CHƯƠNG 6: NGƯỜI BÁO ÁN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô vừa dứt lời thì hắn quay đầu nhìn cô. Hắn mở miệng hỏi lại:

- Gì cơ? Không phải chị cô, là cô?

Cô gật đầu. Hắn cũng không nói gì. Cả hai cứ như thế nhìn túi màu đen. Bỗng một người bước đến gần cô, ngồi xuống và nói:

- Hóa ra hai cậu ở đây sao?

Cả hai quay lại thì thấy nàng. Nàng đứng dậy rồi nói:

- Đã lấy được lời khai của ba người cậu nói, có cần tôi đọc không?

Cô từ từ đứng dậy, tháo bao tay ra và nói:

- Không cần, từ tôi sẽ thẩm vấn từng người.

- Để cậu quan sát tâm lý từng người chứ gì?

- Ừ. Ta đi thôi, chứ đứng đây không có ích gì. Phải rồi, thanh tra Vũ, nhờ anh nhắn lại với đội trưởng Bạch là tôi có việc, bảo anh ta cứ làm việc đúng quy trình đi, chút nữa tôi về thì nghe báo cáo. Biết đâu phát hiện được gì.

Hắn gật đầu. Cô và nàng bước đi. Nhìn theo bóng của hai người, hắn biết chắc hẳn hai người cũng có nhiều trăn trở với vụ án này. Hắn thở dài và cầm cái bịch lên rồi đưa nó đến chỗ anh.

Tại phòng thẩm vấn ở sở cảnh sát.

Các nghi phạm đã đến đó. Cô quan sát từng người một, nhìn kĩ nét mặt, trạng thái của họ lúc này. Người bình thường, không có gì là đáng nghi. Cô quay qua nhìn nàng, nàng gật đầu.

Bước vào phòng thẩm vấn, cô đi rất tao nhã. Cô không ngồi xuống ghế liền mà đứng đó qun sát. Nghi phạm bên kia cũng từ từ ngồi yên, nhìn cô. Cô đưa mắt mình thẳng về phía nghi phạm, tạo ra một không khí căng thẳng. Anh ta cũng cảm thấy thế, liền cúi người xuống. Biết làm vậy không ổn nhưng cô muốn xem người này có gì bất thường không. Tâm lý khá ổn định nhưng thường dễ căng thẳng khi bị ai đó tra hỏi, đặc biệt là cảnh sát. Kiểu người này khi rơi vào tình huống như phải lựa chọn sống chết thì sẽ xỉu ngay lập tức. Họ khá yếu đuối, không được mạnh mẽ như những loại người khác. Được một phút, cô thu ánh mắt này về và lấy ánh mắt bình thường. Cô niềm nở chào:

- Xin chào.

Người kia đang cúi gằm xuống cũng hơi ngước mặt lên nhìn thì thấy cô đang nở một nụ cười nhẹ. Anh ta bình tĩnh lại, ngẩng mặt lên nhìn cô và khẽ nói:

- Xin.. chào.

- Anh tên gì nhỉ?

- Tôi à? Tôi tên Trần Huy, 29 tuổi.

- À, Trần Huy. Anh là người phát hiện ra thi thể phải không?

- Phải, khi tôi đi làm việc thì thấy gì đó nó rất hôi. Đến xem thì phát hiện một đống máu. Sợ quá, tôi chạy ra khỏi đó và gọi cho các cô.

- Hiểu rồi. Tôi đoán anh là kiểu người dễ căng thẳng nhỉ?

Trần Huy đỏ mặt một chút rồi nói:

- Ừm, mỗi khi sếp gọi tôi vào hay là ai đó thẩm vấn tôi thì tôi dễ căng thẳng lắm. Khi nghe tin tôi phải lên đây thẩm vấn, tôi suýt ngất ra.

- Ra vậy. Anh cần phải luyện thêm tính mạnh mẽ rồi.

Anh ta gật đầu. Cô lấy lại vẻ lạnh lùng rồi nói:

- Được rồi, tôi sẽ vào chủ đề chính. Vào lúc 5 giờ sáng thứ năm, anh ở đâu?

Trần Huy ra vẻ cố nhớ lại ngày đó. Cô cũng nhìn vẻ mặt của anh ta. Suy nghĩ, nhớ lại một việc, đó là những vẻ mặt thường thấy khi bị thẩm vấn. Nhưng anh ta còn có vẻ mặt khác nữa là sợ hãi. Cô cau mày lại và tự hỏi bản thân: Rốt cuộc anh ta sợ cái gì?

Anh ta sau một lúc cũng mở miệng:

- Hôm đó tôi tan làm từ 12 giờ đêm. Tôi đi về nhà và ngủ thôi.

- Chỉ vậy thôi?

- À, khoảng tầm 5 giờ tôi thức dậy. Tôi coi điện thoại một chút rồi ngủ tiếp. Tầm 7 giờ, tôi dậy và chuẩn bị lên công ty làm việc.

- Công ty anh làm là công ty nào?

Trần Huy nói cái tên công ty mà cô không ngờ tới. Anh ta nói:

- Công ty Chu Ngọc, công ty kí hợp đồng với các tập đoàn lớn vì làm ăn rất đạt.

Cô bất ngờ nhìn anh ta. Thấy vậy anh ta cũng nói:

- Hình như người chết là chủ tịch của tôi phải không?

Ngọc An dần bình tĩnh lại nhìn anh ta. Mặc dù cô biết người chết là ai nhưng hiện tại nếu mà nói ra thì sẽ khiến xôn xao mọi người. Vụ án này chưa thể tung tin được. Cô nói:

- Chưa thể xác định được, người chết bị mất đầu rồi.

Nghe xong câu đó của cô, anh ta mặt mày xanh xao. Cô hỏi tiếp:

- Có phải khi nãy, lúc tôi hỏi anh là thứ năm anh ở đâu, anh đã nhớ lại hiện trường không?

- À, ừm, cũng có. Nhưng tôi chỉ nhớ được một chút rồi chuyển qua vấn đề cô hỏi.

- Anh có thể kể lại chi tiết hơn không? Ví dụ như xung quanh đó có gì?

Trần Huy cau mày lại. Cô đợi câu trả lời của anh ta. Anh ta nói:

- Ừm, để tôi nhớ coi. Xung quanh rất hoang vu và không có ai. Tôi tiến về phía trước thì thấy có một người đang đứng đó, xoay đi xoay lại, bàn tay dính chất màu đỏ.

Nghe lời khai của Trần Huy, cô bất giác cau mày lại. Nàng đứng ngoài theo dõi cuộc thẩm vấn cũng như cô. Hai người chăm chú vào Trần Huy, chờ đợi anh ta nói tiếp. Thấy Ngọc An có vẻ như đang chăm chú nhìn mình, tưởng mình đã làm gì sai, anh ta lắp bắp hỏi:

- Bộ... tôi khai sai ở đâu hả?

- Không, anh cứ nói tiếp đi. Chúng tôi nghe. Cái người anh nói như thế nào?

- Ừm, anh ta cao tầm 1m75, người nhỏ gọn, không bị mập hay gì hết. Lúc đầu tôi tưởng anh ta là người của giám đốc đưa đến nên rời đi. Nhưng sau 1 tuần, đột nhiên giám đốc bảo tôi tới đó lần nữa và xem xét kĩ lưỡng vào. Đi đến đó thì là những diễn biến cô đã biết. Mà... nghĩ lại cái thứ trên tay cái người đó thì không giống sơn lắm. Nó lỏng hơn nhiều.

Cô ghi chép lại lời anh ta nói. 1m75, cao hơn nạn nhân 5cm, có người thon gọn. Vậy là trùng khớp với những gì mà cô đã suy đoán về hung thủ. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên. Cô hỏi:

- Anh có biết người đó là ai không? Như người quen của anh chẳng hạn?

Anh ta lắc đầu nguầy nguậy, đáp:

- Không, tôi không quen. Người đó hoàn toàn xa lạ với tôi.

- Tôi hiểu rồi. Anh đến đó làm gì?

- Thì là do sếp tôi bảo ở đó là mảnh đất hoang nên đã xin phép nhà nước cho khai quật rồi. Khi tôi tới đó thì nó trống lắm, không có gì đặc biệt.

- Khi đó sếp anh gọi anh đến văn phòng hay qua điện thoại? Cái thời gian sau một tuần ấy?

- Hình như qua điện thoại thì phải.

- Anh đã từng gặp người này chưa?

Cô đưa một tấm ảnh lên bàn. Trần Huy nhìn một hồi rồi nói:

- Chưa gặp bao giờ cả.

Cô nhíu mày. Sao lại chưa bao giờ gặp?

Đây là hình anh rể của cô mà? Chẳng lẽ anh chưa bao giờ lên công ty của chị?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro