Chương 24: Nhớ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô còn nhớ lúc tám tuổi vào Tạ gia, gặp người đàn ông ác ma này khi còn nhỏ, kể từ khi hắn cho cô một cái tát ngày họ gặp nhau lần đầu tiên, cô cũng cảm thấy không thể thoát khỏi chuyện hắn bắt nạt mình.

Sau này hắn cũng không nói bất cứ điều gì thiếu tôn trọng với mẹ cô, cũng không bắt nạt cô trước mặt ba mẹ, nhưng chỉ cần ba mẹ vắng mặt, hắn quay lại sẽ làm đủ mọi chuyện xấu với cô, hở một chút là hắn lại bất ngờ kéo bím tóc của cô khiến cho cô ngã xuống đất, cô ngồi khóc, còn hắn luôn đứng bên cạnh cười khẩy.

Có một lần hắn thả một con rắn nuôi vào trong chăn cô, cô ngủ dậy mở chăn ra một cái sợ tới mức ngất đi. Có một lần cô thò tay vào cặp sách lại vô tình lôi ra một con ếch nhỏ, cô sợ chết khiếp, thấy cô bị dọa sợ, hắn lại đứng một bên cười sằng sặc. Nhưng toàn bộ cô không dám nói cho mẹ, bởi vì hắn nói với cô rằng bọn họ nợ hắn, bởi vì mẹ cô cướp đi ba hắn, nói mẹ là một bà mẹ kế độc ác, cho nên hắn bắt nạt cô là đương nhiên. Cô lúc ấy còn bé, bị hắn dọa nạt như vậy, nào dám nói cho mẹ biết hắn thường xuyên bắt nạt mình?

Lại có lần, hắn còn cắt chiếc váy cô thích nhất, xé cuốn sách yêu thích của cô thành nhiều mảnh, đổ mực và sơn lên con búp bê vải mà cô thích, làm cho cô khóc không biết bao nhiêu lần, đối với hắn nó chỉ là một con búp bê vải, nhưng với cô nó là người bạn tốt nhất, nhưng hắn đã làm hư nó rồi khiến cô khóc chừng cả một tháng. Sau đó, ba đành phải đi mua cho cô một con giống hệt nhưng cô vẫn chỉ thích con búp bê vải ban đầu kia, tuy giống nhau như đúc, nhưng cũng không thể thay thế được con búp bê ban đầu.

Từ đó về sau, cô không còn thích bất cứ thứ gì nữa, sợ hắn biết sẽ lại phá hỏng!

Tóm lại, chuyện xấu hắn làm với cô là nhiều không kể siết, khiến cho cô sợ hãi đến tột đỉnh, mỗi khi nhìn thấy hắn đi về phía mình, bắp chân của cô đều run lên.
Năm cô mười tuổi, hôm đó là ngày giỗ của mẹ hắn, ba mẹ đưa hắn và cô đến nghĩa trang để gặp mẹ, cô đã ngạc nhiên hỏi ba là tại sao mẹ hắn lại nằm dưới lòng đất, ba mẹ cô nói rằng mẹ anh hai đã đi lên thiên đường. Nghe vậy cô nửa hiểu nửa không, tại sao nằm dưới đất lại là đi lên thiên đường, sau đó anh hai lại khóc, khóc đến xót ruột, ba cũng không cầm được nước mắt.

Sau khi về nhà, hắn ở lì trong phòng một mình, cô vẫn nghe thấy tiếng hắn khóc nức nở, tuy hắn luôn bắt nạt cô nhưng cô rất muốn cải thiện mối quan hệ của hai người, cô cũng chỉ muốn an ủi hắn. Vì thế, cô cầm theo truyện tranh Snoopy đã ngừng xuất bản mẹ mua từ Mỹ về cho cô, cô muốn tặng cho hắn.

Khi cô gõ rồi mở cửa phòng hắn, rụt rè đưa thứ đó cho hắn: "Anh hai đừng khóc, Nhạc Nhạc tặng anh truyện tranh Snoopy, mẹ mang về từ Mỹ. Anh đừng khóc vì mẹ nữa nhé, mẹ anh đã lên thiên đường, mẹ em nói đó là một nơi tốt, chỉ có thiên thần mới có thể đến đó, mẹ anh đã trở thành một thiên thần, anh hãy vui lên."

Hắn hung hăng ném cuốn truyện tranh xuống đất, lớn tiếng nói hắn không cần đồ hồ ly tinh mua cho, cô sợ tới mức xoay người bỏ chạy, nhưng hắn đuổi theo cô ra ngoài và nói: "Mẹ mày là hồ ly tinh, mẹ mày là tiểu tam! Là cái thứ đàn bà chuyên cướp đoạt đồ của người khác. Ngay cả bà ngoại tao cũng nói như vậy. Bà ngoại tao sẽ không lừa tao!"

Cô hoảng sợ lùi lại: "Không, mẹ em không phải hồ ly tinh, không phải tiểu tam! Mẹ em nói, mẹ anh lên thiên đường không phải vì mẹ, sau khi mẹ anh lên thiên đường, ba anh mới đến theo đuổi mẹ, mẹ không phải, mẹ không phải!"

Hắn vừa lay cô vừa hét lên: "Cũng vì mẹ mày tranh giành ba tao, mẹ tao mới bị lên cơn đau tim và đột ngột bỏ tao đi! Mày với mẹ mày cút hết đi! Đi chết đi!"

Kết quả, vì bị hắn lay, cũng bởi vì cô không thể không lùi, đạp một bước vào khoảng không, nhanh như chớp lăn từ lầu hai xuống lầu một, phải khâu ba mũi sau gáy.

Từ đó trở đi, cô không bao giờ gọi hắn là anh hai nữa, cô biết hắn rất hận cô và mẹ, dù cô có cố gắng lấy lòng hắn thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ nhận lấy.

Có một lần cô chọc giận hắn thì hắn, vì muốn dọa cô mà hắn nhốt cô vào tầng hầm, nói với cô rằng mối quan hệ giữa hắn và cô là mèo vờn chuột, không phải anh em. Cũng tốt, cô cũng không muốn có một người anh trai đáng ghét như vậy, cô nói cho hắn biết như thế, sau đó hắn tức giận rời đi. Chẳng ngờ, tối hôm đó trời đột nhiên có sấm sét vang trời, cô sợ hãi đến ngất xỉu dưới tầng hầm, sốt cao ba ngày, nhưng một chút hối hận hắn cũng không có, cô càng hận hắn cũng càng sợ hắn hơn.

Và năm cô mười ba tuổi, cô không cẩn thận làm gãy đàn violon của hắn. Do cô thấy hắn chơi đàn rất hay, khiến cô luôn bị ám ảnh bởi âm thanh da diết của cây đàn đó. Hôm đó, khi hắn thi đàn violon xong không cất đàn đi mà đặt nó vào hộp trên ghế nằm cạnh bể bơi, cô nghĩ hắn sẽ không trở về trong chốc lát, nên mạnh dạn tò mò muốn nhìn thử làm sao đàn violon có thể phát ra thanh âm êm tai như vậy. Cô cầm cây đàn trong tay kéo thử, kết quả lại phát ra tiếng khó nghe đinh tai nhức óc, vì thế cô lại tò mò với mấy sợi dây đàn kia, dùng tay gảy gảy dây đàn.

Đúng lúc đó, hắn đột nhiên xuất hiện và hét lớn: "Mày dám động cây đàn violon của tao? Mày muốn chết à?"

Cô sợ tới mức tay run lên, vô tình kéo đứt dây đàn, sau khi hắn giật lại cây đàn violon, nhìn thấy dây đàn bị đứt liền giận dữ: "Mày dám kéo đứt dây đàn của tao? Sao mày dám phá hỏng đồ mẹ tao tặng cho tao? Tao sẽ không tha thứ cho mày."

Sau đó, cô cảm giác là hắn đẩy cô xuống, cô hét lên rồi rơi xuống bể bơi, mà cô không biết bơi nên cứ vùng vẫy giãy dụa trong nước một cách vô ích, ngay cả cơ hội kêu cứu mạng cũng không có, bởi vì chỉ cần cô mở miệng, nước liền tràn vào trong miệng. Còn hắn, vẫn cứ đứng trên bờ cầm cây đàn violon trong tay lạnh lùng nhìn cô. Vào khoảnh khoắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cô thấy rất rõ hắn vẫn lạnh lùng đứng trên bờ nhìn mình, lúc này cô mới nhận ra, hắn hận cô đến mức nào, hận đến mức chỉ muốn cô chết đi.

Cứ như vậy, tấm lòng của cô với hắn đều tan biến hết, cô còn có thể hi vọng gì ở một người đàn ông luôn mong cô chết đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro