Chương 28: Anh Cho Tôi Đi Cùng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Anh Cho Tôi Đi Cùng?

Chẳng mấy chốc đã đến ngày nhập học, học sinh mới như Hải Nhạc phải lên trườngớm để tham gia buổi huấn luyện quân sự.

Không ngờ Hải Nhạc và Hứa Nhã Nghiên lại học cùng lớp, dù sao gia đình hai người cũng là chỗ quen biết, nên họ cũng trở nên thân thiết hơn.

Huấn luyện quân sự kết thúc, hai người đứng ở ngoài cổng trường chờ gia đình đến đón, Nhã Nghiên vẫn không ngừng tìm đề tài trò chuyện cùng Hải Nhạc, nhưng Hải Nhạc nhiều lắm chỉ trả lời vài câu, cũng không nói quan điểm của mình. Hứa Nhã Nghiên bỗng mở miệng hỏi: "Hải Nhạc, cậu có biết Anh Phẩm Dật có người yêu hay chưa không?"

Hải Nhạc không cô ấy lại hỏi câu hỏi riêng tưnhư vậy, sửng sốt giây lát.

Nhìn vào ánh mắt mong đợi của Hứa Nhã Nghiên, cô bỗng nhiên giật mình, lẽ nào...

Tuy nhiên, cô thực sự không biết liệu hắn đã có người yêu hay chưa?

"Nhã Nghiên, có lẽ anh cậu biết nhiều hơn tớ đó, tớ cũng không biết anh ấy có người yêu hay chưa nữa." - Hải Nhạc nói.

"Ồ." - Hứa Nhã Nghiên có chút thất vọng.

Cuối cùng, hai người cũng được xe riêng đến đón, Hải Nhạc ngồi ở trong xe, nhớ đến biểu cảm của Nhã Nghiên khi nói ra ba chữ "anh Phẩm Dật", khuôn mặt cô ấy sáng bừng đầy mơ mộng.

Cô thở dài một hơi, xem ra, Nhã Nghiên rất thích Tạ Phẩm Dật.

Chẳng qua, Tạ Phẩm Dật có vẻ không thích Nhã Nghiên, trực giác của cô mách bảo Tạ Phẩm Dật sẽ không thích kiểu con gái như Nhã Nghiên, hắn chỉ có hứng thú với những cô gái có thân hình nóng bỏng, giống như cô gái trước đây bị cô bắt gặp đang cùng hắn làm chuyện đó ở nhà.

Từ khi cô làm hỏng chuyện tốt của Tạ Phẩm Dật và cô gái kia, hắn không còn đưa bất kỳ cô gái nào về nhà nữa. Tuy nhiên, có lần cô tình cờ nghe thấy hắn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó thì qua đêm ở bên ngoài. Xem ra, hắn đã chuyển 'trận địa chiến đấu' ra bên ngoài rồi.

Tạ Hải Nhạc nghĩ tới đây, trên mặt cũng dần dần đỏ ửng.

Trời ạ, tự nhiên lại nhớ đến mấy thứ này làm gì? Cô ôm lấy khuôn mặt đang nóng rần của mình, trong lòng âm thầm mắng bản thân mình.

Trên thực tế, kể từ sau ngày sinh nhật của Nhã Nghiên, Tạ Phẩm Dật dường như đã nhắm mắt làm ngơ với cô, cũng không còn tìm cô gây chuyện nữa, chung sống hòa bình với cô cho tới bây giờ, đúng là một kỳ tích.

Vài ngày nữa hắn cũng sẽ nhập học, khoa dự bị đại học của cô ở cùng một khu với khoa của hắn, điều này khiến cho cô có chút lo lắng, cô vẫn sợ việc học cùng trường với hắn, đối với cô mà nói, đó thật sự là một thử thách, sự tự do của cô càng ít ỏi hơn.

Ôi, không có cách nào khác, chỉ đành tới đâu hay tới đó, cầu xin ông trời tiếp tục giúp cô duy trì nền hòa bình hiếm có như lúc này.

Về đến nhà, không ngờ Tạ Phẩm Dật cũng đang ở nhà, hắn liếc nhìn cô một cái nhưng lại vờ như không thấy cô, Hải Nhạc cũng chẳng nói một lời, thay giày rồi đi lên lầu.

"Này!"

Nghe thấy một tiếng "Này", cô kinh ngạc quay đầu lại, có phải là đang gọi cô không?

Cô ngập ngừng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

"Đế Uy và Lâm Phong nói ngày mai đi cắm trại, cô có đi không?" - Tạ Phẩm Dật nói.

"Anh cho tôi đi cùng?" - Tạ Hải Nhạc nghi ngờ hỏi lại.

"Là bọn họ muốn cô đi! Không phải tôi! Bọn họ nhờ tôi hỏi cô thử xem! Cô có muốn đi hay không!" - Tạ Phẩm Dật nói.

Đó là bạn thân của hắn, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai là bạn của hắn, chứ đừng nói đến bạn thân của hắn. Tuy con cháu của tứ đại gia tộc đều là bạn bè qua lại với nhau từ nhỏ, nhưng cô vẫn luôn tự giác loại mình ra khỏi phạm vi ấy. Hôm nay, bọn họ đột nhiên mời cô, vậy có nghĩa là gì?

"Tôi đi." - Cô gật đầu, "Mà có bao nhiêu cô gái sẽ đi cắm trại?"

"Yên tâm, không phải chỉ có một mình cô!" - Tạ Phẩm Dật cộc cằn nói.

"À, vậy tôi nên chuẩn bị gì đây?" - Hải Nhạc hỏi.

"Có đồ leo núi và giày leo núi không? Mang theo áo ấm mặc ban đêm, còn lại cô khỏi cần lo! Bọn họ sẽ chuẩn bị!" - Tạ Phẩm Dật nói.

"Nhưng...tôi không có." - Hải Nhạc dũng cảm nói thật.

"Không có?" - Tạ Phẩm Dật do dự một chút.

"Nhất định phải mặc cái đó sao? Không mặc như bình thường được à?" - Tạ Hải Nhạc dè dặt hỏi.

"Tùy cô." - Tạ Phẩm Dật nói.

"À, vậy ngày mai đi lúc mấy giờ?" - Hải Nhạc hỏi.

"Tôi sẽ gọi cô!" - Tạ Phẩm Dật trừng mắt liếc cô, "Sao mà dài dòng vậy?"

"Ồ." - Hải Nhạc kêu nhỏ một tiếng, thè lưỡi ngại ngùng rồi quay người đi lên lầu.

Động tác nghịch ngợm vô tình của cô khiến cho Tạ Phẩm Dật rốt cuộc không nhịn được lầu mỉm cười sau khi thấy cô đã lên lầu.

Mà Hải Nhạc cũng thầm mong đợi ngày mai đến nhanh lên một chút.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Phẩm Dật gọi điện thoại đánh thức cô dậy, sau khi thu xếp mọi thứ, Tạ Hải Nhạc đi theo hắn cùng Hứa Chí Ngạn, Long Đế Uy, Sở Lâm Phong đến chỗ hẹn với những người khác.

Hải Nhạc cuối cùng cũng được gặp toàn bộ người thừa kế của tứ đại gia tộc trong truyền thuyết, Chí Ngạn cô đã sớm biết, nhưng chưa từng gặp Long Đế Uy và Sở Lâm Phong. Quả nhiên đều là những người đàn ông cực phẩm, vẻ ngoài vô cùng anh tuấn, còn có khí chất cao quý bẩm sinh làm cho bọn họ dù đứng ở đâu cũng nổi bần bật như hạc đứng giữa bầy gà, bên cạnh mỗi người họ cũng là những mỹ nhân hiếm có.

Hải Nhạc quan sát bọn họ, mà ánh mắt bọn họ cũng đang đánh giá Hải Nhạc, nhất là cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh, đôi mắt to tròn cứ thế nhìn cô chằm chằm.

"Đây là em gái tôi, Tạ Hải Nhạc." - Tạ Phẩm Dật giới thiệu Hải Nhạc với mọi người.

Sau đó, anh chàng soái ca với khuôn mặt thư sinh trắng trẻo và đôi mắt sâu thẳm vươn tay về phía cô: "Chào bé Hải Nhạc, là anh Lâm Phong của em đây." - Anh ta quay sang nhìn cô gái tết tóc hai bím, nói: "Cô ấy tên là Minh Hi Ca, người luôn thích bám theo anh như cái đuôi."

Cô gái tết tóc hai bím vốn đang cười thân thiện với Hải Nhạc, vừa nghe hắn nói như vậy, chống nạnh la lên: "Anh nói ai là cái đuôi hả! Anh muốn chết à! Anh tưởng tôi tình nguyện đi theo anh chắc, nếu không bởi vì ông nội thì còn lâu tôi mới đến đây! Hừ!" - Cô trợn mắt dằn mặt Sở Lâm Phong. (Sam đang dịch bộ truyện của hai bạn này, "Thiếu gia sắt đá không chịu trách nhiệm", cẩu huyết không kém. Đón chờ nhé mọi người ơi."

Hải Nhạc liền cảm thấy yêu mến cô gái trong sáng vui vẻ tên Minh Hi Ca này.

Lúc này, một anh chàng đẹp trai, cao to với khuôn mặt ngăm đen, lông mày rậm xen vào tóc mai cũng đưa tay ra cho Hải Nhạc: "Anh là Long Đế Uy, rất hân hạnh được biết em." - Nói xong, anh lại nghiêng qua Tạ Phẩm Dật liếc mắt một cái: "Có em gái xinh đẹp như vậy, bây giờ mới chịu giới thiệu cho chúng tôi, tôi phát hiện cậu không phải keo kiệt bình thường nha, sợ chúng tôi sẽ ăn thịt cô ấy sao?"

Hải Nhạc lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Anh Đế Uy, anh đúng là thích đùa mà."

Hai anh em Hứa gia cũng đã đi tới.

"Hải Nhạc, lâu rồi không gặp." - Hứa Chí Ngạn vươn tay.

Hải Nhạc nhẹ nhàng bắt tay anh: "Anh Chí Ngạn."

"Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi." - Tạ Phẩm Dật ở bên cạnh sốt ruột thúc giục.

Ngay sau đó, mọi người lên xe xuất phát hướng về phía núi Phượng Hoàng.

Đi tới chân núi, bọn họ đậu xe vào bãi của Văn phòng quản lý khu du lịch, chuẩn bị bắt đầu leo núi.

Hải Nhạc phát hiện bản thân mình mang sai giày, cô không nên đi đôi giày giầy thể thao có đế chống trượt này, đế quá cứng, đối với một người chưa từng tham gia hoạt động ngoài trời như cô, đi đường mệt xỉu luôn. Đáng lý ngày hôm qua cô phải đi mua một đôi chuyên dùng để leo núi mới đúng.ch bám theo anh như cái đuôi."

Cô gái tết tóc hai bím vốn đang cười thân thiện với Hải Nhạc, vừa nghe hắn nói như vậy, chống nạnh la lên: "Anh nói ai là cái đuôi hả! Anh muốn chết à! Anh tưởng tôi tình nguyện đi theo anh chắc, nếu không bởi vì ông nội thì còn lâu tôi mới đến đây! Hừ!" - Cô trợn mắt dằn mặt Sở Lâm Phong. (Sam đang dịch bộ truyện của hai bạn này, "Đại thiếu gia không chịu trách nhiệm", cẩu huyết không kém. Đón chờ nhé mọi người ơi."

Hải Nhạc liền cảm thấy yêu mến cô gái trong sáng vui vẻ tên Minh Hi Ca này.

Lúc này, một anh chàng đẹp trai, cao to với khuôn mặt ngăm đen, lông mày rậm xen vào tóc mai cũng đưa tay ra cho Hải Nhạc: "Anh là Long Đế Uy, rất hân hạnh được biết em." - Nói xong, anh lại nghiêng qua Tạ Phẩm Dật liếc mắt một cái: "Có em gái xinh đẹp như vậy, bây giờ mới chịu giới thiệu cho chúng tao, tao phát hiện mày không phải keo kiệt bình thường nha, sợ chúng tao sẽ ăn thịt em ấy sao?"

Hải Nhạc lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Anh Đế Uy, anh đúng là thích đùa mà."

Hai anh em Hứa gia cũng đã đi tới.

"Hải Nhạc, lâu rồi không gặp." - Hứa Chí Ngạn vươn tay.

Hải Nhạc nhẹ nhàng bắt tay anh: "Anh Chí Ngạn."

"Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi." - Tạ Phẩm Dật ở bên cạnh sốt ruột thúc giục.

Ngay sau đó, mọi người lên xe xuất phát hướng về phía núi Phượng Hoàng.

Đi tới chân núi, bọn họ đậu xe vào bãi của Văn phòng quản lý khu du lịch, chuẩn bị bắt đầu leo núi.

Hải Nhạc phát hiện bản thân mình mang sai giày, cô không nên đi đôi giày giầy thể thao có đế chống trượt này, đế quá cứng, đối với một người chưa từng tham gia hoạt động ngoài trời như cô, đi đường mệt xỉu luôn. Đáng lý ngày hôm qua cô phải đi mua một đôi chuyên dùng để leo núi mới đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro