Chap1f

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Thế giới ) Một Trụ Chống Trời Ta Mạnh Nhất: Oa, bà xã ơi, sấm chớp đùng đùng rồi, có mưa đậu tương kìa, mau đến xem đi, nhà đẻ nàng bị người ta quẳng bom...
( Thế giới ) Vũ Dạ Phi Phi: Ai? Lão Đại, anh ở đâu? Em muốn đi mua vé
( Thế giới )Khuyên Khuyên Nhĩ Ca Xoa Xoa : Lại có kẻ muốn được Lão Đại chú ý rồi, thật là ...
( Thế giới ) Ngưu Lang Bán Trâu: Nick lạ, nick lạ, Lão Đại bị sinh vật người ngoài hành tinh bắt cóc, chưa xác định được vị trí
Và trong lúc bên ngoài đang ồn ào náo nhiệt, Nguyệt Mai Và Kiều Dương Tử Hoả lại đang đứng ở một nơi yên tĩnh trong rừng, chỉ có tiếng chim hót và hương hoa thơm ngát.
Sự việc bắt đầu khi Kiều Dương Tử Hoả không thể chịu được kiểu phát ngôn ngông cuồng của Nguyệt Mai và chấp nhận lời khiêu chiến, chưa đầy 3 giây, hai người đã được đưa tới đây.
Vốn theo học ngành mĩ thuật, Nguyệt Mai không sao kìm lòng được trước cảnh và người đẹp như mơ. Thấy cảnh trời xanh may trắng, ngàn hoa khoe sắc, núi đá nhấp nhô, cô để thiếu nữ áo vải tự do rảo bước, nhìn ngắm xung quanh.
Sau khi thắm thú một hồi, Nguyệt Mai thay đổi góc đứng trên giao diện game, lập tức hình ảnh một chàng trai trong tình trạng không mặc quần áo ( ahihi nghĩ bậy nha^^ , anh này giống như Adam nguyên thuỷ ^^) xuất hiện trên mang hình khiến cô thất kinh.
" Á á á..." Thiếu nữ áo vải bật ra một tràng hét thất thanh kinh động cả một khoảng rừng, chim chóc giật mình bay tán loạn.
" Đồ lưu manh, sao người không mặc quần áo?" Thiếu nữ làm động tác che mắt và nhung xuyên qua kẽ ngón tay.
Kiều Dương Tự Hoả ngại ngùng đáp:"Ta cũng muốn mặc nhưng không mang theo quần áo dành cho cấp 7 trở xuống."
Anh ta vốn cũng chưa làm chủ được tình hình, chỉ nhớ thiếu nữ áo vải sau khi gửi thư khiêu chiến xong, hai tay cống nạnh ngửa cổ lên trời cười ha hả, rồi vô cùng khinh bỉ chĩa ngón tay thối về phía anh ta, sau đó gửi đi mấy chữ:" Có giỏi thì chọi một, chỉ biết cướp quái của người khác còn ra gì nữa?"
Ngón tay thối...
Lần đầu tiên bị một cô gái yếu đuối thị uy như thế, máu anh hùng của Khẩu Kiều Dương được thức tỉnh, chẳng nghĩ ngợi gì, click vào " Chấp nhận" , chưa đầy 3 giây bắt đầu hối hận.
Đường đường là một người chơi ở cấp 156 lại đi PK với một đứa trẻ ranh mới cấp 7, tin này mà truyền đi, thì liệu anh ta còn đám ló mặt vào game hay không? Ngay giờ khắc ấy, anh vô cùng hy vọng hệ thống sẽ thông báo rằng do cấp độ chênh nhau quá lớn mà hủy bỏ trận PK này, ai ngờ, lũ người thiết kế game đầu óc có vấn đề hay sao lại thiết kế ra một không gian không thể liên hệ được với bên ngoài thế này.
Ngay sau đó, anh kinh ngạt phát hiện ra mình đã bị tụt xuống cấp 7, đồng thời quần áo, vũ khí do không phù hợp và giới hạn về trang bị nên đã bị thu cả về tay nải, thế là...thế là...bán nude.
Lúc này Nguyệt Mai đột nhiên nhớ ra vì sao hai người lại cùng nhau xuất hiện ở đây, cô thao tác cho nhân vật của mình liếc qua kẽ tay quan sát người đàn ông đứng trước mặt đang lúng túng không biết làm thế nào,thản nhiên kết luận:" Chẳng trách phải đi cướp quái của ta, ngươi đúng là đồ mất giống!"
Nghe thấy vậy, Khẩu Kiều Dương thổ huyết!
Mà cũng phải, vì theo thiết kế, nhân vật nam có phần dưới tướng đối phẳng, lại thêm cái khố mỏng manh bên ngoài. Híc híc, có thấy cái giống má gì đâu!
"Đừng nhiều lời, quyết đấu đi!" Quyết đấu xong để lão đây còn biến khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này mặc quần áo, Khẩu Kiều Dương càng nghĩ càng thấy tức.
"Này, ngươi định cứ thế mà đấu với ta? Lớp áo da của ngươi chịu được bao lâu?" Thiếu nữ áo vải bỏ tay che mặt, vờ tỏ ra thuần kiết ngước nhìn lên trời với một góc nghiêng bốn năm độ.
"Nghĩ mà xem, ngươi thua sẽ bị xuống cấp, cấp càng cao thì càng khó lên, nếu để thì ít nhất cũng phải đến nửa tháng thì ngươi mới có thể luyện lại, lẽ nào ngươi thật sự định tay không đấu, an mặc sexy thế này đấu với ta?"
Nguyệt Mai tốt bụng nhắc nhở. Kiều Dương nghe mà toát mồ hôi. Đồ ranh con cấp 7 kia thua thì không sao, nhưng anh thì thảm rồi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro