Chương 46 Ngoại truyện 2: Love song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dời về phòng ngủ chính ở cùng Điền Chính Quốc hai tháng, lúc sắp xếp tủ quần áo theo mùa, Kim Thái Hanh lấy ra một chiếc áo xuyên thấu cực kỳ kiệm vải từ trong tủ. Anh nhếch môi quan sát một lúc lâu, không bỏ vào tủ cũng không cất đi, mà trải nó thẳng thớm trên giường.

Ngày hôm sau Điền Chính Quốc hạ cánh xuống thủ đô, về đến nhà mở cửa phòng ngủ ra, đầu tiên là trợn to mắt, sau đó gò má đỏ ửng lên ngay lập tức, đủ để sánh bằng rặng mây hồng cuối chân trời.

Giờ cơm tối, hiếm khi Điền Chính Quốc ít nói, cúi đầu liên tục và cơm vào miệng.

Cơm nước xong về phòng, nhân lúc Kim Thái Hanh không ở đó, Điền Chính Quốc cầm cái áo trên giường lên, nhắm mắt nhét bừa vào tủ quần áo.

Điền Chính Quốc không nhịn được nữa, chạy ra cửa nhà bếp chất vấn: “Có phải anh cố ý không?”

Kim Thái Hanh đặt chén bát đã tráng qua nước vào máy rửa chén, nghe vậy thì quay người: “Gì cơ?”

“Còn giả ngơ nữa!” Điền Chính Quốc thở không ra hơi, gần như trẹo lưỡi: “Cái… áo nọ của em, ai cho anh lấy ra?”

“Ồ.” Kim Thái Hanh vờ bất ngờ: “Hoá ra là quần áo.”

“… Để trong tủ quần áo, không phải quần áo thì là gì chứ?”

“Anh chưa từng thấy em mặc.” Nói rồi, Kim Thái Hanh liếc nhìn cậu một cái.

Ánh mắt hờ hững, nhưng lại khiến Điền Chính Quốc giật mình.

“Đương, đương nhiên chưa từng mặc.” Khí thế vừa nãy mất sạch, thậm chí Điền Chính Quốc còn bắt đầu ấp úng: “Kiểu quần áo như thế này, sao, sao tuỳ tiện mặc đi ra ngoài được.”

Ý là không thể mặc ra ngoài, nhưng có thể mặc ở nhà.

Nhận được câu trả lời đúng ý, khoé môi mím chặt của Kim Thái Hanh mới thả lỏng. Đặt cái bát cuối cùng vào, anh đẩy cửa lên, nhấn nút khởi động.

Trong âm thanh vận hành của máy rửa chén, loáng thoáng vang lên giọng Điền Chính Quốc: “Em… cất nó được không?”

Kim Thái Hanh thẳng người dậy, vặn vòi nước rửa tay.

Có thể là do bẩm sinh, Kim Thái Hanh làm mọi việc liên quan đến sự sạch sẽ rất thong thả ung dung, như đang chuẩn bị xử lý chuyện gì đó. Ví như lau mắt kính, rồi ví như hiện tại, bọt xà phòng màu trắng mềm mại che phủ bàn tay có khớp xương rõ ràng, đột nhiên khiến Điền Chính Quốc nhớ đến xúc cảm khi đôi tay ấy chu du trên cơ thể mình.

Cảm giác bị đè ép như hóa thành thực thể, trôi nổi trong không khí.

Quả nhiên, Kim Thái Hanh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Điền Chính Quốc, mà nói rằng: “Đã lấy ra rồi.”

Đã lấy ra rồi, không mặc thì chẳng phải tiếc lắm à.

Nửa tiếng sau, Kim Thái Hanh ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Điền Chính Quốc ngồi giữa giường, dùng chăn bọc lấy mình, chỉ chừa mỗi cái đầu bên ngoài.

Cái móc áo trống không rơi trên mặt sàn.

“Em không nóng sao?” Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc lắc đầu: “Anh, tắt đèn đi.”

Kim Thái Hanh không tắt mà đi thẳng về phía trước, cong gối leo lên giường, một tay ôm lấy cậu, một tay còn lại thì vén chăn lên rất tự nhiên, với vào bên trong.

Xúc cảm mỏng nhẹ mềm mại, có thể dễ dàng chạm vào làn da trắng mịn qua lớp vải xuyên thấu, là cái áo cực kỳ kiệm vải kia.

Điền Chính Quốc ngượng đến nỗi muốn đào cái hố để chui xuống. Cậu bị cái tay ấm nóng ấy chạm vào, cơ thể không kìm được bắt đầu run rẩy.

“Kim Thái Hanh…” Cậu khẽ xin xỏ: “Tắt đèn đi anh.”

“Không.” Kim Thái Hanh đổi câu từ chối thành giọng dỗ ngọt: “Để anh nhìn xem.”

Lúc mua bộ đồ này, Điền Chính Quốc từng tưởng tượng vô số kiểu phản ứng của Kim Thái Hanh khi nhìn thấy nó, nhưng dù là cái nào cũng không… kích thích như tình huống trước mắt.

Kim Thái Hanh không chỉ muốn nhìn, mà còn muốn nhìn cho kỹ.

Ánh đèn được lắp đặt trong phòng ngủ không đủ ấm, lại còn tối mờ, Kim Thái Hanh bế Điền Chính Quốc đến phòng đọc sách bên cạnh, đặt cậu lên bàn đọc sách, để mọi thứ hiển hiện rõ ràng dưới ánh đèn bàn tông lạnh, từ trên xuống dưới, ngắm nhìn kỹ càng từng tấc một.

Tay vẫn đặt trên eo cậu, Kim Thái Hanh nhớ ra một chuyện rất không đúng lúc. Hồi cấp ba từng có một đứa con trai lớp bên cạnh bàn tán sau lưng Điền Chính Quốc, nói cậu da trắng eo thon, dùng giọng điệu cực kỳ ngứa đòn.

Hơi thở dần hỗn loạn, lòng bàn tay vô thức siết chặt. May sao chỉ có mình Kim Thái Hanh biết, da của Điền Chính Quốc không những trắng mà còn mềm mại vô cùng, chạm khẽ vào thôi cũng hằn vết ngón tay.

Thực sự rất mỏng manh.

Ngồi giữa chồng sách vở tài liệu chất cao như núi, Điền Chính Quốc hoàn toàn không biết Kim Thái Hanh đang nghĩ gì, cậu chỉ thấy xấu hổ, vùi mình vào hõm cổ Kim Thái Hanh, nói gì cũng không chịu ngước lên.

Tấm chăn che chắn cơ thể đã bị ném đi giữa chừng từ lâu, một giọt nước man mát rơi trên lưng, trượt xuống theo lớp voan mỏng dán vào làn da, cơn ngứa ngáy lén lút lan ra từ hõm sống lưng. Điền Chính Quốc vội vàng sờ lên mái tóc ướt của Kim Thái Hanh: “Sao anh gấp gáp thế, còn chả thèm lau tóc?”

“Đương nhiên là gấp rồi.” Kim Thái Hanh khẽ cúi người, hít thật sâu mùi hương âm ấm ẩm ướt trên người Điền Chính Quốc: “Sợ em lại hối hận.”

Điền Chính Quốc ngây ra: “Em đâu có hối hận?”

“Ừ, em không có.” Chạm một cái rất khẽ vào vành tai đỏ như muốn chảy máu của cậu, Kim Thái Hanh cất giọng khàn khàn: “… Cảm ơn em, đã không hối hận thật.”

Sau khi kết thúc, Điền Chính Quốc mới bất chợt nhận ra “hối hận” trong lời của Kim Thái Hanh là muốn nói đến tin nhắn “Chúng ta dừng lại đi”, cậu hít một hơi thật sâu: “Anh thù dai thiệt đó.”

Kim Thái Hanh bưng táo đã gọt vỏ cắt miếng vào phòng, thẳng thắn thừa nhận câu lên án này: “Anh vẫn nhớ em từng nói, “một năm nay coi như tôi chơi đùa với cậu”.”

Năm ấy 18 tuổi, bên con đường thênh thang vắng lặng ở Tầm Thành, Điền Chính Quốc quăng ra “câu nói hào hùng”.

Sau khi nói xong, một mình cậu ngồi trên xe buýt, trong tiếng động cơ xe ầm ầm cách Kim Thái Hanh ngày càng xa, cậu chôn vùi nước mắt trong màn đêm.

Chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng, Điền Chính Quốc dẩu môi: “Em có chơi đùa hay không, anh còn không biết sao?”

Đương nhiên anh biết, nhưng…

Kim Thái Hanh cúi đầu xuống, nắm lấy tay Điền Chính Quốc, bụng ngón tay vuốt lên chiếc nhẫn trên ngón áp út.

“Nghiêm túc cũng được, chơi đùa với anh cũng được, một năm hoàn toàn không đủ.”

Anh nói: “Lần này, anh muốn em ở bên anh cả đời.”

02.

Điền Chính Quốc đồng ý ngay tức thì, còn tích cực thực hiện lời hứa, chơi với Kim Thái Hanh thêm mấy lần.

Lần nào cũng mặc bộ đồ xuyên thấu khiến Kim Thái Hanh gần như mất kiểm soát ấy.

Trước lạ sau quen, càng về sau càng thoải mái tự tin, không cần tắt đèn, không cần quấn chăn, thậm chí có thể không cố định ở một địa điểm.

Có lần bị Kim Thái Hanh ôm lên đàn piano, dù đây cũng là địa điểm cũ, nhưng lần này đàn piano không được đậy nắp. Hai chân Điền Chính Quốc treo lơ lửng, tay chống ra phía sau, bên tai là nốt nhạc ngân vang lộn xộn.

Sau đó cứ cử động một lần là vang lên một tiếng, rối tung cả lên, nặng nhẹ chẳng có trật tự, suýt nữa đã khiến nghệ sĩ piano Điền Chính Quốc mắc chứng ám ảnh cưỡng chế lẫn bệnh nghề nghiệp, muốn đàn lại lần nữa, mãi cho đến khi khúc nhạc này trôi chảy mới thôi.

Một ngày nào đó Kim Thái Hanh dọn dẹp nhạc phổ trên đàn piano giúp Điền Chính Quốc, nhìn thấy tờ bản thảo nhạc phổ nọ, đặt tên là Love Song.

Cao độ giữa tay trái phải có sự khác biệt lớn, tiết tất lộn xộn, làn điệu sục sôi, ngay cả Kim Thái Hanh có kiến thức nhạc lý chỉ trên trình độ âm nhạc của học sinh tiểu học cũng ngạc nhiên không thôi.

Tối đó anh bảo Điền Chính Quốc đàn một lần.

Lấy tư thế quay lại vào đàn piano, ngồi trên phím đàn.

Cũng vào tối đó, Điền Chính Quốc hiểu được cái gì gọi là không có xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn.

Vừa “đàn” một đoạn ngắn, Kim Thái Hanh đã nhíu mày, động tác cũng ngừng lại theo: “Chỗ này không giống trong nhạc phổ.”

Điền Chính Quốc có ảo giác bị ép đến đường cùng, khoé mắt đỏ bừng, chừng như sắp khóc: “Loại chuyện này, sao, sao có thể, mỗi lần đều, đều giống y đúc được!”

03.

Sau chuyện ấy, nghệ sĩ piano cung Bọ Cạp có thù tất báo chân chính Điền Chính Quốc, ở KTV đã nhét micro vào ngực Kim Thái Hanh – người bị đồn là ngũ âm không hoàn thiện nhưng nhận biết được phổ nhạc, vắt chéo hai chân, vờ ngả ngớn bảo anh hát một bài nghe xem.

Rồi buông lời rằng: “Phải hát, không hát không được đi.”

Kim Thái Hanh tai vạ đến nơi đối mặt hiểm nguy vẫn không cuống, lướt lướt màn hình karaoke, như đang nghiêm túc chọn bài.

Điền Chính Quốc tưởng anh đang kéo dài thời gian, cậu thu bớt khí thế, an ủi anh: “Đừng căng thẳng như vậy, em từng huấn luyện chuyên ngành, dù anh hát khó nghe đến đâu, em cũng tuyệt đối không cười.”

Kim Thái Hanh không trả lời, chọn bài hát xong, anh đè nhẹ micro thử âm, hé môi.

Là bài hát mà Điền Chính Quốc chẳng thể quen thuộc hơn, cậu đã từng hát cho Kim Thái Hanh nghe trong căn phòng chật hẹp tối tăm, anh hãy nhìn kìa, khuôn mặt của mặt trăng.

Dù lệch tông, giọng hát mộc mạc chưa qua chỉnh sửa còn lâu mới làm người ta rung động, Điền Chính Quốc vẫn nghe thấy tình cảm dâng trào như thủy triều trong tiếng hát trầm khàn kia.

Giống như một năm chóng vánh nọ, sáu năm đằng đẵng ấy, vô số ngày đêm, những nhớ nhung và ảo tưởng vẫn chưa nói thành lời, đều chảy xuôi theo giai điệu.

Em nhìn kìa, em nhìn kìa.

Mặt trăng đang lén thay đổi.

Mặt trăng đang lặng lẽ đổi thay.

Về đến nhà, Điền Chính Quốc đến bên bàn sách của Kim Thái Hanh, một chốc thì rung chân ngâm nga, một chốc thì nghịch đồ trên bàn, rõ ràng không chịu để cho anh chú tâm làm việc.

“Ông chủ Hoàng gạt người ta, rõ ràng anh hát hay lắm mà.”

Kim Thái Hanhg “ừ” một tiếng, ánh nhìn vẫn đặt trên tài liệu vụ án.

Điền Chính Quốc không chịu được việc bị phớt lờ, cậu xoay mặt anh để anh quay mặt về phía mình, cái tay còn lại thì tháo kính mắt trên sống mũi anh.

Sau đó sáp lại, giống như mỗi lần Kim Thái Hanh nhìn cậu, tận lực, tỉ mỉ nhìn mặt anh chăm chú, và con ngươi trông thì lạnh nhạt, trên thực tế lại có lửa cháy ngầm.

Ngọn lửa đang hừng hực kia, được gọi là đắm say.

Sau cùng Điền Chính Quốc cong khoé miệng, đưa ra kết luận: “Chẳng thay đổi gì cả.”

“Anh giống như trước kia, chẳng thay đổi chút nào.”

Chỉ là trước kia đêm đen dày đặc, sương khói mịt mù, không thể nhìn rõ được mà thôi.

Đáp lại Điền Chính Quốc, là nụ hôn mà Kim Thái Hanh nghiêng người trao cậu.

Anh nắm lấy cổ tay cậu, ép cậu ngẩng đầu, không kìm nén nữa, nồng cháy và dữ dội.

Điền Chính Quốc cũng bị châm lửa, vòng tay ôm lấy cổ Kim Thái Hanh, ngón tay ngoắc lấy gọng kính run rẩy đôi phần, giống với tần suất hơi thở giao hoà.

Không phải là không nuối tiếc chút nào, nếu không có người kia, nếu không xảy ra những chuyện ấy… nghĩ lại thì thấy thật đáng mừng, may sao, người vẫn ở nơi đây.

May sao, mặc sự đời đổi thay, chỉ có tình yêu không đổi.

— HOÀN —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt