩm Mộc Tinh thực hưởng thụ cảm giác bị chú ý, bỉnh ổn lại hô hấp, thân thiết mà lễ phép nói:

“Nhà ngươi mới mở cửa hàng sao?”

Tay hắn ở trên máy may vải dệt, trả lời:
“Ừ.”

Thẩm Mộc Tinh đứng ở cửa không cử động, hào phóng nhìn vào trong phòng một vòng.

Tiểu thợ may như cũ nhìn chằm chằm váy nàng.

“Váy ngươi có chút rộng, muốn sửa sao?”

“Rộng thật, sửa muốn bao nhiêu tiền?”

“Mười đồng tiền.”

“Ta đây phải hỏi mẹ ta đã.”

“Lớp ngoài váy ngươi là lụa mỏng sao?”
Hắn hỏi.

Thẩm Mộc Tinh không hiểu là cái loại vải gì.

“Ta không hiểu cái đó...”

“Ngươi tí nữa đem váy đưa đến đây, ta sửa cho ngươi.”

Hắn nói.

“Ta phải về hỏi mẹ ta một chút.”

“Không cần tiền.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro