Phiên Ngoại (Hạ) - Nón Bảo Hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đang nhìn cái gì?"

Tô Dung giật mình ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía anh, "Không có gì."

Cao Thịnh nhìn thấy nón bảo hộ trong tay cậu, cảm thấy có chút quen mắt, "Em nếu muốn mua liền mua đi."

Tô Dung cười buông nó, "Trong nhà đã có, tại sao còn muốn mua?"

"Nhưng mà em nhìn nó rồi ngẩn người đã lâu." Thuận tay cầm lấy nón bảo hộ kia, thật cẩn thận đánh giá qua một lượt."Không có gì đặc biệt, nhưng đỉnh đầu rất đỗi an toàn."

Tô Dung bật cười, "Nó vốn chính là nón bảo hộ mà."

"Cười cái gì? Là em rất kỳ quái. . . . . ." Cao Thịnh nhìn nhìn rồi bỗng nhiên nở nụ cười.

"Xảy ra chuyện gì?" Tô Dung tiếp nhận nón bảo hộ, cũng bắt đầu đánh giá, "Anh thấy có gì lạ sao?"

"Cùng nón bảo hộ thời đại học của em giống nhau."

Tô Dung mặt đỏ lên, buông nó xuống, "Anh còn nhớ rõ?"

"Đương nhiên nhớ rõ."

Tô Dung gật gật đầu, trực giác định mở miệng hỏi.

Bất quá đến bên miệng vòng vo mấy lượt, lại nuốt vào.

Hiện tại hỏi cũng quá kỳ quái, đó đều là chuyện trước kia, nói gì thì nói, hiện tại hai người đã ở bên nhau.

Nghĩ đến đây, Tô Dung lại cúi đầu.

Thật là, thời điểm không thể hỏi, nói không nên lời, mà thời điểm có thể hỏi, cũng nói không nên lời.

Cao Thịnh nhìn thấy Tô Dung ngơ ngẩn, có chút suy nghĩ phức tạp nhíu mày.

Rốt cuộc là có việc gì? Anh cũng rất muốn biết.

Bị cậu gạt bỏ ra khỏi đầu óc trong mười mấy phút vừa qua, anh muốn biết đến tột cùng là cái gì đã chiếm cứ hết ý nghĩ của người yêu.

"Tô Dung?"

"Ân?" Tô Dung nâng mắt lên, đối diện một đôi mắt phá lệ nghiêm túc, thoạt nhìn rất đỗi thu hút, làm tim cậu đập rộn ràng.

Thẹn thùng bán thuỳ mắt tiệp, sợ bị Cao Thịnh nhìn ra chính mình cư nhiên giống như một đứa nhóc với mối tình đầu, chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể làm cho cậu đầu váng mắt hoa.

"Vừa rồi em suy nghĩ cái gì?"

"Không có gì."

"Nhất định là em có suy nghĩ gì đó, tại sao không nói cho anh biết?"

"Không có gì mà."

"Tô Dung, em đang nghĩ đến nam nhân khác?" Cao Thịnh đè thấp thanh âm, không phải sợ người khác nghe thấy, mà là điềm báo tức giận.

Tô Dung kinh ngạc nhìn về phía anh, vừa bực mình vừa buồn cười lướt qua anh đi về phía trước, "Chịu không nổi."

Quên đi, dù sao cũng đã là quá khứ, hiện tại đã được bên nhau, mới là tối trọng yếu.

Cho dù hỏi ra, nghe được đáp án, nếu không phải chính mình thích, mà là cái đáp án kia, cũng chỉ là tăng thêm phức tạp, phá hư không khí mà thôi.

"Tô Dung." Cao Thịnh hắc sắc nghiêm mặt đuổi kịp cậu, đưa cậu kéo vào một công viên trong chợ đêm.

"Anh định làm gì?" Tô Dung chạy nhanh tránh khỏi tay anh, hai nam nhân dây dưa thế này thật sự rất kỳ quái.

Cao Thịnh mặc kệ cậu, đem người áp đến thân cây, động tác tránh né của cậu làm cho anh cảm thấy có chuyện lạ.

Là tên nam nhân nào?

"Nói, rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì?"

Tô Dung nhìn thấy anh rồi không hiểu vì sao, bỗng nhiên khởi xướng tính tình muốn trêu chọc người yêu, "Thật sự không có gì."

"Anh không tin, Tô Dung, em nói cho anh biết, anh không thích em nghĩ đến chuyện mà anh không biết, giống như cho tới bây giờ anh cũng không hiểu biết em."

Tô Dung kinh ngạc nhìn anh, "Tại sao anh lại nghĩ như thế?"

Trầm mặc đã lâu, Tô Dung cơ hồ nghĩ là anh giận đến không muốn nói chuyện.

Hai mắt Cao Thịnh bỗng nhiên tràn đầy chua xót, thở dài một hơi, buông tay ra, xoay người giống như đứa trẻ dùng chân đá tảng đá.

"Anh biết, bởi vì trong quá khứ, rất nhiều thời điểm, em đều thói quen áp ức ý nghĩ của chính mình. Tựa như vào thời điểm em còn thầm mến anh. Tô Dung, là báo ứng sao? Anh hiện tại giống như là đang yêu thầm em vậy. Rõ ràng chính là người yêu của nhau, vậy mà anh vĩnh viễn không biết em đang suy nghĩ cái gì. Nếu sớm một chút biết tâm ý của em thì tốt rồi, sớm một chút, như vậy chúng ta cũng trở thành người yêu ăn ý sớm vài năm, ít nhất, anh cũng biết đến tột cùng em đang suy nghĩ cái gì?"

Là bất an, thật lớn bất an làm cho anh bởi vì không thấu được suy nghĩ của Tô Dung mà sợ hãi.

Tô Dung đầu tiên là kinh ngạc, định đi giải thích rõ, sau một lúc im lặng mới ôn nhu từ phía sau ôm lấy nam nhân bỗng nhiên tính trẻ con làm cho người ta đau lòng.

"Em là đang nghĩ, cái nón bảo hộ kia, anh có cho người khác đội qua hay không?"

Nói ra, cho dù cảm thấy hiện tại so đo điều này thật mất mặt, nhưng còn sống khá giả hơn là nhìn thấy bộ dáng khó chịu của nam nhân này.

"Thật không?"

"Ân."

Cao Thịnh cười lắc đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không có."

"Không có?" Tô Dung không tin hỏi lại.

Mặc dù ở đáy lòng nói qua mấy ngàn vạn lần không cần để ý, nhưng kỳ thật vẫn là phi thường để ý.

"Anh nhớ rõ giống như chưa từng muốn làm như thế. Khi mua nón bảo hộ, anh nói sau này không dùng càng phiền toái, em liền nhíu mày, cho nên không có đem nón bảo hộ của em cho người khác mượn qua."

"Phải không? Em đều đã quên." Buông tay ra, sờ mày chính mình, cậu thật sự đã quên.

Động tác rất nhỏ, tình tự nhất thời, cậu căn bản nhớ không được.

Cao Thịnh đột nhiên nở nụ cười, "Em còn nhớ rõ quẻ bát quái kia không? Anh nhớ rõ em còn hỏi qua anh."

" Quẻ bát quái gì?"

"Khi đó không phải gặp được Tử Kì, hắn kể với em là anh luôn nói với mọi người sẽ không dùng nón bảo hộ. Thế nhưng, có một lần hắn nhìn thấy ở trong xe anh có nón bảo hộ, biết em đang ở cùng với anh, thế là tìm cơ hội trộm hỏi em có xem qua anh có ý định siêu cường giữ lấy hay không, ngay cả nón bảo hộ của bạn gái cũng không cho người khác đội? Em còn nhớ rõ không?"

"Nhớ, nhớ rõ." Tô Dung bỗng nhiên nói lắp.

"Em nói với anh xong, còn hỏi anh, anh trước kia đem nón bảo hộ của bạn gái để ở nơi nào? Sớm biết thế, sẽ không dùng nhiều tiền để mua nón bảo hộ. Đúng không?"

"Đúng." Tô Dung cảm thấy chính mình nóng ran giống như phát sốt.

"Anh nhớ rõ anh trả lời em, nào có nón bảo hộ gì của bạn gái đâu, rồi em không hỏi lại nữa. Khi đó anh cảm thấy rất kỳ quái, anh rõ ràng đã nói qua với em là anh không có bạn gái."

"Đúng. . . . . ." Nóng quá. . . . . . Tô Dung bắt lấy khăn quàng trên cổ.

"Hiện tại anh cuối cùng mới biết em đang định hỏi cái gì, em cũng vòng vèo một vòng quá lớn."

Tô Dung cúi đầu, cảm thấy cả người như đứng trong đống lửa, vành tai hồng đến sắp xuất huyết.

Cao Thịnh nhìn cậu, thật ôn nhu nở nụ cười, "Sau này, anh cũng sẽ không đem nón bảo hộ cho người khác mượn."

"Ân."

Trong công viên, ngọn đèn mờ nhạt chiếu rọi hai bóng dáng thật dài, chậm rãi tới gần, rồi mới dung hoà cùng một chỗ.

Ngọn cây bị gió gợi lên, phát ra thanh âm giống như tiếng cười.

Trăng rằm mắc câu, cười đến hảo ngọt.


END



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro