Chương 37: Tránh Xa Hắn Một Chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Tránh Xa Hn Mt Chút

Buổi sáng cứ như vậy mà qua, đến buổi chiều, lớp trưởng được bầu chọn là một nam sinh tên là Trình Tranh, mà Nhã Nghiên lúc trước làm lớp trưởng ở Thần Phong cũng chỉ kém cậu ta ba phiếu nên trở thành lớp phó. Còn các thành viên khác của ban cán sự, Hải Nhạc cũng không để ý, cô luôn chăm chú đọc sách, không bận tâm tới mấy việc này.

Cuối cùng, Thích Hán Lương công bố danh sách ban cán sự lớp, điều khiến Hải Nhạc bất ngờ là cô được bầu làm lớp phó học tập môn Văn.

"Thy ơi, em có th t chi không ?" - Hải Nhạc hỏi Thích Hán Lương.

Thích Hán Lương kinh ngạc nhìn cô, sau đó lắc lắc đầu, nói: "Không th, thy không nhn li t chi ca em, thành tích ng văn ca em là tt nht trong tt c các hc sinh, em là ng viên thích hp nht."

Hải Nhạc đành phải từ bỏ, cô không muốn làm lớp phó học tập gì đó, cô chỉ muốn yên lặng học tập mà thôi.

Tan học, Nhã Nghiên vàHải Nhạc đi ra khỏi phòng, sau lưng đột nhiên có tiếng gọi: "T Hi Nhc!"

Hải Nhạc nhìn lại, là Thích Hán Lương.

"Thưa thy, có chuyn gì không ?" - Cô bình thản hỏi.

"Vì sao em không mun làm lp phó hc tp?" - Thích Hán Lương hỏi.

"Ch là em không thích." - Hải Nhạc nói.

"À, vì sao li không thích?" - Thích Hán Lương hỏi.

Hải Nhạc ngẩn ra: "Em ch mun yên lng hc hành thôi." - Cô nói.

"À." - Đôi mắt Thích Hán Lương lóe lên.

Sau đó, anh nhìn hai cô bé, nói: "Hai đa về nhà đi, thy không ngi đưa các em mt đon đâu." Thích Hán Lương chủ động mời. (SAM: thứ lỗi, nhưng tôi bắt đầu thấy không ưa anh thầy này rồi nha 😣)

Hai cô gái chưa kịp trả lời thì đã có người lạnh lùng nói: "Không cn, s có ngưi đến đón bn h, không phiền anh lo lng."

Hải Nhạc quay đầu nhìn, hóa ra là Tạ Phẩm Dật và Hứa Chí Ngạn.

"Tên này đâu ra vy? Mun tán gái, năm nht, năm hai, năm ba Đại hc đy ngoài kia, chy ti khoa d b đi hc làm cái gì?" - Tạ Phẩm Dật nói, hắn trừng mắt nhìn người đàn ông vừa mới nói không ngại đưa Hải Nhạc và  Nhã Nghiên về, trực giác nói cho hắn biết, người đàn ông này có chút quen mặt.

"Anh Phm Dt, ngưi này là thy ch nhim ca bn em, Thích Hán Lương, anh hiu lm ri. Thy Thích đây là T Phm Dt, anh trai ca Hi Nhc." - Hứa Nhã Nghiên giải thích.

Thích Hán Lương nhìn Tạ Phẩm Dật, chợt mỉm cười: "À, cu chính là T Phm Dt? Gp mt không bng nghe danh."

Tạ Phẩm Dật nhíu mày: "Anh có ý gì?"

Hắn không phải là kẻ ngốc, vừa nghe đã nhận ra mùi thuốc súng đầy khiêu khích từ gã này.

"Cu không nh sao? Ngưi cao quý đúng là hay quên nh, chúng ta đã gp nhau mt ln, cái đêm mà cu b rơi mt cô gái xinh đp gia đưng, tôi thy bt bình lên tiếng giúp mt chút. T Phm Dt, thì ra cu chính là T Phm Dt?" - Thích Hán Lương khoanh tay nhìn Tạ Phẩm Dật.

Tạ Phẩm Dật cuối cùng cũng nhớ ra, hóa ra là hắn!

Hắn lạnh lùng nhìn Thích Hán lương, đưa tay kéo Tạ Hải Nhạc qua.

"Làm thy giáo thế này à? Thy giáo mà li kiếm c tiếp cn hc trò ngây thơ không hiu chuyn sao?" - Tạ Phẩm Dật mỉa mai.

"Thy giáo tiếp cn hc sinh nói chuyn hc hành là l đương nhiên, sao cu có th nói là kiếm c tiếp cn ch? Cu T Phm Dt à, xem ra cu rt có thành kiến vi thy giáo nh!" - Thích Hán Lương vẫn ôm ngực, nhàn nhã nói.

"Không, tôi ch có thành kiến gì vi thy giáo, mà là anh, tôi ch s cái loi thy giáo vn là sói nhưng đi lt con ngưi kia." - Tạ Phẩm Dật nói.

Hứa Chí Ngạn đứng bên cạnh vừa nghe Tạ Phẩm Dật nói như thế thì sửng sốt, không rõ vì sao hắn lại căm ghét Thích Hán Lương này đến vậy. Thấy sắc mặt Thích Hán Lương tối sầm, anh định mở miệng nhưng Tạ Hải Nhạc đã lên tiếng trước.

"Em cm thy, Thích thy không phi là loi thy giáo như vy, anh nói hơi quá đáng ri." - Hải Nhạc nhẹ giọng nói.

Dù sao lần trước thầy từng nhiệt tình giúp đỡ cô, lần này Tạ Phẩm Dật lại cố tình gây sự, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thích Hán Lương vừa nghe cô nói như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Đến lượt Tạ Phẩm Dật giận tím người, hắn u ám liếc Hải Nhạc một cái.

"Vy sao? Em cm thy anh ta không phi loi thy giáo đó, em chc chn như vy?"

"Đúng, thy không phi loi ngưi đó." - Hải Nhạc vẫn không sợ chết tiếp tục trả lời.

Trong mắt Tạ Phẩm Dật hiện lên tia giận dữ, nhưng hắn nhanh chóng đè nén cơn tức giận xuống, kéo mạnh Hải Nhạc, nói: "Đi thôi!"

Hải Nhạc quay đầu, lễ phép đúng mực nói với Thích Hán Lương: "Thưa thy em về."

"Thưa thy em về." - Hứa Nhã Nghiên cũng mở miệng, nhanh chóng lôi anh trai theo sau.

Bầu không khí vừa rồi tràn ngập mùi thuốc súng, tại sao Anh Phẩm Dật lại nói thầy Thích như thế? Cô không hiểu đầu đuôi thế nào, chẳng lẽ trước đây giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì sao? Hứa Nhã Nghiên thầm nghĩ trong lòng.

Tài xế đã đợi sẵn ở cổng trường, thấy hai người đi tới liền cung kính mở cửa xe cho họ.

Mới ngồi vào xe, Tạ Phẩm Dật liền mở miệng: "Sau này tránh xa ông thy đó mt chút."

Hải Nhạc nhìn hắn một cái, nói: "Thy là giáo viên ch nhiêm kiêm giáo viên dy văn ca tôi."

Tạ Phẩm Dật vừa nghe, sắc mặt lại trầm xuống.

"Tt nht là tránh xa hn ta ra. Nếu đ tôi thy cô đến gn hn, cô t chu."

Trong lòng Hải Nhạc cũng cảm thấy tức giận, hắn thật sự quá vô lý! Ngay cả chuyện này cũng muốn quản cô sao?

Tuy nhiên cô kìm nén cơn tức giận và bình tĩnh nói: "Tôi s không tiếp cn thy, nhưng nếu thy mun tiếp cn tôi, tôi cũng không th t chi, bi vì thy y là ch nhim."

Cô cho rằng lời nói của mình đã đủ khiêm tốn rồi, nhưng không ngờ Tạ Phẩm Dật lại nổi trận lôi đình, hắn đột nhiên kéo mạnh cô đến trước mặt mình.

"Chết tit, cô không th t chi? Ý cô là khó t chi à? Vy nếu hn mưn danh nghĩa giáo viên ch nhim đ quy ri cô thì có còn thy khó t chi không?" - Lửa giận trong mắt Tạ Phẩm Dật như đang muốn thiêu chết cô.

Cằm bị hắn nắm chặt, Hải Nhạc khó khăn bật ra mấy từ: "Thy không phi loi ngưi đó, thy s không làm thế."

"Cô có v rt tin tưng hn? Da vào đâu mà cô tin tưng hn ta đến như vy h?" - Tạ Phẩm Dật trợn to mắt hỏi cô.

"Bng trc giác ca tôi!" - Hải Nhạc rất muốn hét to lên nhưng giọng nói của cô vẫn lí nhí trong miệng.

"Trc giác ca cô? Cô thy trc giác ca mình đáng tin sao? Tt nht cô nên chính ming nói cho tôi biết, cô s không ti gn hn! Càng không cho hn có cơ hi ti gn cô!" - Tạ Phẩm Dật u ám nói.

Nước mắt tủi nhục xộc lên hốc mắt của Hải Nhạc, hắn ép cô thi vào Ngũ Châu, chẳng phải là chỉ muốn cô trở thành một con rối ngoan ngoãn không có suy nghĩ và ý chí sao? Được, cứ như hắn muốn đi!

"Tôi s không ti gn thy! Cũng không cho thy có cơ hi ti gn tôi! Anh hài lòng chưa?" - Cuối cùng cô khàn giọng hét to, nước mắt rốt cuộc cũng lăn xuống.

Tạ Phẩm Dật nhìn cô chằm chằm, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của cô, Tạ Hải Nhạc lại quay mặt sang một bên khiến hắn thêm bực bội, hắn xoay mặt cô đối diện với mình, thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt cô: "Không đưc khóc, gi nhng git nưc mt đáng ghét ca cô li đi! Còn đ tôi thy nưc mt ca cô chy xung na, tôi s..."

"Không phi tôi mun khóc, là chính nó mun chy xung, anh cũng mun đ ti lên đu tôi sao? Chng l, ngay c quyền đưc khóc ca tôi anh cũng mun cưp đot? Ngay c khóc tôi cũng không đưc phép à?" - Tạ Hải Nhạc cay đắng nhìn Tạ Phẩm Dật.

Tim cô đau thắt lại, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra ngày tháng sau này ở Ngũ Châu, trong lòng liền cảm thấy lạnh lẽo như nước mùa thu.

Khóe môi Tạ Phẩm Dật mấp máy, hắn rũ mắt xuống cũng buông tay ra, sau đó nói: "Nh ly li cô va nói."

Tạ Hải Nhạc dùng hai tay che mặt, gục đầu vào đầu gối, nước mắt cứ không ngừng chảy xuống, tại sao? Tại sao ông trời lại bất công với cô như thế, cô không đáng bị hắn đối xử như thế này, cô xứng đáng được sống ở dưới ánh mặt trời, chứ không phải quỳ mọp dưới bóng ma của hắn!

Trong lòng Tạ Phẩm Dật cũng phiền não vô cùng, hắn lấy ra một điếu thuốc trong cặp, châm lửa rồi chậm rãi rít một hơi.

Sự xuất hiện của Thích Hán Lương mang đến cho hắn một cảm giác nguy hiểm mà hắn chưa từng trải qua, cảm giác như một thứ gì đó thuộc về hắn đang bị một kẻ khác thèm muốn, thậm chí có thể bị cướp mất. (Trực giác tốt thế anh giai 👏)

Hắn nhẹ nhàng nhả một vòng khói, không biết cảm giác này từ đâu đến và tại sao trong lòng hắn rối như tơ vò, nhưng tìm thế nào cũng không ra đầu dây để gỡ rối. Tóm lại là hắn rất khó chịu, chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro