1. Sự mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những đám mây xám xịt như cát bụi đang tụ tập lại, hệt như những quả bóng cotton rải rác trên bầu trời. Một bầu trời duy nhất trải dài khắp cả nước đang bị ăn mòn, tàn phá bởi những đám mây đó.

Một hình bóng cô đơn bước đi thầm lặng, đi xuyên qua khu rừng dày đặc, in từng dấu chân xuống bùn lầy. Trời bắt đầu mưa phùn, và gió có vẻ dữ dội hơn, nhưng anh không quan tâm.

Mới hai tuần trước, anh được gửi tới châu Âu đi công tác. Và chỉ một tuần trước, thông tin về cái chết của Vongola Đệ Thập đến tai anh. Suốt tuần đó, anh vẫn ở châu Âu... cho đến khi anh quyết định trở về để đối mặt với sự thật kinh hoàng.

Anh tiếp tục đi dọc theo khu rừng, dùng đinh ba gạt bỏ mọi chướng ngại vật cho đến khi anh dính bẩn. Đi được nửa chừng, anh đã tìm thấy thứ mà anh phải bỏ công tìm kiến suốt 2 tiếng đồng hồ.

Một cỗ quan tài đen.

"Sawada Tsunayoshi..." anh nghĩ thầm. "Cậu không phù hợp với nơi đáng khinh đó..." Cơn mưa tiếp tục trút xuống, và có lẽ đây là lần đầu tiên anh ước những việc vừa xảy ra trong mấy tuần vừa rồi chỉ là giấc mơ. Bước tới gần hơn, anh nhận ra rằng không chỉ có mình anh; ai đó đang đứng bất động trước quan tài, như một bức tượng.

"Kufufu, lâu không gặp... Hibari Kyoya." Anh lên tiếng.

Nghe thấy tiếng bước chân, người kia lập tức quay lại. Tất nhiên cùng với hai cây tonfa trên tay, sẵn sàng 'cắn chết' bất cứ ai. "Ai?" Hibari hỏi.

"Là ta." Người hộ vệ Sương Mù hiện ra từ trên cây và nở nụ cười quen thuộc của mình. "Ta không nghĩ sẽ có ai đến thăm Vongola vào lúc thời tiết tệ như thế này. Thật trùng hợp."

Siết chặt vũ khí, người cựu Hội trưởng Hội Kỷ luật lườm. "Ngươi ở đây làm gì?"

"Giống cậu thôi." Mukuro sải dài chân tiến về phía quan tài. Ngón tay anh di chuyển một cách tinh xảo trên chữ "X" trên quan tài.

"Ta không tới đây để thăm nhà Vongola." Hibari mở lời, và anh bắt đầu quan sát người thuật sĩ.

"Kufufu... Vậy ta tự hỏi...ai đã đặt bó hoa tươi ở đây?"

Sau đó, không ai nói gì; cả hai người cùng đứng dưới cơn mưa phùn, nhìn chằm chằm vào quan tài. Mukuro cúi xuống và cảm nhận sự phẳng lặng, êm đềm của bề mặt quan tài. "Hibari Kyoya, bây giờ cậu sẽ làm gì?"

"Như thường. Cái chết của cậu ta không ảnh hưởng đến ta."

Mukuro có vẻ khoái trá, nhưng anh không cười. "Câu trả lời đáng ngạc nhiên đấy. Có vẻ như cậu đã luyện tập rất nhiều nhỉ." Anh nhìn, một trò đùa nhạt nhẽo như vẻ mặt bình tĩnh của Hibari vừa lướt qua, rồi amh tiếp tục. "Ta có việc muốn nhờ cậu."

Người hộ vệ Mây nhìn vào đôi mắt lẻ màu kia, và anh có thể thấy sự bất an ẩn sâu trong đó, cũng như buồn phiền và nỗi đau mà người thuật sĩ này không muốn trốn tránh nữa.

Mukuro cười "Giết ta đi!"

Đôi mắt cuar Hibari mở to trong thoáng chốc, trước khi anh hỏi "Sao ngươi muốn chết?"

"Ta đâu còn lý di nào để tiếp tục cuộc sống này..." Người thuật sĩ cẩn thận rút một bông hồng từ túi áo ra.

"Đáng thương thật, ngươu suy nghĩ hệt như một con động vật ăn cỏ."

"Kufufufu...hãy giết ta đi, như một con động vật ăn thịt sẽ làm." Mukuro đặt bông hoa lên đỉnh của cỗ quan tài. Ngay sau đó, anh đột ngột lạnh gáy. "Cái gì...?"

"Hm?" Hibari cau mày khi anh nhìn xuống cỗ quan tài. "Cái..."

"Cậu sẽ không tin đâu." Mukuro bất ngờ đứng dậy và vung cây đinh ba. Con số trong má anh thay đổi nhanh chóng khi anh chạm tay vào bề mặt, và nắp của quan tài dần tan biến vào làn sương. Khi sương mù đã tan, cả hai người bảo vệ như đóng băng.

Cố quan tài trống rỗng!

Hibari lắc đầu, anh không tin vào thứ anh đang nhìn. "Sao..."

"Ai đó đã phá quan tài. Cái nắp là ảo ảnh đã được tạo bởi ai đó..." Mukuro lẩm bẩm trong lúc anh kiểm tra quan tài.

"Tên nào đã trộm thi thể?" Hibari siết chặt đôi Tonfa, cố gắng giữ bình tĩnh. "Và quan trọng hơn, lý do nào khiến hắn trộm nó?"

Mukuro không nói gì. Thay vài đó, anh thò tay vào quan tài và lấy một thứ gì đó ra.

Một mẩu kẹo dẻo. Trên đó có in mấy chữ rất rõ nét.

"Quá muộn rồi. Cậu ấy là của ta."

"Cái tên mặt hề đó... Ta sẽ cắn hắn tới chết."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Byakuran huýt sáo rất vui vẻ; anh sải bước trên hành lang Millefiore, bước dài chân hơn nữa trong trụ sở. Khóa cửa xong, anh mỉm cười.

Đã đến ngày này...

Anh đi xuyên qua bức tường gần nhất, cẩn thận di chuyển cái đồng hồ trắn, mộc mạc được treo ở đó, để lộ ra bảng số dưới nó. Anh nhập mã với cái tốc độ cho biết những ngày gần đây anh đã dùng nó thường xuyên tới mức nào.

1...0...0...2...7... Enter!

Bức tường lập tức tách ra, để lộ một cầu thang nhỏ, hẹp, và có vẻ rất tối. Byakuran bước xuống, nó dẫn anh tới một căn phòng tối mập mờ. Ánh trăng chiếu rải rác xuyên qua cửa sổ có thanh dọc, chiếu tới một bóng hình vô thức trong góc căn phòng.

Thật đẹp...

Hình bóng đó dựa vào tường, với cánh tay gầy, mảnh khảnh bị trói lỏng lẻo ở trên đầu. Khuôn mặt trắng nhột nhạt tựa như bức tường trắng, và ánh trăng như muốn làm cơ thể đó bừng sáng.

Byakuran nhẹ nhàng chạm vào đôi má đã trở nên lạnh buốt.

Cậu thuộc về tôi...không ai khác...

Bàn tay vuốt ve phần xung quanh nơi viên đạn đã bị bắn vào, nhưng vết thương đã hồi phục hoàn toàn nên nó chẳng đáng quan tâm. Những ngón tay trượt xuống phần ngực, cảm nhận bộ comle và...anh dừng lại. Anh ép bàn tay tì vào lồng ngực trái kia, anh có thể cảm thấy nhịp tim đập nhẹ. Anh cười.

Nàng công chúa của tôi. Tôi mong cậu có giấc mơ đẹp.

Anh ngắm khuôn mặt đang trở nên hồng hào, tươi tắn hơn.

Nhưng đã đến giờ phải dậy.

Cơ thể đó bắt đầu chuyển động, sợi dây trói tay cậu chuyển động theo, phát ra tiếng từ các cử động của cậu. Đôi mắt nâu caramen mở, vẫn còn ngái ngủ sau giấc ngủ dài.

"Eh... Đây là thiên đường sao?" Cậu nghe thấy tiếng huýt sáo.

Byakuran tới gần hơn và nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên và cười. "Chào buổi sáng, Tsuna-kun~"

Ngay lập tức, như bị dội một xô nước đá, đôi mắt của Tsuna mở to, hoàn toàn tỉnh táo, và há hố miệng khi cậu thấy Byakuran. Dây trói kêu lạch cạch khi cậu cố gắng thoát ra nhưng vô ích. Tsuna nhắm mắt lại, cậu ước đây chỉ là cơn ác mộng.

"Neh, Tsuna-kun", Byakuran cúi xuống và thở nhẹ vào tai cậu, vui vẻ nhìn Tsuna giật mình, "Đây không phải là một giấc mơ. Đây là sự thực"

"Cậu không thể chạy trốn khỏi tôi, và không ai có thể đưa cậu đi..."

Cậu là của tôi, để chơi đùa cùng, thay đổi cùng... và để yêu.

Cậu thuộc về tôi...và chỉ mình tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro