Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiếp theo đây cũng là hai nhân vật vô cùng quan trọng của ngày hôm nay là tổng giám đốc của công ty giải trí Hoa Điền La Văn Huyền và nữ diễn viên Nhiễm Á."

Xung quanh hội trường rộng lớn của lễ trao giải, phía trên là ánh đèn sáng chói, phía dưới là thảm đỏ trải dài lên bục sân khấu, bao vây hội trường đều là các cánh nhà báo quay, các tay chụp ảnh chụp hướng về phía MC giới thiệu. Một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại, cửa xe được mở ra, đầu tiên là một người phụ nữ mái tóc đen mượt ngang lưng, trên người cô bận một chiếc váy màu trắng xám hở lưng ôm dài, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen xinh đẹp với đôi môi đỏ khiến cô thập phần quyến rũ. Sau khi xuống xe, cô nở một nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp với mọi người, rồi đôi chân dài di chuyển sang bên cạnh nhường chỗ xuống cho người phía sau. Người phía sau xuống xe, quả thực khiến ai cũng muốn trầm trồ ngưỡng mộ. La Văn Huyền, tổng tài của công ty Hoa Điền, một trong những công ty giải trí có tầm nhất trong nước, một vài nghệ sĩ nổi tiếng của công ty còn hoạt động ở nước ngoài. La Văn Huyền bước xuống xe, thân hình cao ráo, khuôn mặt điển trai cười cười, trên người mặc một bộ vest đen được may tinh xảo càng làm tôn lên dáng người của anh. Tầm mắt anh liếc qua người phụ nữ đứng bên cạnh. Cô ấy nhìn anh lập tức hiểu ý, cười cười một cái rồi đem cánh tay trắng nõn ngọc ngà của mình khoác tay người đàn ông đối diện. Hai người một nam một nữ bước trên thảm đỏ một cách hoàn hảo tiến đến vị MC đứng trên sân khấu.

"Thật lâu lắm mới thấy La tổng xuất hiện trước mặt mọi người. Là người đứng đầu trẻ tuổi một trong những công ty giải trí bậc nhất, xin hỏi anh có muốn chia sẻ điều gì không?"

"Thành thật mà nói thì..."

Tiếng nói La Văn Huyền trên màn hình tivi vẫn tiếp tục phát ra. Mười năm, đã mười năm rồi, tiếng nói quen thuộc ấy truyền đến tai Tây Ngọc Dao. Một thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt mang nét xinh đẹp, mắt phượng chăm chú hình ảnh người đàn ông chiếu trên màn hình, thân hình chuẩn cao ráo, phong thái nhàn tản, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ ngồi trên sofa trong căn phòng khách rộng rãi. Trên tay Tây Ngọc Giao vẫn cầm ly rượu, tay kia đưa ra trước màn hình, ngón tay đưa theo khuôn mặt của người trong ti vi, giống như nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt ấy.

"Văn Huyền ca, em nhớ anh"

"Văn Huyền ca, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi"

"Em sẽ không buông anh ra đâu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro