Chương 14: Nhớ Tới Hải Hoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Nh Ti Hi Hoan

Mẹ Hải Nhạc ôm con gái chậm rãi đi đến bên giường của cô, hai người cùng ngồi xuống.

"Nhc Nhc, vì sao con không mun đi Ngũ Châu?" - Bà hỏi.

Hải Nhạc do dự một chút, nói:

"M, con không mun đi Ngũ Châu, con không mun hc cùng trưng vi T Phm Dt. Con ghét anh ta."

Mặt mẹ Hải Nhạc biến sắc, bà che kín miệng Hải Nhạc:

"Nhc Nhc, con dù ghét anh hai, sao có th gi thng tên ca nó? Nhng li này, con ch có th nói trưc mt m. Nếu đ cho ba vi Phm Dt nghe đưc, bn h s rt bun."

Hải Nhạc lại rơi nước mắt:

"M, con không mun gi anh ta là anh trai, anh ta không phi anh trai ca con, con càng không cn anh ta làm anh trai ca con."

Mẹ Hải Nhạc thở dài, xoa đỉnh đầu của con gái:

"Nhc Nhc, không nên gin di như vy, bình thưng Phm Dt có v hơi hung d vi con mt chút, nhưng tht ra nó rt quan tâm con, ch là nó không biết cách biu đt mà thôi. Va nãy, nó còn căn dn m đng quá hà khc vi con, nó mun con đến Ngũ Châu hc cũng là vì lo lng cho con. Anh cũng ch nói vi con vài câu, sao con li cáu knh như vy ch?"

Trong lòng Hải Nhạc thật sự đau đớn, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"M, anh ta không hề có ý đó, anh ta...anh ta..." - Hải Nhạc không thể nào nói ra khỏi miệng.

"Con gái ngoan, đng di na, ngày mai hãy đi xin li anh, nếu không h s nghĩ con không hiu chuyn như vy là vì m không biết dy con. Nghe li m, nghĩ mà xem, ba con trưc kia đi x vi m có tt bng ba dưng ca con không? Con hn là còn nh, ông ta ngoài đưng ăn chơi đàng điếm không nói, còn mang ph n về nhà, m nhn nhc như vy ông ta còn mun ly hôn vi m, ông ta có mt không tròng khiến cho cuc đi ca m không ngóc đu lên đưc. Mà ba dưng ca con chp nhn cưi vi m mà không hề đ ý chuyn m đã tng có mt đi chng, li còn có con riêng, ông y xem con như con rut mà yêu thương chăm sóc. Nhc Nhc, đây chính là phúc đc mà kiếp trưc chúng ta đã tích góp đưc, chúng ta phi biết trân trng điều đó." - Mẹ Hải Nhạc ân cần nói.

"M..." - Nghe thấy mẹ nói như vậy, tất cả những lời Hải Nhạc muốn nói đều nuốt ngược trở lại.

"Con gái, nghe li m, đi Ngũ Châu hc là chuyn tt cho tương lai ca con, m ch s con còn thi vào không đu. Ba nói ri, cho dù con thi không đu đi na, ông y cũng s dùng quan h giúp con vào Ngũ Châu. Ba nói, con là con gái m sinh ra, nhưng mà trong lòng ông y, con cũng là bo bi, là công chúa ca ba. Nhc Nhc, ba và anh thương con như vy, sao con có th khiến cho bn h tht vng? Con cũng không nên đ m gia rơi vào thế khó x ch." - Mẹ Hải Nhạc nói.

Hải Nhạc buồn bã nhìn người mẹ đang lo lắng của mình, được rồi, nếu đi Ngũ Châu có thể làm cho mẹ yên lòng, có thể làm cho bà cảm thấy vui vẻ, vậy thì cô sẽ đi. Bảy năm cũng đã trôi qua, đi Ngũ Châu, nếu phải đi Ngũ Châu, cùng lắm cũng chỉ là thêm bảy năm khác, cô cẩn thận tránh xa Tạ Phẩm Dật là được.

"Con nghe m." -  Hải Nhạc nhẫn nhịn nuốt tất cả nỗi khổ tâm vào trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu. Mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, chỉ cần mẹ hạnh phúc, cô chịu khổ thêm một chút cũng không sao.

"Haiz, nhìn con m li nghĩ ti Hi Hoan, không biết Hi Hoan đi theo ba con bây gi sng thế nào, con bé ngc đó, lúc trưc c kiên quyết đi theo ba nó, không chu đi vi m con mình. Không biết là ba con đi x vi nó có tt không, m nghe nói ông y làm ăn thua l cũng sp phá sn ri, không biết con bé hin gi sng như thế nào. M đnh là nói vi ba Phm Dt, xem có cách nào giúp ông ta đưc không, nhưng li đn đo ng là bùn nhão không th trát tưng (k bt tài không làm nên vic ln)." - Mẹ Hải Nhạc than ngắn thở dài nói.

"M, có th tìm đưc ch không? Con rt nh ch y, ngoài m ra thì ch y là ngưi thân duy nht ca con." - Hải Nhạc vừa nghe mẹ nhắc đến chị gái song sinh liền nói.

Đối với cô, chỉ có ba mẹ là người thân duy nhất, ngoài ra đều không phải.

Lúc trước cô cũng không hiểu tại sao chị gái lại muốn chọn ba, khi đó mặc dù còn nhỏ nhưng cô tình nguyện đi theo mẹ chịu khổ, quyết không đi theo người ba có tiền nhưng không quan tâm đến con cái. Cho dù ba dùng rất nhiều quần áo mới và đồ chơi đẹp để dụ dỗ nhưng Hải Nhạc vẫn quyết không đi theo ông ta. Đến tận bây giờ, cô vẫn không hiểu được tại sao chị lại chọn đi theo ông ta.

"Ch con, hi vng nó có cuc sng tht tt, m bây gi cũng không biết ba con đang đâu, lâu ri m không liên lc đưc vi ông ta, nghe ngưi ta nói, ngưi đàn bà kia li ôm mt đng tiền ca ông ta ri chy mt. Còn ch con, haiz, đây cũng chính là s la chn ca nó ch không phi do ngưi khác." - Mẹ Hải Nhạc có chút buồn bã.

Bà nhìn Hải Nhạc trước mặt, trong lòng cảm thán, hai chị em có ngoại hình giống nhau như đúc nhưng tính nết lại trái ngược hoàn toàn, một đứa hiền lành, ngoan ngoãn, một đứa thì lõi đời, tâm tư kín đáo, khó lường. Con bé Hải Hoan, nó nói nó thương ba, không nỡ rời xa ba, bởi vì mẹ đã có Hải Nhạc nhưng ba thì không có ai cả, nó muốn ở bên cạnh chăm sóc cho ba nó.

Bản thân người mẹ như bà cũng không thể ngăn cản quyết định của Hải Hoan, thuận theo lựa chọn của Hải Hoan, để nó đi theo ba. Nhưng chả lẽ làm mẹ mà lại không hiểu tính khí của con gái mình hay sao? Hải Hoan dù mới chỉ tám tuổi, nhưng suy nghĩ lại cực kỳ sâu xa, con bé lựa chọn theo ba vì nó không muốn theo mẹ đi ra ngoài chịu khổ, nó đã quen cuộc sống quần áo lụa là, cơm bưng nước rót, nó không muốn rời xa căn nhà lớn để cùng mẹ chịu vất vả. Lúc đó còn nhỏ nhưng lại có thể nghĩ ra được lý do thương xót ba để làm cái cớ thoái thác.  Mẹ Hải Nhạc lắc lắc đầu, Hải Hoan còn nhỏ như vậy đã có thể tự tính toán cho chính mình, chắc chắn sẽ tự chăm sóc bản thân rất tốt. Người mà bà lo lắng lúc này chính là đứa con gái trước mặt đây, Hải Nhạc từ nhỏ tính cách dịu dàng, nhu mì nhưng lại khá nhút nhát, không dễ làm quen với người khác, hơn nữa lại rất quật cường cứng đầu. Bà thật sự lo lắng nó sẽ không chăm sóc được cho bản thân, lại lo nó ra ngoài bị thanh niên trêu ghẹo. Con bé hiền lành, thật thà như vậy, chỉ sợ thật sự sẽ có kẻ cố ý lợi dụng rồi khiến con bé bị tổn thương. 

Cho nên, câu nói anh em chăm sóc lẫn nhau của Tạ Phẩm Dật đã thuyết phục được lòng bà, hơn nữa nghe Phẩm Dật nói có người theo đuổi Hải Nhạc, nó nói Hải Nhạc vài câu khiến cho Hải Nhạc tức giận với nó, trong lòng bà lại càng sốt ruột hơn, có Phẩm Dật trông Hải Nhạc bà mới có thể yên tâm hơn phần nào.

"Con c cm thy là cuc sng ca ch không đưc tt lm." -  Hải Nhạc u buồn nói.

"Con gái ngoan, sinh mnh này là ông tri cho con, nhưng sng như thế nào là do chúng ta quyết, m tin ch con s biết cách chăm sóc tt cho bn thân mình. Nếu con nh nó, m s đi tìm, tht ra m cũng rt nh ch con, rt mun xem con bé ln lên trông như thế nào. Con bé ngc đó, ti sao lúc trưc không chu đi theo m ch?" - Mẹ Hải Nhạc thở dài nói.

"Vâng, con cũng vy, hi vng sm gp đưc ch y." - Hải Nhạc gật gật đầu.

Mẹ Hải Nhạc nhìn con gái, nói:

"Hi Nhc, con đã nói nghe li m, về sau đng cư x như hôm nay na đưc không?"

"M, ch cn m mun, con đều nghe li m." - Hải Nhạc nói.

"Nhưng mà m cũng mun con đưc vui v, con bé ngc này, sau này con đi x vi anh hai tt mt chút, nó cũng là vì mun tt cho con, biết không?"

Mẹ à, anh ta thì có cái gì tốt đâu? Anh ta diễn rất tốt nhưng tất cả chỉ là giả tạo mà thôi, đằng sau lớp mặt nạ đó là một ác quỷ. Trong lòng Hải Nhạc không ngừng oán trách nói nhưng cũng như người câm, một câu cũng không thể nói ra.

"D con biết ri m." - Hải Nhạc run rẩy nói.

Cô thật sự cảm giác mình rất cô đơn, không có một ai đứng về phía mình, thậm chí cô còn không thể nói ra sự thật với mẹ của mình, còn có chuyện gì đáng buồn hơn điều này chứ?

Cô chỉ cảm thấy tương lai phía trước của mình hệt như một khoảng không tối đen, mà cô chỉ có thể một mình bước từng bước xuyên qua bóng tối kia, không ai có thể giúp đỡ cô dù chỉ là một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro