Chương 39: Sự Thôi Thúc Của Hormone Nam Tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi li tác gi: Hương Hương cảm thấy những cuốn tiểu thuyết gần đây không phải là tình một đêm thì cũng là vì tình dục mà đến với nhau, tôi đã chán motip này nên muốn viết ra một tác phẩm thuần khiết không có khuyết điểm nhưng vẫn phải thật khó quên. Bởi vậy tôi đã viết ra câu chuyện này. Nó khiến người ta muốn xem lại, tôi muốn nó trở thành tác phẩm kinh điển trong lòng mọi người, vì vậy tôi đã có thôi thúc tạo ra "Anh trai ác ma". "Anh trai ác ma" là niềm khao khát của tôi về một tình yêu trong sáng. Một thứ tình yêu vô cùng cảm động, kiểu tình yêu này trong tiểu thuyết đã ít, ở ngoài đời thực lại càng hiếm. Vì vậy, tôi nghĩ rằng tất cả những người thích "Anh trai ác ma" đều là những đứa trẻ trong sáng và ngoan ngoãn, khao khát có một tình yêu đơn thuần, trong sáng! Những đứa trẻ trong sáng, hãy nạp lại  năng lượng và tiếp tục tận hưởng tình yêu trong sáng nhưng rối rắm giữa Phẩm Dật và Hải Nhạc nha.

Diễn biến câu chuyện từ đây trở về sau sẽ càng thú vị hơn, tôi tin các bạn hẳn rất đang tò mò về diễn biến tình cảm của Phẩm Dật và Hải Nhạc. Tôi cũng tin rằng các bạn sẽ càng tò mò hơn về sự xuất hiện của Hải Hoan - chị gái song sinh của Hải Nhạc và những gì sẽ xảy ra sau khi cô ấy xuất hiện. Hải Nhạc và Hải Hoan gặp nhau như thế nào? Chuyện gì đã xảy ra vào đêm sinh nhật mười sáu tuổi của cô ấy? Rốt cuộc làm thế nào mà cô ấy và Phẩm Dật có thể tìm được hạnh phúc của đời mình, tất cả đều sẽ được bật mí ở các chương sau. Hãy follow và ủng hộ chúng tôi nhé."

Các bạn yêu thích "Anh trai ác ma" hãy đến ủng hộ Hương Hương và Sam Mạc Anh nhé!

—-----------------------

Chương 39: S Thôi Thúc Ca Hormone Nam Tính

Anh ta nhướng mày nhìn Tạ Phẩm Dật, sau đó cúi đầu thì thầm bên tai Hải Nhạc: "Hi Nhc, đêm nay em rt đp, đp như tiên n ch không phi là ngưi phàm." (Sam: Mé, ghét cha nội này ghê luôn)

Lại ngẩng đầu nhìn Tạ Phẩm Dật, trong mắt Tạ Phẩm Dật dĩ nhiên là đằng đằng sát khí, giống như muốn dùng ánh mắt đâm từng nhát trên người anh ta. Tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt bừng bừng lửa giận, chậm rãi đi về bên này.

Bỗng nhiên, Hải Nhạc nhẹ nhàng đẩy Thích Hán Lương ra, cũng mỉm cười lễ phép nói: "Sao đưc vy , thy quá khen ri."

Trong mắt Thích Hán Lương hiện lên một tia thất vọng nhưng nhanh chóng biến mất, ah ta khôi phục giọng điệu nghiêm chỉnh của thầy giáo nói với học sinh: "Hi Nhc, vt v cho em ri, em đem về vinh d rt ln cho khoa chúng ta đó."

"Không đâu, thy quá khen ." - Hải Nhạc vẫn cứ nói mấy chữ này: "Thưa thy, em xin phép đi thay qun áo."

"Đi đi." - Thích Hán Lương nói.

"T đi vi cu."-  Nhã Nghiên nói.

"Không cn, cu c tiếp tc xem din đi, t cũng không cn ngưi giúp." - Hải Nhạc nói.

Cô vội vã bước ra cửa hông của hội trường, cô muốn trước tiên đi toilet rửa mặt, toàn thân đổ mồ hôi rất không thoải mái.

Hải Nhạc mở cửa phòng tắm, bên trong không có một bóng người, cô đứng trước gương tạt nước lên mặt, chuẩn bị tẩy trang.

"T Hi Nhc!" - Đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh thấu xương.

Cô kinh ngạc quay đầu.

Tạ Phẩm Dật lạnh lùng nhìn cô.

"Anh ti đây làm gì?" - Tạ Hải Nhạc cảnh giác hỏi.

Sắc mặt Tạ Phẩm Dật đột nhiên trở nên cực kì khó coi, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến cho cả người cô đông cứng, Hải Nhạc chợt cảm thấy rùng mình.

"T Hi Nhc, cô dám đ cho hn hôn cô?" - Tạ Phẩm Dật nghiến răng nhả ra từng chữ: "Hôm trưc cô ha vi tôi như thế nào?"

"Ai hôn tôi? Anh đang nói hưu nói vưn gì đó?" - Tạ Hải Nhạc khó hiểu.

"Cô còn gi ngu? Chính mt tôi nhìn thy Thích Hán Lương hôn cô!" - Tạ Phẩm Dật lớn tiếng quát.

"Không có, anh hiểu lầm rồi, thầy chỉ nói tôi rất đẹp, xinh đẹp giống như tiên nữ thôi." - Hải Nhạc vội vàng giải thích, không mau giải thích thử xem, có quỷ mới biết tên ác ma này lại muốn làm gì cô.

"Vậy thôi? Hắn chỉ nói là cô rất đẹp? Đẹp như tiên?" - Tạ Phẩm Dật không hề chớp mắt nhìn Hải Nhạc, thuận tay khóa trái cửa phòng tắm rồi chậm rãi đi về phía Hải Nhạc.

Hải Nhạc cảm nhận được lửa giận trong mắt hắn khác hẳn sự tức giận của hắn mọi ngày, bên trong dường như lóe một ánh sáng như dã thú đang thèm khát con mồi!

Hải Nhạc không khỏi lui về phía sau, nhưng cô có thể chạy đi đâu?

"Anh... anh... anh mun làm cái gì?" - Cô chống hai tay ở trên bồn rửa tay, hoảng sợ hỏi.

Tạ Phẩm Dật dùng sức kéo cà vạt ném xuống đất, vừa cởi khuy áo vừa cười lạnh: "Cô nói th xem?"

Nhìn thấy anh tháo cà vạt, cởi cúc áo, xắn tay áo lên, trong lòng Tạ Hải Nhạc lập tức cảm thấy không ổn, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, chỉ có thể run giọng nói: "Đừng qua đây! Anh mà qua đây, tôi s la lên..." - Cô còn chưa nói hết ba chữ "kêu người tới" ra khỏi miệng, Tạ Phẩm Dật đã cực nhanh ôm cô vào trong lòng hắn, dùng cái miệng của hắn bịt miệng cô lại.

Khi cảm nhận được hơi ấm từ môi hắn, Tạ Hải Nhạc choáng váng, hắn có biết hắn đang làm cái gì không?

Sao hắn có thể làm như vậy với cô? Đây chính là nụ hôn đầu của cô đó! Cô muốn giữ nụ hôn đầu cho người mà cô yêu.

Khi Tạ Phẩm Dật chạm vào môi cô, dường như có một dòng điện chạy dọc toàn thân của hắn, Tạ Phẩm Dật cũng ngây người, đây là cảm giác lần trước hắn làm hô hấp nhân tạo cho cô, lần này lại tới nữa.

Lúc nãy, khi nhìn thấy Thích Hán Lương khiêu khích hôn má trái của cô, một cơn tức giận dâng lên chạy tán loạn trong cơ thể hắn, khiến cho hắn gần như có ý nghĩ muốn giết người.

Chết tiệt, tên đó dám hôn cô ấy? Phải biết rằng, ngay cả hắn cũng chưa từng hôn cô ấy. Vậy mà tên khốn Thích Hán Lương đó lại dám? Không, chỉ có hắn mới có thể ở gần đóa hoa sen cao quý này, chỉ có hắn mới có thể đùa giỡn, còn những kẻ khác chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn!

Khoảnh khắc đó, hắn đang muốn nổi điên xông lên giết chết Thích Hán Lương, nhưng cô lại bất ngờ đẩy Thích Hán Lương ra rồi vội vàng chạy đi. Hắn tức giận đi theo cô đến đây, chỉ muốn hỏi cô, tại sao đã hứa với hắn là sẽ không đến gần Thích Hán Lương nhưng lại để mặc cho hắn hôn cô trước mặt bao nhiêu người.

Lại không ngờ, chuyện hắn tận mắt nhìn thấy nhưng cô lại dám thề thốt phủ nhận, nói tên khốn kia chỉ khen cô xinh đẹp mà thôi, cô đang thách thức giới hạn của hắn sao?

Hắn nhất định phải đánh mông cô một cái để cô biết lời nói dối của mình tệ như tế nào.

Tuy nhiên, khi nghe cô nói muốn gọi người đến, hắn gần như là không chút nghĩ ngợi mà hôn lên môi cô.

Không, không phải vậy, hắn không phải cố ý muốn hôn cô! Hắn chỉ muốn đánh mông cô một trận để cô rút kinh nghiệm và hiểu được loại đàn ông nào là không thể tới gần càng không thể chạm vào. Nhưng, làm sao lại trở thành thế này? Đầu óc Tạ Phẩm Dật vô cùng hỗn loạn. (SAM: loại đàn ông này, là nói con đấy hả con rể báo 🙂)

Có lẽ, vì hormone nam tính đột nhiên tăng lên khiến cho con ma đói trong cơ thể hắn không thể kiềm chế được mà hành động bốc đồng như thế này.

Trong tiềm thức hắn muốn buông cô ra, nhưng khi chạm vào làn môi ẩm ướt và ấp áp của cô, hắn lại tham luyến không muốn rời đi. Mặc kệ đi, gì cũng không cần nghĩ nữa, nếu Thích Hán Lương có thể hôn cô, hắn cũng có thể!

Vì thế, hắn thô bạo liếm môi của cô, thật mềm mại, thật ngọt ngào, còn có mùi hương bạc hà thơm mát. Mùi thơm này càng khiến cho hắn say mê đến ngây dại. Tạ Phẩm Dật có thể cảm nhận được toàn thân của cô đều đang run rẩy, chết tiệt, hắn cũng đang run rẩy. Không phải hắn chưa từng chạm vào phụ nữ vậy mà ở trước mặt cô hắn lại vụng về như trai tân chưa trải sự đời. Hắn chìm đắm trong cảm giác bềnh bồng trên mây này, chưa một cô gái nào có thể cho hắn cảm giác tuyệt với như vậy.

Hắn không khỏi muốn xâm nhập sâu hơn, đầu lưỡi hắn tìm tòi, nhưng Hải Nhạc lại gắt gao cắn chặt răng không cho hắn có cơ hội, Tạ Phẩm Dật có chút cáu, hắn cắn môi cô thay cho sự trừng phạt.

Hải Nhạc chịu không nổi đau đớn, nức nở há miệng ra, Tạ Phẩm Dật nhân lấy cơ hội thừa dịp cô mở miệng mà tiến vào, hắn khuấy động khoang miệng ướt át của cô, cũng có ý đồ muốn bắt được cái lưỡi thơm tho của cô.

Đầu óc Hải Nhạc trở nên trống rỗng vì đầu lưỡi Tạ Phẩm Dật xâm nhập, khái niệm hôn của cô chỉ dừng lại ở môi chạm môi, cô không biết rằng lưỡi đối phương có thể đưa vào trong miệng của mình, một cảm giác ngọt ngào hỗn loạn khó tả, làm cho hai mắt cô vốn đang mở thật to chậm rãi nhắm lại.

Tạ Phẩm Dật cảm nhận được sự thay đổi của cô, hắn càng ôm cô chặt hơn, cúi đầu thèm khát mút hết mật ngọt trong miệng cô, cô thật sự quá ngọt ngào, quá xinh đẹp, quá mềm mại! Đó là hương vị tuyệt vời nhất mà hắn từng nếm trải, hắn gần như muốn một ngụm nuốt cô vào trong bụng. (SAM: nửa đêm ngồi mô tả khúc này mà thấy đói bụng ngang 😀)

Hắn không biết mệt mỏi khơi dậy những làn sóng đam mê mãnh liệt ở trong miệng cô, cho đến khi thân nhiệt của cả hai đều tăng cao, Tạ Phẩm Dật vẫn chưa thỏa mãn dừng lại ở một nụ hôn, tay hắn, lặng lẽ phủ lên bầu ngực đẫy đà của cô, vừa đủ cho hắn một tay nắm lấy. Hắn thật sự rất thích cảm giác này, không tự chủ dùng sức hơn một chút, điên cuồng vuốt ve trong khi tay trái vẫn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của cô, kéo cô gần sát lại dục vọng cháy bỏng cuồng nhiệt của hắn.

Trời ơi, hắn chưa từng khát vọng một cô gái nào như giờ khắc này, cũng chưa từng muốn yêu thương một cô gái nào như lúc này, trong lòng tràn đầy ý nghĩ chính là muốn yêu thương, muốn chăm sóc cho cô thật tốt. Không, hắn thậm chí còn muốn gần gũi với cô ấy, để cho thân thể của hai người hòa quyện lấy nhau.

Hải Nhạc rốt cuộc tỉnh táo lại sau nụ hôn sâu cuồng nhiệt kia vì bàn tay trắng trợn của Tạ Phẩm Dật, cô bắt đầu vùng vẫy, bàn tay không bị Tạ Phẩm Dật giam cầm hung hăng xé toạc áo sơ mi trên ngực hắn, móng tay dứt khoát bấm vào da thịt hắn.

Thế nhưng, sự giãy dụa của cô đã đụng chạm trực tiếp nhất đến dục vọng của Tạ Phẩm Dật, khiến cho ham muốn của hắn càng bành trướng hơn, càng thêm khát vọng hơn! Hắn không khỏi rên rỉ vài tiếng, hắn muốn, hắn rất muốn cô, hắn thật sự muốn cô!

Tạ Phẩm Dật mặc kệ sự phản kháng của Hải Nhạc, hắn xé rách quần áo trên người cô trong khi bàn tay phải đang từ trên di chuyển xuống phía dưới, xuyên qua váy của cô, chậm rãi phủ lên vùng đất cấm trước nay chưa từng có người chạm vào của Hải Nhạc. Nơi đó nở nang và đầy đặn như một quả vải mọng nước, chỉ cần lột lớp vỏ kia ra là có thể ăn được phần thịt vải ngọt ngào trơn bóng. Hắn điên cuồng muốn lột ra lớp bảo vệ cuối cùng của cô, dùng sức xé một cái, chỉ nghe thấy tiếng quần lót của Hải Nhạc bị xé rách.

Hải Nhạc dùng hết sức bình sinh mới có thể thoát ra khỏi nụ hôn làm người ta thở không nổi của hắn, nước mắt đầm đìa nức nở kêu to: "T Phm Dt, không đưc! Tôi cu xin anh!"

Tiếng khóc tuyệt vọng của cô cuối cùng đã kéo lý trí của Tạ Phẩm Dật đang trong trạng thái điên cuồng tỉnh táo trở lại. Tạ Phẩm Dật ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang khóc của Hải Nhạc và buông tay của mình ra.

Hải Nhạc dùng sức đẩy hắn ra và thoát ra khỏi lồng ngực của hắn.

Tạ Phẩm Dật mông lung nhìn Hải Nhạc, hắn vừa mới làm gì vậy? Sao hắn có thể làm như vậy? Vừa rồi hắn lại thiếu chút nữa làm chuyện mất lý trí với Hải Nhạc ư?

Tạ Phẩm Dật không thể tin nhìn vào tay mình, bàn tay này gần như xé nát đồ lót của người ta, đây có phải là hắn không? Làm sao mà hắn có thể hành động như một tên dâm tặc vô lại và làm ra loại chuyện mà bình thường hắn khinh thường nhất chứ?

Hải Nhạc tức giận nhìn Tạ Phẩm Dật, sao hắn có thể dùng loại thủ đoạn bắt nạt cô như thế này ngay tại đây? Nụ hôn đầu của cô, cô giữ lại để trao cho người đàn ông mình yêu lại bị hắn cướp đi như vậy! Quá đáng hơn là, hắn còn sờ soạng thân thể cô trước nay chưa từng bị ai đụng chạm, thậm chí còn suýt xé nát quần lót của cô thành từng mảnh. (SAM: trời ơi, đứa con gái số khổ của tui 😡)

Hắn đã cướp đi nụ hôn đầu mà cô trân quý dành cho người yêu tương lai của mình! Đồ ác quỷ! Cô muốn nguyển rủa hắn chết đi cho rồi! Hải Nhạc vô cùng đau khổ, trái tim như muốn vỡ ra thành từng mảnh.

Sự tức giận đỉnh điểm khiến cho cô giơ tay lên mà không cần suy nghĩ.

"Chát!!" - Một âm thanh giòn giã vang lên, cái tát nặng nề rơi thẳng vào mặt Tạ Phẩm Dật.

Tạ Phẩm Dật kinh ngạc ôm mặt, hắn nằm mơ cũng không nghĩ Hải Nhạc sẽ đánh mình?

"T Phm Dt, tôi s không bao gi tha th cho anh!" - Hải Nhạc ôm mặt, nhanh chóng mở cửa phòng tắm rồi lao ra ngoài.

Tạ Phẩm Dật không tự chủ được đuổi theo, nhưng Hải Nhạc chạy trốn rất nhanh, xoay người một cái hắn đã không thấy bóng cô đâu nữa, nhưng tiếng khóc thảm thiết của cô vẫn còn đang văng vẳng bên tai hắn.

Hắn đã làm gì? Hắn rốt cuộc đã làm gì?

Cô ấy là người hắn ghét nhất từ nhỏ, trên đời này hắn chỉ hận duy nhất hai người, một người là Mẹ Hải Nhạc, người còn lại chính là cô ấy.

Nhưng tại sao? Hắn thật sự đã hôn cô gái mà hắn căm ghét từ nhỏ, và gần như muốn cô ấy!

Tạ Phẩm Dật rên rỉ, ôm đầu ngồi sụp trên mặt đất, rất lâu sau mới đứng lên được.

Cô ấy chạy đi đâu? Liệu cô ấy có chạy ra khỏi trường không? Nếu cứ thế mà đi ra ngoài thì làm sao cô ấy về nhà được? Tối nay hắn là người chở cô tới đây, nếu đi ra ngoài như thế trên người cô ấy không có gì cả, ngay cả tiền bắt taxi cũng không có.

Hắn cảm thấy có chút lo lắng, lại có chút áy náy, nên vội vã sải bước đi ra ngoài.

Tạ Hải Nhạc khóc lóc chạy ra khỏi khuôn viên trường, cô muốn về nhà, cô không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.

Lúc này, phía sau đột nhiên có tiếng gọi lớn: "Hi Nhc, Hi Nhc, đi anh vi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro