Anh và ngọn gió...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ANH

VÀ NGỌN GIÓ,

Tôi đứng chênh vênh trên đầu vách đá. Gọi là đứng đầu vách đá nhưng tôi cũng đứng ở khu vực an toàn cho phép, ngay sau tấm biển báo '' KHU VỰC ĐÁ LỠ NGUY HIỂM" Không phải ai cũng dễ nhận thấy tấm biển báo này vì nó đã bị gió thổi nằm bạt xuống cỏ và bị cỏ phủ lên một lớp mỏng. Chỉ có tôi là biết rõ nó nằm ở đó và vì sao nó nằm ở đó.

Tôi phóng tầm mắt nhìn xuống bãi cỏ ở xa xa dưới chân vách núi, bãi cỏ xanh đẹp như một bàn cờ. màu xanh lá cây của cỏ quyện với màu vàng của bắp và màu xanh của nước biển, một bức tranh phong cảnh tuyệt vời. Đẹp như cảnh vật ở thượng giới, anh đã từng nói với tôi như vậy.

Tôi nắm chặt bàn tay phải, bên trong có bức thư đã nhàu nát theo năm tháng. Đó là bức thư của anh. Anh đã từng là mọi thứ trong cuộc đời tôi, là tình yêu, là cuộc sống , tương lai của tôi.Người đã từng dạy tôi cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên, nuôi nấng tình yêu thiên nhiên trong tôi.

Tôi gặp anh khi tôi mới mười bảy tuổi. Ở cái tuôỉi đó tôi vẫn còn hay ngậm kẹo mút và ngân nga hát " tuổi mười bảy thật đẹp. Tuổi 17 đi tìm chân lý..."

Tôi đã học được chân lý đó. nHư một bôn g hoa dưới nằng ấm, tôi nở rộ dưới vòng tay yêu thương của anh. Chúng tôi sớm hiểu rằng tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau là thứ tình cảm thiêng liêng và đặt biệt. Anh đã dạy tôi thế nào là tình yêu và yêu như thế nào, anh nuôi dưỡng tuổi trẻ của tôi bằng tình yêu của anh, và cứ thế tôi kiêu sa như một " bông hồng xinh đẹp'' mà anh vẫn thường âu yếm gọi.

Lúc chúng tôi hiểu nhau cũng chính là lúc chúng tôi lĩng hội được chân lý của tuổi mười bảy.Anh không phải là người bình thường:Anh là một học giả, một vận động viên, một người đàn ông tốt sẵn sàng làm những điều tốt cho xã hội.Tuy giỏi giang là thế, anh đã cống hiến hết tình yêu anh dành cho tôi, một cô bé mười bảy tuổi.

Tôi đắm chìm trong hạnh phúc và sự may mắn đó.Tôi hạnh phúc dâng hiến tất cả những gì tôi có cho anh, cả tâm hồn tôi cả tình yêu và thân thể tôi.

Rồi anh vào đại học, trước tôi một năm.Ai cũng nói tình yêu thời phổ thông rồi cũng sẽ bị chia cắt khi hai người phải rời nhau vào đại học..Nhưng cả tôi và aanh đều tin rằng đây chỉ là một sự chia cắt tạm thời trong cuộc đời chúng tôi thôi.

Năm đầu xa anh tôi chưa vào đại học. Ngày nào anh cũng gọi cho tôi, lúc nào cũng kết thúc cuộc nói chuyện bằng câu" Anh rất vui vì có cơ hội được gặp em. Anh yêu em".

Rồi anh gọi tôi vào một ngày của tháng mười hai , anh nói anh không thể chờđể gặp tôi lâu hơn được nữa nhưng chắc anh phải đi leo núi vài ngày, và anhsẽ có món quà đặt biệt dành cho tôi.

Vách núicao hơn sáu mươi mét.Anh đang đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ, bất chợt đá trên núi bị sạt lở từng mảng lớn cuốnanh theo xuống chân núi. Anh không giữ được mạng sống .

Món quà annh dự định tặng tôi là chiếc nhẫn đính hôn. Mẹ anh trao cho tôi trong buổi tang lễanh.

Giờ đây tôi đang đứng trên đúng cái vách núi mà anh đã từng trượt chân. Tôi mở lá thư cuối cùng anh viết cho tôi. Và cuối bức thư là câu nói mà anh luôn nói:" Anh rất vui vì được gặp em. Anh yêu em"

Tôi không thể kìm nổi nhưng giọt nước mắt lăn trên má. Tôi nhớ anh kinh khủng

Tôi tưởng chừng không sống nổi những tháng ngày sau khi anh qua đời.

Tôi cố làm việc nhiều hơn rồi làm việc ít đi nhưng không gì có thể lấp nổi khoảng trống trong lòng tôi.

Rồi cách đây vài năm tôi gặp một người bạn mới.

Anh ta thường hay viết thư và gửi thiệp hỏi thăm và động viên tôi.Anh ta tiếp sức cho tôi trở lại cuộc sống của mình.Anh ta dành hết tình yêu cho tôi và không đòi hỏi tôi phải đáp lại điều gì.

Vào đúng ngày tôi nhận ra tôi cũng yêu anh ta, anh gửi cho tôi một tấm thiệp. Thật trùng hợp thay, cuối thư là những dòng chữ quen thuộc:'Anh rất vui vì có cơ hội được gặp em.Anh yêu em."

Tôi nhìn vào góc bên trái của la thư, thư của ngườibạn trai mới. Tôi biết đây là lời chia tay cuối cùng với anh. Tôi vẫn biết anh luôn hướng về phía tôi, đang mỉm cười với tôi và nguyện cầu cho tôi.

Tôi từ từ mở lòng bàn tay phải để lá thư củaanh bay lơ lửng xuống chân núi, xoay xoay trong gió. Tôi nhét lá thư của người bạn trai mối vào áo khoác và từ từ rời ngọn núi về phía chân đồi, nơi tương lai đang chờ tôi ở đó.

**********************************************

Trên vùng thảo nguyên xanh mượt lồng lộng những ngọn gió....

_Y như ta đang bay vậy. Có lẽ kiếp trước anh đã là một ngọn gió....

Anh muốn được tự do như gió thổi. Khi không có anh.Nếu em nghe gió thoảng qua... thì đólà anh về đấy.

_Vậy gió này... phải là anh không?

_Đó là bạn anh.

Nếu anh có chết đi... anh muốn lại được trở lại làm gió lần nữa

NGỌN GIÓ YÊU THƯƠNG

Don't you ever wish you were someone else,

You were meant to be the way you are exactly.

Don't you ever say you don't like the way you are.

When you learn to love yourself, you're better off by far.

And I hope you always stay the same,

cuz there's nothin' 'bout you I would...

think that you could be whatever you wanted to be

If you could realize, all the dreams you have inside.

Don't be afraid if you've got something to say,

Just open up your heart and let it show you the way

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro