Chap 21 : Kỳ nghỉ cùng Vampire ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuki đến cửa phòng Gaul khẽ mở cửa vào, Gaul đang ngủ trên chiếc ghế salon bên cạnh là 1 chồng sách và 1 ly trà. Yuki đi đến nhặt 1 quyển sách lên, mái tóc của anh ta che gần hết khuôn mặt, Yuki nhẹ nhàng hất tóc, giờ đây khuôn mặt hắn mới được chiêm ngưỡng kỹ càng, đẹp quá. Yuki còn tự hỏi tên này có phải là Vampire không nữa, hắn đẹp như 1 con người vậy, làn da mềm mại quá.

"Bộp"

Gaul cầm lấy tay Yuki khẽ mở mắt ra "Cô đang làm gì ở phòng tôi?"

"Tôi đến để gọi anh dậy" Yuki nói.

"Hôm nay ta không muốn rời khỏi phòng" Gaul thả tay Yuki xuống

"Nhưng hôm nay là ngày đẹp trời mà" Yuki ngồi xuống giường

"Chính vì thế nên ta mới không thích. Ta chỉ thích bóng tối" Gaul gập quyển sách lại.

"Nhưng.."

"Nhưng nhị chuyện gì, xuống nhà mau" Gaul quay lại nhìn Yuki.

"Con mọt sách xuống nhà mau đừng bắt ta phải đợi" Tiếng nói vang đâu đây quanh căn phòng này. Yuki thì giật mình, ai nói vậy?

"Lại là ông ta" Gaul đi cất sách rồi vào phòng tắm "Còn không xuống nhà sao?"

''Tôi..... xuống.. đây" Yuki mở cửa lao ngay xuống dưới nhà "Tên này đúng là kỳ quặc mà"

------------------------------------------------------------

Hime đi tới cửa phòng của Zen, anh ta vẫn còn đang ngủ trên chiếc giường, trên chiếc kệ đựng 1 lọ hoa hồng trắng được cắt thành hình trái tim, phía dưới là những dòng thần dược máu. Phía trên bệ cửa sổ là 1 tấn hình của 1 người phụ nữ và hai đứa con, người phụ nữ đó giống với người phụ nữ cô đã gặp ở trong giấc mơ và cả vườn hoa hồng.. chuyện gì xảy ra vậy...... Hime định đi tới gần hơn thì 1 giọng nói lạnh lùng cất lên

"Cô đang làm gì ở đây?"

Hime quay ra thấy Zen vẫn nhắm nghiền mắt, có lẽ cô bước vào thì anh ta đã dậy rồi

"Tôi muốn gọi anh xuống dưới nhà" Hime vội vàng nói.

"Ngày hôm nay ta không muốn xuống, không còn gì nữa thì ra khỏi phòng ta đi" Zen nói.

"Nhưng hôm nay là 1 ngày đẹp trời mà" Hime bực mình.

"Vì là như thế nên ta mới không muốn xuống" Zen định ngủ tiếp thì 1 giọng nói vang lên

"Tên u ám kia xuống dưới nhà mau"

"Tê..n u ...ám" Hime giật mình, giọng nói đó phát ra từ đâu vậy?

"Phiền phức thật lại là ông ta" Zen đứng dậy rời khỏi giường "Còn cô đi xuống nhà mau" Zen giận cá chém thớt.

"Xuống thì xuống." Hime bực mình giậm chân ra khỏi phòng "Tên đó đúng là khó ưa mà. Mình gọi hắn làm gì nữa không biết???"

----------------------------------------------------------------

Mahiru mở khẽ cửa phòng Johan, căn phòng này ít ra cũng có hơi nắng xen vào làm căn phòng sáng hơn 1 chút. Hắn ta đang ngủ trên chiếc ghế, Mahiru tiến gần lại, tên này kể ra hắn cũng đẹp đấy chứ, làn da mịn màng, chiếc mũi cao. Mahiru định chạm lên thì..

"Cô gan quá đấy" Johan mở mắt nhìn Mahiru.

"Hể?" Mahiru giật mình vội rụt tay lại.

"Dám cả gan vào phòng ta sao?" Johan ngồi dậy tựa lưng vào ghế.

"Tôi chỉ muốn gọi anh xuống dưới nhà thôi mà" Mahiru nói.

"Hôm nay ta không muốn xuống, ta rất mệt mỏi" Ánh mắt vẫn không chịu mở ra.

"Mệt mỏi nên càng phải xuống chứ tên cù lần kia. Xuống phòng khách mau ta có chuyện muốn nói. Cả cô nữa Mahiru" Một giọng nói vang lên khắp căn phòng.

Johan khẽ mở mắ rồi đứng dậy vào phòng tắm. Bây giờ chỉ những giọt nước mát mới làm Johan tỉnh táo hơn.

"Ta sẽ xuống sau, đi đi" Johan nói xong đóng cửa phòng tắm lại. Mahiru cũng đứng dậy rời khỏi phòng nhưng cô lại nghe thấy tiếng gọi vang quanh căn phòng tĩnh lặng "Johan - chan, Johan - chan...." Mahiru quay đầu lại thì không thấy ai cả. Đó là giọng nói của 1 cô gái, nó chứa ẩn những nhớ nhung và nỗi buồn thẳm!! Mahiru đóng cửa phòng lại trong lòng thì nghĩ 'Giọng nói đó là của ai??????"

---------------------------------------------------------------------

Yume - chan mở cửa phòng Eriol ra, bên trong là những màu tím sáng của những tia nắng chiếu và. Yume nhìn lên giường thấy Eriol vẫn đang ngủ say.

"Tại sao?? Bà không thể sống, tại sao bà lại phải chết???" Eriol nói trong giấc mơ, giọng đầy đau khổ.

"Eriol - chan, Eriol - chan" Yume kéo tay Eriol dậy. Eriol bật dậy, cả căn phòng yên ắng chỉ có những tiếng thở của Eriol.

"Yume - chan là em sao?" Eriol nhìn sang bên cạnh.

"Tôi đây, anh làm sao vậy?" Yume nhìn Eriol. Eriol kéo tay ôm Yume lại, giấc mơ vừa rồi thật khủng khiếp nó khiến lòng anh tan nát hơn rất nhiều "Ta xin em chỉ 1 chút thôi" Yume định đẩy Eriol ra thì ngừng lại, anh ta bị sao vậy? Giấc mơ đó là gì??

"Tên mê ngủ xuống phòng khách mau đừng ngồi đó mà ôm nhau. Yume cô cũng xuống đi" 1 giọng nói vang lên khắp căn phòng, Eriol thả Yume ra "Lại là ông ta, mệt mỏi thật. Yume - chan cảm ơn em, bây giờ ta cần 1 chút nước mát ta sẽ xuống sau" Nói xong Eriol cười nhẹ rồi đi thẳng vào phòng tắm với ánh mắt buồn. Yume cũng rời khỏi phòng rồi khép cửa lại.

Có Rất Nhiều Điều Bí Ẩn Mà Các Ngươi Chưa Được Biết!! Những Bí Mật Đau Lòng Cửa Quá Khứ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro