Kẹo dồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu mà được hỏi món ăn nào khiến tôi mê mẩn hồi bé thì ngoài kem mút mát lạnh 500 đồng hai túi nhưng mẹ tôi chẳng bao giờ cho ăn thì đó là món kẹo dồi. Kẹo dồi ngon lắm á, nó là mạch nha phủ bột trắng tinh, bên trong rỗng như cái ống cống và được nhét đầy bởi lạc và mật. Nhìn hình dạng giông giống miếng dồi lợn nên ở quê tôi khi đó toàn gọi là kẹo dồi. Anh em tôi mê mẩn món kẹo đó nhưng mẹ hiếm khi cho ăn, bảo là toàn đường hóa học, ăn đau bụng. Nhưng tôi với anh trai nhất trí với nhau là tại mẹ keo nên không cho tiền ăn chứ chúng tôi ăn ối lần có làm sao đâu. Thỉnh thoảng bố đi làm về mới mua cho một gói có năm chiếc, mỗi đứa được hai chiếc, một chiếc... bố ăn, với lí do... sợ anh em tôi tranh nhau. Nhưng tôi với anh trai lại cùng nhất trí với nhau là tại bố cũng thích kẹo dồi đi, không khéo còn giấu anh em tôi ăn hết cả gói trước khi về nhà rồi ấy.

Năm đó tôi lên năm, học lớp vỡ lòng ở nhà cô Triển. Anh trai tôi học lớp hai cũng là cô Triển chủ nhiệm. 20/11 anh trai tôi dẫn tôi đi đến nhà thăm cô. Vì nhà cô cùng làng với nhà chúng tôi, mẹ tôi cũng là giáo viên phải ở nhà tiếp học sinh đến thăm nên chúng tôi tự đi. Anh trai xin mẹ 2000 đồng, bảo mua quà cho cô. Ngày ấy 2000 đồng là mua được một cái bút máy Trường Sơn hoặc một quyển sổ rồi. Nhưng anh trai tôi không mua bút máy, chẳng mua vở, anh mua... hai gói kẹo dồi, mỗi gói giá 1000. Tôi đề nghị ăn một gói còn đem tặng một gói. Anh trai không đồng ý làm tôi mếu máo nhìn kẹo dồi mà không được ăn.

Cô giáo Triển bò lăn ra cười khi nhìn thấy anh em tôi mang hai gói kẹo dồi tới. Cô bảo:

- Thôi các em đến thăm là cô mừng rồi, kẹo cô cho hai em mỗi đứa một gói, được không?

Hơ, dĩ nhiên là quá được rồi á. Ra đến cổng một cái là mỗi người mở ngay túi kẹo của mình ra, thò tay lấy kẹo dồi, nhai rôm rốp. Anh trai tôi bảo:

- Anh thấy thằng Tuấn (bạn cùng lớp anh) mang bánh xốp đến tặng cô, cô cho nó đem về, nên anh mới mua kẹo dồi.

Ôi chao, sao mà tôi thấy anh trai tôi thông minh thế chứ. Chúng tôi đi bộ về gần đến nhà thì anh trai kéo tôi đứng lại bụi dứa cách nhà độ hơn trăm mét, bảo tôi:

- Ăn hết đã, không mẹ lại bảo kẹo hóa học không cho ăn.

Tôi lại cho rằng lời anh rất đúng. Thế là hai anh em phồng mang trợn mắt nhai hết gói kẹo dồi, mỗi gói năm chiếc, rồi mới về.

Tôi sẽ còn sùng bái anh trai hơn nữa nếu tối đó tôi không bị đau bụng và phải ngồi bô đến tận nửa đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro