Ani 8: Nguoi hanh tinh la

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÓM TẮT NỘI DUNG TẬP 7

TẬP 7: KẺ LẠ MẶT

1. Người kể chuyện:

Rachel

2. Nội dung:

Marco và Tobias phát hiện ra một lối vào vũng Yeerk nằm trong khu thương xá. Hội Animorphs quyết định biến thành gián để tìm hiểu vị trí chính xác của vũng Yeerk. Tuy nhiên, chưa kịp tìm ra lời giải đáp, tất cả các thành viên đều đã nằm trên lưỡi dài ngoằng của một tên Taxxon-Mượn xác. Ngay lúc đó, người Ellimist xuất hiện. Mọi sự vật đều bất động. Người Ellimist cho các thành viên của Hội quyền lựa chọn giữa việc đồng ý đi theo ông ta đến một hành tinh khác để gây dựng lại giống nòi hoặc tiếp tục chui vào trong bụng tên Taxxon. Để giúp các bạn trẻ có được câu trả lời, người Ellimist đã đưa năm bạn trẻ đến với tương lai của Trái Đất sau khi đã bị bọn Yeerk chinh phục. Hội Animorphs đã chọn câu trả lời là “không”. Mọi sự vật lại tiếp tục tiếp diễn. Nhờ có sự can thiệp của người Ellimist, nhờ có thời gian quan sát cảnh vật hiện tại và tương lai khi thời gian và không gian ngừng lại, sáu bạn trẻ đã tìm ra được giải pháp thoát khỏi lưỡi tên Taxxon cũng như vị trí chính xác của Vũng Yeerk, phá huỷ toàn bộ vũng.

3. Nhân vật quan trọng:

Hội Người hoá thú: Jake, Marco, Rachel, Cassie, Tobias

Ax

Người Ellimist

4. Những loài thú mới được thu nạp:

Jake:

Marco:

Rachel: Gấu xám

Cassie:

Tobias:

Ax:

5. Những lốt hình được sử dụng:

Jake: Gián, Cọp Siberi

Marco: Gián, Khỉ đột

Rachel: Voi, Cú sừng, Gián, Gấu xám, Đại bàng đầu bạc

Cassie: Gián, Sói

Tobias:

Ax: Người, Gián

TAI ÁCH NGHIỆT NGÃ

Trước khi đến Trái Đất…

<C

huẩn bị vào vùng không gian bình thường.> thuyền trưởng Nerefir nói.

Lúc ấy tôi đang ở đài chỉ huy của tàu Mái Vòm. Một khoảnh khắc thật kỳ lạ, vì trước đó chưa bao giờ tôi được phép lên đài chỉ huy, mà chỉ được quẩn quanh nơi đuôi mạn tàu, hay trên mái vòm. Tôi lại đang ở giữa những chiến binh, Hoàng tử và thuyền trưởng nữa chứ. Thật sảng khoái.

Tôi có được đặc cách này vì tôi là em trai của Hoàng tử Elfangor, bằng không một

lính nhỏ

như tôi làm sao được bén mảng đến đài chỉ huy, có khi còn bị phạt nặng nữa không chừng… bởi vì tôi từng chạy tông vào thuyền trưởng Nerefir làm ông bị ngã, bị thương đôi mắt phụ. Tai nạn thôi mà, nhưng dẫu sao sẽ chẳng có ai cho phép một lính quèn đứng gần những đại anh hùng cả.

Nhưng mọi người đều yêu mến anh Elfangor, vì thế họ đâm dễ dãi với tôi. Tôi nghĩ, nếu tôi có sống thêm 200 năm tuổi nữa, chắc người ta cũng chỉ nhớ đến tôi như là em trai của Hoàng tử Elfangor thôi…

Chúng tôi vừa ra khỏi vùng không gian zero để quay về vùng không gian bình thường. Qua màn hình chỉ thấy khoảng đen le lói các vì sao. Và kìa, cách chúng tôi hơn nửa triệu dặm là một hành tinh nhỏ, tuyền một màu xanh.

<Trái Đất phải không anh?> Tôi hỏi anh Elfangor. <Em không ngờ có nhiều nước đến thế. Anh bảo ông Đuôi dài Móng nhọn kia dẫn em tham quan Trái Đất nha?>

<Aximili, im nào!> anh Elfangor nói nhanh. Anh trông không được khỏe và nhìn thuyền trưởng Nerefir với vẻ e dè.

Thoạt tiên tôi nghĩ mình nói lớn quá và anh Elfangor e ngại ông Nerefir nghe thấy. Nhưng thật ra giọng tôi bé lắm mà. Thiệt tình, tôi không nghĩ là…

<A ha, ông Đuôi dài Móng nhọn…> thuyền trưởng Nerefir lên tiếng. <Ai đặt cho tôi cái tên hay thế nhỉ?>

Anh Elfangor trừng mắt nhìn tôi. <Tôi cam đoan là thằng bé không có ý hỗn đâu ạ.>

Chắc lúc đó anh Elfangor rất muốn ném tôi ra khỏi tàu.

Nerefir chậm rãi đưa mắt về phía tôi. Ông là một chiến binh Andalite vĩ đại. Một anh hùng. Thần tượng của anh Elfangor. <À, hóa ra là chú mày, thằng bé từng hạ đo ván ông già này đây.> Rồi ông gật gù. <Ông Đuôi dài Móng nhọn… cái tên cũng không đến nỗi tệ.> Nerefir nháy mắt với anh Elfangor. <Chắc ta đành tha chết cho thằng bé…>

Thình lình…

<Bọn Yeerk! Tàu mẹ của chúng đang di chuyển theo quỹ đạo phía trên Trái Đất!> người lính trực trạm báo động.

<Chiến đấu cơ của bọn Yeerk đang xuất kích! Tôi đếm thấy 12 chiếc.> Một người khác kêu lên. <Chúng đang dàn trận. Chúng ta sẽ ở trong tầm đạn trong vòng 12 phút Trái Đất nữa.>

Thuyền trưởng Nerefir quay mặt lại, một đôi mắt của ông hướng về phía anh tôi, còn đôi mắt bị thương của ông dán chặt vào màn hình. Sự hài hước biến khỏi gương mặt ông, <Hoàng tử Elfangor, đã đến lúc cho chiến đấu cơ xuất kích.>

Chẳng đợi ra lệnh, nửa thân mình anh Elfangor đã nhoài ra cửa. Tôi chạy theo anh, nhưng cái đuôi của tôi đập trúng cái cửa.

<Quay vào đi, Aximili.> anh Elfangor nói.

<Nhưng em muốn được chiến đấu. Em có thể lái chiến đấu cơ và…>

<Đừng cãi lời anh, Aximili.

Lính nhỏ

chưa được chiến đấu. Em chưa phải là một chiến binh thực sự. Quay về mái vòm đi. Ở đó em sẽ an toàn.>

<Em không muốn

an toàn,> tôi bướng bỉnh. Nhưng dẫu sao một người lính, dù chỉ là một

lính nhỏ, cần phải biết tuân lệnh. Elfangor không chỉ là anh tôi mà còn là một hoàng tử.

Tôi nghe những tiếng nói phát ra từ đài chỉ huy.

<Chiến đấu cơ của bọn Yeerk đã ở rất gần.>

<Chúng ta đang vào vùng phi trọng lượng.>

Anh Elfangor và tôi bước đến hai ống dẫn thẳng đứng. Các chiến binh đang di chuyển hướng đến khu vực để chiến đấu cơ, còn tôi quay lại mái vòm.

Thiệt phi lý. Ai cũng sẵn sàng để chiến đấu, ngoại trừ tôi. Khi trận chiến kết thúc, anh Elfangor sẽ trở thành một anh hùng vĩ đại hơn nữa còn tôi vẫn chỉ là một đứa em bé nhỏ. Một đứa con nít.

Anh Elfangor do dự một lúc trước khi chạy đi. Đuôi anh uốn về phía trước. Tôi cũng uốn đuôi lên - gươm chúng tôi dắt trên đó.

<Em còn nhiều cơ hội chiến đấu, Aximili.> Anh tôi nói. <Chẳng bao lâu nữa, chiến đấu cơ của em sẽ bay sát bên anh. Nhưng

không phải

trong trận đấu này.>

<Vâng, thưa Hoàng tử.> Giọng tôi nghe khô khốc. Nhưng tôi không thể để anh Elfangor ra trận với ý nghĩ đứa em bướng bỉnh đang giận lẫy mình. Vì vậy, tôi gọi với: <Anh ơi, bắn cháy chúng nó nhiều vào nhé!>

<Chắc chắn rồi, em ạ.> anh tôi cười.

Đó là khoảnh khắc cuối cùng tôi trông thấy anh.

Anh Elfangor đi xuống ống dẫn, còn tôi đi ngược lên về phía mái vòm - trung tâm của tàu. Mái vòm che phủ khoảng không gian đầy cỏ, cây và nước lấy từ hành tinh quê nhà chúng tôi.

Tôi ở đó một mình. Tôi - kẻ rỗi rãi duy nhất trên tàu, kẻ phải ngồi một đống trong góc kẹt khi hết thảy mọi người đang chuẩn bị cho trận chiến.

Trên đầu tôi, cái hành tinh xanh ấy lơ lửng giữa bầu trời đen xạm. Có mặt trăng, một khối bụi khô khốc, nhưng hành tinh xanh ấy trông thật sống động. Tôi thấy mây trắng bay vờn và ánh sáng mặt trời tỏa rạng trên các đại dương.

Tôi nghe kể trên hành tinh này có một giống loài khá thông minh cư trú. Ở trường, tôi đã học đôi chút về họ.

Cặp mắt chính của tôi dán chặt vào những tia sáng ấy trong lúc phe tôi đang chuẩn bị nghênh tiếp bọn Yeerk.

Tôi đã ở xa đài chỉ huy, không còn nghe tiếng mọi người nữa. Xung quanh tôi chỉ còn tiếng gió rung cành lá trong mái vòm. Tôi đứng trên bãi cỏ xanh và nhìn những vùng sáng nhỏ. Trận chiến đã bắt đầu trong quỹ đạo hành tinh xanh kia.

Thốt nhiên, đầu óc tôi bị chấn động, Một linh cảm vụt lên. Y như lúc bạn choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Tôi trở những cuống mắt khỏi trận đánh và hướng về phía mặt trăng của hành tinh xanh. Và kia, nó xuất hiện. Một hình thù đen ngòm nổi giữa vùng sáng nhạt của mặt trăng. Trông hệt một thanh rìu khổng lồ.

<Tàu Lưỡi Rìu,> tôi thầm bảo. <Tàu Lưỡi Rìu của Visser.>

Các chiến đấu cơ của phe tôi đã xuất phát. Tàu Mái Vòm có vũ khí hiện đại, nhưng tàu Lưỡi Rìu kia còn nhanh hơn và dễ điều khiển hơn. Quá nhanh nữa là đằng khác.

Các chiến binh trên đài chỉ huy không còn lựa chọn nào khác. Họ buộc phải tách rời mái vòm để có thể chiến đấu dễ dàng hơn. Một tiếng rin rít và rồi mái vòm bắt đầu tách khỏi con tàu.

Rồi… xung quanh tôi chỉ còn im lặng. Mái vòm đang bay tự do.

Mãi một lúc sau, tôi mới lại trông thấy con tàu của chúng tôi.

Không có mái vòm, con tàu trông như một que dài, các động cơ phình ra ở phía đuôi tàu còn đài chỉ huy trông nhỏ hơn ở phần giữa con tàu. Và tất cả đang cố gắng quay về phía tàu Lưỡi Rìu để nghênh chiến.

Nhưng không kịp nữa rồi.

Con tàu Lưỡi Rìu khạc lửa!

Tôi thảng thốt. Những tia sáng như mặt trời bùng lên giữa không gian.

Nó lại khạc lửa không ngừng.

Một quầng sáng khổng lồ. Trước mặt tôi là một vụ nổ thiên thạch.

Con tàu của tôi bùng cháy, vỡ tan thành các nguyên tử. Một luồng sáng bùng lên trong khoảnh khắc, và hơn một trăm chiến binh Andalite hy sinh.

Tiếng nổ làm rung chuyển cả mái vòm tôi đang đứng. Cỏ dưới móng tôi như cũng rung chuyển. Tôi mất thăng bằng và ngã xuống cỏ. Tất cả không còn nguyên vẹn nữa. Trọng lực nhân tạo trong mái vòm đang giảm dần. Không còn sự cân bằng nữa.

Mái vòm đang rơi ra khỏi quỹ đạo.

Nó rơi thẳng xuống hành tinh xanh. Cả bầu trời trên đầu tôi giờ biến thành lửa. Thiết bị cứu hộ bật lên, nhưng nó chỉ giảm được phần nào tốc độ rơi.

Mái vòm rơi tự do với tốc độ khủng khiếp. Nó rơi thẳng xuống đại dương của Trái Đất.

Nước. Nước đang cuồn cuộn chảy vào mái vòm. Tôi chìm dần! Chìm giữa đại dương của hành tinh xanh. Như một đứa trẻ yếu đuối, sợ hãi.

Chỉ có một mình.

Sau một thời gian tưởng chừng như vô tận, mái vòm khẽ rung chuyển. Nó đã chạm đáy đại dương. Tôi cố ngước nhìn, nhưng không thể thấy mặt nước giờ đã cách tôi cả trăm thước theo chiều thẳng đứng.

Tôi leo khó nhọc bằng bốn móng của mình. Còn lại quanh tôi là khoảng không gian có cỏ, cây - một góc nhỏ của quê hương Andalite giờ đây đã ở quá xa. Một vùng đất màu xanh chìm dưới một đại dương xa lạ.

Và tôi chờ đợi hàng tuần. Tôi phát tín hiệu đến anh Elfangor. Chắc chắn anh sẽ đến cứu tôi… nếu anh còn sống…

Nhưng cuối cùng, không phải anh Elfangor mà là năm sinh vật của hành tinh xanh đã đến cứu tôi. Họ gọi nhau là năm “con người”.

Họ đã kể cho tôi nghe về khoảnh khắc cuối cùng của anh Elfangor. Anh đã phá luật Andalite khi trao quyền năng biến hình cho con người. Tôi bị sốc nhưng cố che giấu cảm xúc của mình.

Họ đã chứng kiến cái chết của anh Elfangor. Thủ phạm chính là tên đầu lĩnh của bọn Yeerk: Visser Ba.

Visser Ba đã lạnh lùng xuống tay khi anh tôi không còn sức mạnh để chiến đấu.

Visser Ba, tên Yeerk duy nhất lọt được vào thân xác của một người Andalite.

Visser Ba, kẻ mà người Andalite gọi là quái vật. Tên Mượn xác Andalite duy nhất.

Hắn đã giết anh Elfangor, và theo luật Andalite, kể từ đây, tôi mang trọng trách trả thù cho anh trai mình.

Một ngày nào đó, tôi sẽ phải giết Visser Ba.

CHƯƠNG 1

Trái Đất…

“Loài người chỉ đi bằng hai chân, vậy mà hầu như không bao giờ họ ngã…”

Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.

T

ên đầy đủ của tôi là Aximili-Esgarrouth-Isthill.

Bạn bè trên Trái Đất gọi tôi là Ax. Tôi là một thiếu niên Andalite. Tôi có bốn chân. Tôi cũng có hai tay. Và thêm một cái đuôi.

Bạn bè Trái Đất bảo tôi là một sự kết hợp giữa hươu, bọ cạp và người. Tôi đã thấy hươu chạy trong rừng. Đâu có giống. Hươu có miệng, còn tôi thì không. Hươu chỉ có hai mắt, còn tôi có đến bốn mắt.

Mấy chú bọ cạp thì tôi chỉ mới biết qua hình chụp. Có hơi giống, nếu nói về cái đuôi. Đuôi của người Andalite cũng uốn lên và có một lưỡi dao sắc.

Là người Andalite, tôi có thể biến hình. Đó không phải là một đặc điểm tự nhiên mà là một công nghệ. Chúng tôi đã tạo ra nó và trong khắp dải thiên hà, chỉ riêng người Andalite có công nghệ này.

Tất nhiên là phải trừ ra mấy bạn người của tôi.

Họ cũng có thể biến hình. Nhưng cũng nhờ công nghệ của người Andalite đó thôi, cũng nhờ anh tôi đã phá luật và trao cho họ quyền năng đó.

Công nghệ biến hình có một khiếm khuyết, bạn chỉ có thể biến hình trong hai giờ Trái Đất.

Hạn chế về thời gian là một vấn đề nan giải bởi các bạn của tôi và tôi phải thực hiện một sứ mạng đòi hỏi nhiều kế hoạch và tính toán thời gian chi li. Một sứ mạng đầy bất trắc…

*

*

Chúng tôi chuẩn bị đi xem phim.

“Thế này nha, Ax.” Marco giải thích. ”Anh có thể xem một giờ đầu của bộ phim, không hơn. Tụi này dẫn anh đến rạp, và để anh xem trong một giờ, sau đó đưa anh về lại rừng để hoàn hình.”

Một bộ phim. Phim ảnh là một phần quan trọng trong văn hóa loài người. Tôi muốn tìm hiểu về loài người, vì dù sao tôi cũng đang bị kẹt ở hành tinh này rồi. Có thể tôi không bao giờ trở thành anh hùng như anh Elfangor, nhưng biết đâu tôi có thể trở thành một chuyên gia xuất sắc về loài người trên quê hương tôi.

Dĩ nhiên, tôi không thể đi xem phim trong bộ dạng Andalite. Mấy người ở đó sẽ sợ chết khiếp. Và bọn Mượn xác người sẽ đuổi giết tôi.

Mà như thế thì còn gì là xem phim.

Tôi sẽ phải biến hình để có một thân thể khác. Không sao, tôi đã thực hành nhiều lần rồi. Sẽ chẳng có gì khó khăn đâu.

Chúng tôi cùng đứng trong rừng, dưới mái nhà ngụy trang, nơi tôi đang ở. Hoàng tử Jake, Marco, Cassie và Rachel cũng ở đó. Cả Tobias nữa, nhưng bạn ấy đậu hơi xa một chút.

Hoàng tử Jake nhìn đồng hồ rồi lên tiếng.

“Rachel, em đã có kế hoạch dự phòng chưa? Ax sẽ đi đâu nếu ảnh cần hoàn hình gấp?”

“Phòng thay đồ của cửa hàng Nordstrom rất lớn và kín đáo. Cassie và em sẽ đứng sẵn ngoài rạp để đưa Ax đến đó trong trường hợp khẩn cấp.”

“Mà Rachel phải hứa là không được tạt vô tiệm Junior Miss để mua sắm đó nha.” Cassie chun mũi.

Hoàng tử Jake liếc nhìn lên trời. Phía trên các ngọn cây, một chú diều hâu đang chuyền cành đón làn gió mát rượi.

“Tobias!” Hoàng tử Jake gọi.

<An toàn!> Tobias truyền tin cho chúng tôi. <Không có ai quanh quẩn trong khu vực này.>

Tobias đã là một

nothlit, nghĩa là bạn ấy không thể hoàn hình thành một người bình thường được nữa. Giới hạn 2 giờ đồng hồ đã gây ra điều đó. Tobias vẫn là người, nhưng trong lốt một chú diều hâu. Dẫu sao bạn ấy cũng đã thích nghi với cuộc sống mới. Tôi và Tobias cùng sống với nhau ở trong rừng.

Tôi luôn nghĩ sẽ có một lúc nào đó, Tobias hỏi tôi một điều đã ám ảnh bạn ấy kể cả trong mơ: có thể trở lại thành người hay không? Nhưng Tobias chưa bao giờ hỏi. Chắc bạn ấy sợ nghe câu trả lời. Và tôi cũng không biết mình phải nói gì.

Tôi nghe giọng Hoàng tử Jake.

“Được rồi, tụi mình bắt đầu thôi.”

Tôi bắt đầu biến hình. Ngay lập tức tôi có cảm giác trơn tuột, choáng váng bởi các bộ phận trong cơ thể dịch chuyển. Một cảm giác sốc khi tim thứ hai và thứ ba của tôi ngưng đập. Tôi nghe tiếng răng rắc khi xương sống của tôi bắt đầu thu nhỏ lại.

Hai chân trước của tôi bắt đầu teo lại khiến tôi suýt ngã. Cánh tay tôi trở nên dày và khỏe hơn. Hai ngón tay ở mỗi bàn tan chảy và biến thành tay người năm ngón.

Hai chân sau của tôi trở nên cứng cáp hơn vì phải đỡ toàn bộ sức nặng cơ thể dồn xuống.

Các cuống trên đầu tôi bắt đầu biến mất khiến đôi mắt phụ trên đầu các cuống dần khép lại, hệt như ai đó vừa tắt đèn. Tôi rùng mình. Giờ đây tôi chỉ còn hai con mắt.

Thật chán khi bạn chỉ có hai con mắt. Này nha, bạn chỉ có thể nhìn về một hướng duy nhất, bạn cũng chả nhìn thấy đằng sau mình nữa.

Xương sống của tôi thu nhỏ lại khiến cái đuôi giờ trông mỏng như dây. Và rồi cái đuôi cũng biến mất.

“Giữ lấy Ax kẻo ảnh ngã bây giờ,” Hoàng tử Jake nói.

Hoàng tử Jake và Marco giúp tôi đứng thẳng. Ối trời, đôi chân trước cũng biến mất tiêu rồi.

“Nè, nè, quần áo!” Rachel che mặt. ”Quần áo, Ax ơi, đừng quên bộ đồ biến hình nha,”

Trong khi thân hình tôi tiếp tục biến đổi thì bộ đồ biến hình bó sát dần hiện trên người tôi. Biến hình có quần áo khó lắm đó. Thôi thì cũng đành hài lòng với bộ đồ bó sát này vậy.

“Xong chưa?” Hoàng tử Jake hỏi tôi.

Tôi ngần ngừ. Vậy là tôi sẽ đứng chênh vênh trên hai chân. Tôi đã có đôi tay và 10 ngón tay khỏe mạnh. Gần như không còn lớp lông mịn. Mắt tôi vẫn còn yếu và chỉ nhìn thấy những vật ở ngay trước mắt. Ồ, tai nghe vẫn còn tốt và đầu óc tôi hoạt động bình thường.

Và tôi còn có miệng nữa. Lạ không.

Miệng tôi thử mấp máy.

“Xxxooonnnggg dddzzzoooiii… Xong rồi.”

Tôi đã biến thành người. Tôi lấy mẫu ADN từ Hoàng tử Jake, Cassie, Rachel, và Marco. Tôi muốn có mẫu ADN của Tobias nữa, nhưng bạn ấy đã là một

nothlit

rồi.

Các bạn tôi tính tình khác nhau nhưng ai cũng chỉ có hai chân, hai tay, hai mắt và một cái miệng.

Hum, nhưng chẳng ai trong các bạn tôi lại có đuôi.

“Việc này lúc nào cũng khiến tui rởn da gà.” Marco nhìn tôi và bảo. “Cứ như bốn đứa tụi mình cùng bị thảy vô máy xay để nặn ra Ax vậy. Bảo đảm mắt Ax giống hệt mắt tôi đó.”

“Kỳ thiệt, mình nhìn Ax và tự hỏi: ô kìa, chàng nào mà dễ thương thế?” Rachel nói. “Thế rồi mình nhận ra nét dễ thương ấy là của Cassie. Mà hi hi, đừng cười nha, nét dễ thương ấy cũng là của mình nữa.”

“Ô hô, nàng Rachel kiều diễm lại đang tự khen mình kìa.” Marco tròn môi chế giễu. “Mà nè, hổng biết tụi mình có khôn ngoan không nữa. Bọn Mượn xác có thể…”

“Thôi mà, đừng nhắc về bọn Mượn xác, Yeerk hay Visser Ba nữa.” Hoàng tử Jake ngắt lời. ”Hãy nói về kỳ nghỉ đi. Tụi mình đã chiến đấu quá nhiều rồi. Đã phá hủy nguồn Kandrona. Đã chơi cho bọn cầm đầu một vố đau. Thế tại sao lại không nghỉ ngơi chứ? Ax muốn biết nhiều hơn về loài người và tụi mình cần giúp ảnh…”

Hồi còn ở quê nhà, tôi không phải học sinh xuất sắc, nhưng tôi có thể đoán được phản ứng của bạn bè Andalite khi một ngày nào đó, họ đến cứu tôi. Họ sẽ hỏi <Này, Aximili, bạn đã học được những gì từ Trái Đất?> Và tôi ngại sẽ phải nói <Hum, cũng không nhiều lắm.>

Cái khó làm sao tìm hiểu thiệt kỹ về loài người mà không để họ biết quá nhiều về Andalite. Có những điều mà tôi không thể kể cho họ nghe. Những điều đó có thể khiến họ xem tôi là kẻ thù.

“Bọn mình phải tiếp tục tấn công bọn Yeerk khi chúng còn yếu thế.” Rachel làu bàu. ”Chắc chắn chúng chưa thể lập một nguồn Kandrona mới trong tuần tới và chúng đang đói vì thiếu các tia Kandrona. Phải đánh chúng nữa!”

Tôi thông cảm với Rachel. Nhưng tôi cũng hiểu lời Hoàng tử Jake. Chiến binh nào cũng cần có lúc nghỉ ngơi.

“Tụi mình đã làm hao tổn lực lượng bọn Yeerk. Thật tuyệt.” Hoàng tử Jake nói. “Nhưng Rachel à, em cũng biết là một căn cứ Kandrona mới đang được xây dựng. Vì vậy, đừng nghĩ bọn chúng đang yếu thế. Mà nếu như thế thật, chúng cũng đâu để lộ. Anh từng nghĩ bọn Yeerk sẽ chết la liệt và những người bị chúng khống chế sẽ được tự do. Nhưng đến giờ, điều đó vẫn chỉ là một giấc mơ.”

“Tụi mình đâu có biết chuyện gì đã xảy ra với bọn Yeerk.” Cassie nói. “Biết đâu chúng đang kêu gào thảm thiết thì sao?”

“Thôi mà, sao cứ nói hoài về bọn Yeerk vậy.” Giọng Hoàng tử Jake có vẻ nóng nảy. “Tụi mình vừa mới chiến đấu vất vả, lại còn suýt chết nữa, mà có phải lần đầu đâu. Vì vậy, cần phải nghỉ ngơi và giải trí một chút. Ta sẽ đi xem phim, và không ai bàn đến chuyện đánh nhau nữa, đồng ý chứ?”

Marco nhìn Cassie.

“Bồ thấy sao khi Jake tỏ vẻ kiên quyết? Anh chàng dũng sĩ Conan chắc cũng chỉ đến thế là cùng!”

“Xong rồi, Ax.” Hoàng tử Jake bảo tôi. “Đến lúc diện quần áo rồi đó.”

“Thưa Hoàng tử, tôi đã sẵn sàng.” Tôi chỉ vào bộ đồ bó sát người. “Đã mặc xong rồi ạ.”

Thật sảng khoái khi có thể dùng miệng để nói. Từ ngữ được tạo từ cổ họng và lưỡi. Lại có những âm thanh làm mình thấy sung sướng, như từ “xong rồi”.

“Đừng gọi mình là Hoàng tử.”

“Ax ơi, trông anh cứ như tên tù vượt ngục ấy.” Marco nheo mắt nói.

Tôi chưa kịp cãi lại thì Rachel đã tiếp.

“Không thể đi chơi trong bộ đồ bó mỏng dính đó được đâu. Phải hợp thời trang một chút. Cầm lấy nè.”

Rachel đưa tôi túi xách đựng quần áo. Phải mất một lúc lâu tôi mới mặc xong. Khiếp, có nhiều thứ phải nhớ quá. Tôi được dặn mỗi thứ chỉ dành cho một bộ phận thôi. Chẳng hạn, vớ chỉ được đi vào chân chứ không được đeo vào tay…. Mọi người trân trân nhìn tôi. Cả Tobias cũng sà xuống nhìn cho rõ.

“Rachel nè,” Marco nói. “Lẽ ra không nên để bồ chọn quần áo. Ngó Ax diện đồ “chảnh” quá đi. Nhìn mà tui muốn cho ảnh một quả đấm cho bõ ghét.”

“Nè, thời trang classic đó.” Rachel tức tối.

“Trông Ax đẹp trai lắm.” Cassie nói.

<Hê hê, sự quyến rũ chết người,> Tobias đậu trên cành cây, nói vọng xuống.

“Là sao?” tôi hỏi.

<Một kiểu nói vui ấy mà, chiến hữu.> Tobias nói. <Bảo đảm tối nay bồ sẽ vui.>

Chiến hữu. Đôi khi Tobias gọi tôi như thế.

“Đi thôi, Ax.” Hoàng tử Jake mỉm cười. “Ai mà dám đánh anh, tụi này sẽ dần cho nhừ xương.”

CHƯƠNG 2

“T

ôi chẳng hiểu câu chuyện đó.” Tôi làu bàu.

Chúng tôi đang ở trong rạp chiếu phim. Tôi đang “ngồi”. Nghĩa là uốn cong người và ép phân nửa cơ thể tựa lên ghế.

“Đó mới chỉ là đoạn quảng cáo phim.” Hoàng tử Jake nói. ”Để người xem dễ hình dung trước về bộ phim sắp chiếu.”

“À há. Sao màn hình phẳng và chỉ có hai chiều thôi? Phẳng…”

“Thì điện ảnh là vậy mà.”

“À há.”

“Ăn bắp rang không Ax?” Marco hỏi. Bạn ấy mở một trong mấy cái hộp đã mua và đưa cho tôi.

“Thực phẩm à?” tôi hỏi.

“Đại loại thế.” Hoàng tử Jake nói. ”Mà nè, Ax, đừng để mấy món này mê hoặc đó nha.”

Tôi quan sát Marco ăn bắp rang, và bắt chước. Tôi sục cả bàn tay vào hộp bắp, lấy ra một vốc và bỏ vào miệng nhai.

Món ăn cưng cứng và thật lạ. Cái mùi hay hay! Giống cái gì nhỉ, à, giống pizza. Nhưng lại có mùi của mẩu thuốc lá nữa, mà thứ này thì Ax đây khoái lắm, tuy hoàng tử Jake cấm ăn mẩu thuốc lá, vì nó rất có hại.

Tôi làm thêm vốc nữa. Cứ thế, cứ thế.

“Tuyệt ngon,” tôi nói.

“Vậy á? Thiệt ra tui thấy món này cứ như để nguội một tuần rồi.” Marco nói.

“Mà nó có mùi vị gì vậy nhỉ? Gọi là gì?”

“Không biết. Chắc là muối hay mỡ.”

“Muối!” miệng tôi tận hưởng cái thú vị mà âm thanh đó mang lại. “Muối! Và mỡ! Mmmooo!”

“Nè chú nhóc, im đi cho tôi nhờ!” ai đó phía sau gắt. “Phim bắt đầu rồi!”

“Muối. Muối. Mỡ. Mỡ.”

“Ax, đừng nói lớn quá.” Hoàng tử Jake khẽ nhắc.

“Cầm nguyên hộp nè!” Marco tiếp lời.

Bạn ấy đưa tôi hộp bắp rang. Chỉ một loáng tôi đã thanh toán sạch bách.

“Nè, đừng ăn cả vỏ hộp chứ!” Marco rên rỉ.

“Nhưng nó có vị muối và mỡ.” tôi hãnh diện.

“Thôi cho xin đi, ông ơi là ông.” Marco quay sang Hoàng tử Jake. “Khi nào tới giờ về nhớ nói tui nha.”

Bộ phim “Star Trek” bắt đầu. Trên màn ảnh hiện ra loài người, rồi các sinh vật lạ mặc đồng phục. Hình như họ đến bằng tàu không gian.

“Tàu gì vậy?” tôi hỏi. “Tàu không vận à?”

“Nó gọi là tàu

Enterprise.” Hoàng tử Jake trả lời. “Không phải tàu thật đâu. Kỹ xảo đó.”

“Tôi biết chứ.” Tôi nhấn mạnh, tỏ vẻ thành thạo. “Tôi biết tàu không gian phải trông thế nào.”

Marco và Hoàng tử Jake nhìn nhau. Sao họ lại mỉm cười nhỉ?

Phim gì mà rõ chán. Nội dung nhạt hoét. Có một giống loài mà ở xứ Andalite chúng tôi đặt tên là Ongachic - giống loài du mục. Nhưng trong phim, sinh vật này lại có tên “Klingon”. Nghe là thấy ngố rồi.

Điều an ủi là tôi tình cờ có một phát hiện vĩ đại: còn rất nhiều bắp rang. Trên sàn nhà la liệt hộp bắp rang. Ngay phía chân phải tôi là một hộp còn khá đầy.

Tôi nhanh chóng diệt gọn hộp này. À, lại còn một hộp nữa ngay dưới sàn, chứa nhiều viên nhỏ, màu nâu.

Tôi chén luôn.

Thình lình, cả hành tinh như ngừng quay. Ôi, vị thơm, vị ngọt! Không thể tin được!

Những viên màu nâu kia khác hẳn những thứ tôi đã từng nếm qua. Ôi, cả con người tôi như đang lơ lửng trên mây. Những gì tầm thường bỗng nhiên trở nên huy hoàng hơn. Tôi đang phê.

Nữa cơ! Tôi muốn nữa cơ!

Tôi khum người tìm kiếm. Tôi bò trên sàn nhà. Dù sao bò cũng dễ hơn đi bộ. Ít nhất, giờ đây tôi cũng có bốn chân. Và sàn nhà lại phủ chất gì đó dính dính, khiến tôi không sợ bị té.

Tôi không tìm được viên màu nâu nào nữa. Nhưng rồi tôi thấy một hộp nhỏ bằng nhựa, trong đó có một thanh có mùi vị tương tự.

Tôi bỏ luôn vào miệng.

Ôi! Vẫn vị tuyệt ngon kỳ diệu ấy! Tuy có những khác biệt. Nó dòn hơn và pha thêm nhiều mùi vị nữa.

Hóa ra đi xem phim có lắm điều hay! Ở đây, trên sàn nhà, có biết bao kho báu. Tôi tiếp tục bò. Vất vả lắm, vì tôi cứ đụng phải nhiều người đang ngồi làm họ giật mình và la toáng lên.

“Này! Quỷ sứ! Làm gì đó?”

“Ôi trời! Ai lại để thằng bé con bò lồm cồm khắp nơi thế này!”

Kệ, họ nói gì mặc họ. Ta phải tìm thêm những viên màu nâu nữa thần diệu kia!

Ồ, tìm ra rồi! Tôi đã thấy một hộp nhỏ chứa đầy những viên có giấy gói đủ màu sắc. Điệp vụ đã hoàn thành!

À quên, chưa hoàn thành! Một anh chàng trông cũng trẻ như tôi nhất quyết giữ rịt cái hộp. Hum, vậy là mình phải xin phép thôi.

Tôi ngước lên nhìn con người ấy.

“Xin làm ơn cho tôi những viên màu nâu của bạn nhé! Những viên ngon ngon ấy mà!”

“Mẹ ơi!”

“Này cậu kia, cậu làm gì vậy?” một người khác ré lên.

“Mẹ ơi! Nó lấy kẹo của con!”

Vừa lúc đó, bên tai tôi văng vẳng giọng nói quen thuộc. Giọng của Marco. “Ax đâu rồi?”

“Tôi chỉ xin mấy viên thôi mà.” tôi cố giải thích với cậu bé đang càng lúc càng khóc to hơn.

Thình lình, tôi bị nhấc bổng lên. Đó là Hoàng tử Jake và Marco. Hai người kéo tôi đứng dậy và lôi đi.

“Kẹo!” tôi bật khóc. Tôi cố giằng lấy cái hộp. “Tôi muốn ăn kẹo cơ!”

CHƯƠNG 3

Có rất nhiều bất trắc chờ đợi một người Andalite trong lốt loài người. Lúc nào bạn cũng sợ té khi đi bằng hai chân. Ai đẩy nhẹ là xem như bạn ngã. Nhưng hiện nay với tôi, mùi vị là nguy hiểm lớn nhất. Mùi vị có thể khiến người Andalite phát điên! Nếu đó là mùi bánh hay chocolate thì xem như bạn đi đời!

Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.

K

hi Marco và Hoàng tử Jake nửa kéo, nửa khiêng tôi ra khỏi rạp tôi đã bình tĩnh lại. Chúng tôi đi vào bãi để xe.

“Có lẽ tụi mình đã học được một bài học.” Hoàng tử Jake nói. “Đó là không được cho Ax ăn chocolate.”

“Chocolate? Choco..? Chôcôlatê?” tôi ráng đánh vần từng chữ. “Những viên màu nâu đó là chocolate? Còn những viên đầy màu sắc kia?”

“Viên màu nâu có nhãn hiệu Raisinets, còn những viên kia là M&M. Bình tĩnh chưa Ax?” Hoàng tử Jake hỏi.

Không biết Hoàng tử đang giận dữ hay đang ngạc nhiên.

“Rồi ạ…, tôi yêu mùi vị đó.” tôi nói một cách khó nhọc. “Thật trên cả tuyệt vời!”

Cassie và Rachel bước ra khỏi khu siêu thị phía sau tôi. Cả hai nhìn tôi tò mò, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Chúng tôi cố gắng không để người khác nghĩ mình là một nhóm. Bạn biết đó, ở đâu cũng có bọn Mượn xác.

Bất chợt, tôi nghe một giọng nói trong đầu. <Nè, mấy bồ, bộ phim dở lắm hả?>

Đó là giọng Tobias. Bạn ấy đang bay tuần tra phía trên. Dĩ nhiên, chúng tôi không thể trả lời lại theo cách đó. Chỉ khi nào biến hình, loài người mới có thể truyền tin cho nhau qua ý nghĩ mà không cần nói thành lời. Và vì tôi đang ở trong lốt người, tôi cũng chỉ có thể liên lạc qua lời nói thôi.

<Cách một con phố, có chuyện đang xảy ra,> Tobias thông báo. <Một người đàn ông đang gào, vừa chạy vừa gào thét. Cảnh sát đang tới. Chắc chắn mình có nghe thấy có từ ‘Yeerk’. Ổng đang chạy về hướng mấy bồ đó.>

Tôi cũng nghe thấy tiếng la hét. Một người nào đó đang kêu gào thảm thiết.

“Kia kìa,” Marco nói cụt ngủn.

Nạn nhân xuất hiện. Dường như ông ta không đứng thẳng được mà phải bám vào bức tường cửa hàng và lê từng bước. Mọi người nhìn trân trân vào ổng và tản ra.

“Xin nghe lời tôi!” ông gào thét trong tuyệt vọng. “Bọn chúng ở ngay đây! Ở đây! Ở mọi nơi! Bọn Yeerk đang ở đây!”

Như có một luồng điện chạy qua người tôi. Loài người rất nhạy cảm khi họ ngạc nhiên. Cả Hoảng tử Jake và Marco cũng có phản ứng y hệt tôi.

Tôi nghe tiếng còi càng lúc càng gần hơn.

“Bọn mình phải làm gì đây?” Marco hỏi.

Hoàng tử Jake quay về phía Rachel và Cassie rồi ra hiệu. “Tản ra!”

“Chúng ở đây!” người đàn ông lại kêu lên. “Ôi, đau quá.” Ông ta lấy cả hai tay đánh mạnh vào tai trái của mình. “Chúng mày chết đi, lũ Yeerk!”

“Đó là một vật chủ.” Tôi nói. “Tên Yeerk trong đầu ông ta đang hấp hối.”

Hoàng tử Jake nhìn tôi. “Mình biết.”

Tôi hiểu. Hoàng tử Jake từng trở thành một kẻ bị Mượn xác trong một thời gian ngắn. Lúc đó, chúng tôi chế ngự được Jake và tiêu diệt được tên Yeerk trong đầu bạn ấy. Bọn Yeerk sống ở trong não các loài khác, nhưng khi ở trên Trái Đất, cứ mỗi ba ngày, chúng phải tắm trong vũng Yeerk và ngâm tia Kandrona. Không có Kandrona, chúng sẽ đói và chết.

Tia Kandrona được lấy từ một thiết bị có tên Kandrona (Tên đầy đủ của nó là Máy phát phân tử/ Sóng Kandrona). Các tia được chiết suất từ đó rồi tích tụ trong vũng Yeerk. Bọn Yeerk sẽ đến đó và nạp năng lượng.

Chúng tôi đã phát hiện ra và tiêu diệt được một cứ điểm Kandrona.

“Tại sao vậy?” Rachel hỏi. ”Chúng ta đã phá hủy nguồn Kandrona đó lâu rồi và đâu có gì xảy ra. Tại sao, tại sao giờ lại có chuyện chứ?”

Tôi nhún vai (tôi cũng học được cách loài người tỏ thái độ khi họ không hiểu điều gì.)

“Tôi cũng không biết. Có thể bọn Yeerk đã đạt tới điểm tới hạn. Có thể nhiên liệu của chúng đã hết và không thể chuyển hết bọn Mượn xác về Tàu mẹ. Có thể có gì đó bị hỏng.”

“Tui hổng nghĩ với những người vũ trụ lại có chuyện hỏng hóc.” Marco nói.

“Mọi thứ đều có thể hỏng, Marco à.” tôi nói.

“Ừ, mà điều đó cũng không quan trọng. Tui chỉ biết là phải tiêu diệt bọn Yeerk.” Marco gằn giọng.

Người đàn ông vẫn rên la và giật mạnh tai mình. Tôi thấy một mẩu đuôi tên Yeerk thò ra khỏi đầu ông ta.

“Chúng ta không thể giúp ông ấy sao?”

Giọng Cassie nghẹn lại. Cassie và Rachel đã không chịu tản ra theo lệnh của Hoàng tử Jake. Tất cả chúng tôi đứng chết trân, sợ hãi.

“Tụi mình buộc phải đứng ngoài thôi.” Hoàng tử Jake nói. ”Nhưng có lẽ tất cả đang bắt đầu. Chắc chắn còn nhiều người như thế nữa. Mình đoán tất cả đã bắt đầu từ những ngày trước! Bọn Yeerk hấp hối và các vật chủ được tự do và thành người bình thường.” Hoàng tử Jake nheo mắt. Trông vẻ mặt của Hoàng tử có vẻ rất căng thẳng.

“Chúng sẽ chết và các vật chủ sẽ được tự do! Người xung quanh chắc sẽ nghĩ họ điên. Nhưng nếu một lúc nào đó, có hàng chục người cùng gọi tên Yeerk? Lúc ấy, sẽ chẳng còn ai che giấu được sự thật. Không lâu nữa đâu.”

Giọng Hoàng tử Jake trở nên nhanh, mạnh mẽ hơn. Vẻ khích động rạng ngời trên gương mặt bạn ấy.

Thình lình, xe cứu thương réo còi inh ỏi. Đi sau là hai xe cảnh sát.

Marco lên tiếng.

“Chắc chắn nhiều tay cảnh sát cũng thuộc phe bọn Yeerk, nhưng không thể là tất cả. Jake nói đúng. Rồi sự thật sẽ bị phơi bày! Tui tin như vậy!”

Rachel tiếp lời.

“Lẽ ra bọn mình đã phải thấy nhiều cảnh như thế này. Bọn Yeerk đã có cách nào đó che giấu cảnh tượng này cho đến tận bây giờ.”

Rachel là một chiến binh thực thụ. Bạn ấy không đánh giá thấp kẻ thù. Chiến thắng sẽ không đến sớm, Rachel tin như vậy.

Nhưng tất cả những bạn khác lại rất lạc quan. Các bạn ấy tin rằng sẽ có thêm những tên Yeerk đi đời, và những người từng bị mượn xác rồi đây sẽ cho tất cả biết rõ sự thật.

Các bạn ấy tin rằng mình đã chiến thắng.

Tôi cảm thấy buồn. Bởi vì tôi biết sự thật. Tôi biết cách thức hoạt động của bọn Yeerk.

Ước gì tôi có thể nói với Hoàng tử Jake sự thật. Nhưng bạn ấy cần có lý do để hy vọng. Anh Tom của bạn ấy là một kẻ bị Mượn xác. Và mong muốn cháy bỏng nhất trong lòng Hoàng tử Jake là làm sao giành lại tự do cho anh mình.

Nhưng tôi biết cảnh tượng gào thét kia không nói được gì nhiều về nội tình bọn Yeerk. Có chuyện gì đó đã xảy ra với bọn chúng, nhưng tôi biết sẽ không tìm được nhân chứng nào đâu.

Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra cho con người tội nghiệp kia.

Giờ đây, Hoàng tử Jake, là người lãnh đạo tôi. Nhưng nếu tôi nói với bạn ấy… sẽ lại nảy sinh biết bao câu hỏi khác. Và tôi không thể trả lời.

Bởi như thế sẽ hiện ra toàn bộ sự thật kinh khủng đằng sau điều luật về

Lòng nhân từ của Hoàng tử Seerow.

Lố nhố người nhảy ra khỏi xe cứu thương và xe cảnh sát. Có thể Marco nói đúng, đa số họ là người bình thường. Họ giữ chặt người đàn ông trong khi ông này vẫn cố kéo tên Yeerk ký sinh ra khỏi đầu.

“Ôi trời! Cái gì vậy? Ông ta đang kéo tung bộ óc mình ra!” một cảnh sát kêu lên kinh hoàng.

“Bọn Yeerk! Chúng ở đây!” nạn nhân tội nghiệp kêu gào. “Cút đi! Cút ngay khỏi đầu của ta! Ôi, tự do!”

Cảnh sát vây quanh người đàn ông và khiêng ông ta vào xe cứu thương. Một cảnh sát lấy ra ống tiêm và chích thẳng vào gáy nạn nhân.

“Mình không ngờ đó!” Cassie hoan hỉ. ”Dường như mọi thứ trở nên tươi sáng hơn. Mọi người sẽ sớm nhận ra sự thật!”

“Một tên Yeerk đã bị bắt!” Hoàng tử Jake nói. “Không còn ai có thể che giấu sự thật nữa.”

Ôi, giá mà tôi có thể nói cho họ biết sự thật. Rằng con người kia đã bị tiêu diệt. Rằng tên Yeerk sống bám kia chẳng mấy chốc biến thành cát bụi. Rằng chẳng ai tìm thấy bằng chứng gì đâu.

Tôi muốn hét lên, nhưng không thể. Những con người này là bạn bè tôi yêu quý, nhưng dù chúng tôi luôn sát cánh bên nhau, lại có những bí mật tôi không thể cho bạn bè mình biết.

Tôi không thể giải thích được vì sao một loài ký sinh lại trở thành mối đe dọa cho cả thiên hà, vì sao người Andalite chúng tôi phải chống lại bọn Yeerk. Vì sao chúng tôi căm thù chúng đến thế.

Những người Andalite chúng tôi có rất nhiều bí mật. Và bí mật lớn nhất lại là tội lỗi day dứt chúng tôi từ bao năm nay.

“Tuyệt vời!” Hoàng tử Jake mỉm cười.

“Phải!” tôi nhắc lại. ”Tuyệt vời.”

CHƯƠNG 4

B

uổi sáng hôm sau, khi mặt trời mọc, tôi đã đứng bên suối nhỏ. Hàng ngày, tôi uống nước ở đó. Những ngọn cỏ, lá thông nhẹ trôi theo dòng nước. Xa xa mặt trời đang le lói nơi rừng cây.

<Từ dòng nước đã sinh ra chúng ta,>

tôi nhúng móng trước xuống nước. Buổi lễ ban mai bắt đầu.

<Từ ngọn cỏ đã nuôi lớn chúng ta,> tôi lùi lại, dùng móng trước cà lên chùm cỏ.

<Vì niềm tự do đã đoàn kết chúng ta,> tôi dang tay.

<Chúng ta hướng đến các vì sao,>

tôi ngước cả bốn mắt về phía mặt trời.

Tôi thở dài. Nghe cứ vô nghĩa làm sao ấy. Có bao giờ tôi tin vào các nghi lễ đâu. Nếu bạn là

lính nhỏ, bạn bắt buộc phải dự, chỉ có thế. Anh lính trơn nào bỏ nghi lễ mà bị cấp trên phát hiện thì xem như cả ngày điếc tai và hàng tràng la mắng.

Mà giờ thì tôi cách quê nhà hàng tỉ dặm. Sao tôi phải hành động như thể tôi là một anh lính kỷ luật nhỉ. Tôi chỉ có một mình giữa những sinh vật lạ. Làm lễ hay không nào có ai để ý chứ?

Tôi cúi đầu. <Tự do là mục tiêu duy nhất của tôi. Nghĩa vụ với nhân dân là kim chỉ nam, và lòng trung thành với Hoàng tử là niềm vinh dự.>

Tôi thấy do dự. Tobias đã bay đến, đậu trên một cành cây.

<Tiêu diệt kẻ thù là lời thề thiêng liêng nhất trong đời.>

Tôi đứng thẳng người, chỉnh lại tư thế như sắp xung trận. <Tôi,

 

Aximili-Esgarrouth-Isthill, lính nhỏ Andalite, nguyện hiến dâng đời mình.>

Tôi cuộn đuôi về phía trước, áp vào cổ, rồi thả xuống.

Đến lúc trầm tư. Người dự lễ phải nghĩ lại những lời thề và tự hỏi mình đã làm được gì để xứng đáng với lời thề.

Tôi nghĩ về việc tiêu diệt kẻ thù.

Tôi chưa làm được điều ấy. Kẻ thù của tôi có biết bao sức mạnh, và tôi, một

lính nhỏ, sẽ chỉ là một miếng mồi ngon cho hắn.

Nhưng tôi có cần chi điều ấy. Tôi phải nghĩ đến hắn. Kẻ thù đã sát hại anh trai tôi. Không phải trên trận tiền mà vào lúc anh đang tử thương.

Các bạn mới của tôi đã kể về những khoảnh khắc cuối cùng trong đời anh Elfangor. Khi mái vòm rơi xuống đại dương thì chiến đấu cơ của anh tôi bị trúng đạn.

Anh hạ cánh ở một khu đất bỏ hoang. Lúc ấy, có năm con người xuất hiện: Jake, Cassie, Marco, Rachel và Tobias.

Anh Elfangor đang hấp hối và anh biết Trái Đất không có ai bảo vệ. Anh kể cho năm thiếu niên kia về bọn Yeerk. Và rồi anh làm điều mà anh lẽ ra không được làm. Anh đã trao cho họ vũ khí chống lại bọn Yeerk.

Anh đã trao cho họ quyền năng biến hình của người Andalite.

Chưa bao giờ có ai ở ngoài hành tinh Andalite được trao phép biến hình bởi như thế là ngược lại với điều luật về

Lòng nhân từ của Hoàng tử Seerow.

Duy chỉ có một sinh vật khác biết cách biến hình: tên Yeerk đã xâm nhập vào cơ thể một người Andalite. Hắn là tên Mượn xác Andalite duy nhất. Có hàng trăm ngàn sinh vật Hork-Bajir, Taxxon và người bị đày đọa trong lốt vật chủ của bọn Yeerk, nhưng chỉ có một người Andalite…

Chỉ có một tên Yeerk có được vật chủ là một người Andalite và nhờ thế mà có được quyền năng biến hình.

Hắn là Visser Ba.

Các bạn tôi đã kể cho tôi nghe về trận đánh cuối cùng của anh Elfangor. Các bạn kể về giây phút Visser Ba biến thành một quái vật khổng lồ, và dù thế anh Elfangor vẫn chiến đấu đến cùng…

Các bạn tôi không biết rằng nếu anh Elfangor còn sống, anh sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Ít nhất anh cũng bị giáng chức. Anh sẽ không còn là hoàng tử và không còn ai gọi anh là Elfangor - anh hùng vĩ đại nữa…

<Tiêu diệt kẻ thù là lời thề thiêng liêng nhất trong đời,>

Tôi đã đối diện với Visser Ba vài lần. Hắn vẫn sống. Tôi chỉ biết an ủi mình rằng tôi vẫn là một

lính nhỏ

ngờ nghệch. Nếu tôi là một chiến binh thực thụ, chắc tôi sẽ xấu hổ chết đi được.

Anh Elfangor dũng cảm hơn tôi nhiều lắm. Nếu Visser Ba sát hại tôi, anh Elfangor sẽ không ngại gian khổ để tìm diệt hắn trả thù cho tôi.

Mà tôi thì không được như anh Elfangor.

<Này, chiến hữu, có chuyện gì mà trầm tư thế?>

<Tôi khỏe mà, Tobias.> Tôi nói lấy lệ, chứ thật ra tôi đâu có khỏe.

Tobias làm tôi nhớ sáng nay tôi có chuyện quan trọng phải làm. Tôi thấy hồi hộp. Chắc vì vậy mà buổi lễ chẳng làm tôi thấy khá hơn chút nào. Tôi sắp thực hiện một việc rất đáng sợ:

đến trường.

<Nè, hổng phải tui tò mò đâu, nhưng lúc nãy bồ làm gì vậy? Nhiều lần tui thấy bồ cứ lập lại các điệu bộ đó.>

<Buổi lễ lúc ban mai í mà. Nó nhắc người lính phải luôn khiêm tốn. Và luôn sống vì mọi người.>

<Nghe hay đó,> Tobias lầm bầm.< Ôi, đừng động đậy!>

<Cái gì vậy?>

<Bồ không nghe gì hả?>

Tôi lắng nghe. <Tiếng rột roạt, xì xì gì đó hả? Tôi có nghe thấy rồi,>

<Con rắn chuông! Bên phải bồ đó. Nó có độc đấy.>

<Ôi, tôi không biết nó có độc.> Tôi quay lại nhìn con rắn. Nó cuộn mình trong đám lá. Và bất thình lình, như tia chớp, nó mổ thẳng vào tôi.

May là răng nọc đâm trúng móng tôi. Tôi quẫy đuôi, hất con rắn xuống đất. Nó nằm chết dí một lúc, rồi lại vặn mình, quẫy đuôi liên tục.

<Giết nó đi,> Tobias khuyên.

Nhưng tôi nghĩ khác. Tôi nhìn con rắn không chớp. Tôi đang thu nạp mẫu ADN của nó vào người.

<Hổng lẽ bồ muốn biến thành rắn?> giọng Tobias ngỡ ngàng.

<Nhanh thôi mà. Tôi có ít mẫu biến hình hơn các bạn. Sẽ có lúc cần đến nó.>

Con rắn trông yếu hẳn. Đó là kết quả của việc lấy mẫu ADN. Tôi dùng đuôi hất nó vào bụi cây gần đó.

<Kế hoạch tìm hiểu loài người của bồ tới đâu rồi? Vẫn hứng thú đó chứ?>

<Rất tốt. Chắc tôi còn phải ở lại Trái Đất lâu dài. Tôi sẽ nhân dịp này tìm hiểu thêm về loài người. Có điều… chắc tôi đã cư xử rất kỳ trong rạp chiếu phim.>

Tobias cười ngất. <Ô hô, tui có nghe kể rồi. Bồ chỉ cần tránh xa chocolate là xong ngay.>

<Tôi không biết mùi vị lại ghê gớm như vậy…>

<Tui đùa đó. Mà nè, tui chợt nhớ ra một bí ẩn về bồ.>

<Bí ẩn?>

<Đúng đó. Hổng ai dám hỏi vì thô lỗ quá. Nhưng ai cũng muốn biết làm sao bồ ăn được khi không có miệng?>

<Tôi ăn cách nào ư?> tôi bối rối. <Ơ, các bạn không thấy tôi có móng à?>

<Thôi thôi, tui hứa sẽ không tò mò nữa.> Tobias gật gù.

Chúng tôi đi xuyên rừng. Tôi chạy khá nhanh. Thiệt là đã khi nhảy qua các thân cây và lon ton lách qua các bụi cây có gai. Rồi đây tôi cũng sẽ thành chuyên gia về khu rừng này cho xem.

Tobias bay trên đầu tôi. Thỉnh thoảng bạn ấy lại bay vụt qua các vòm cây và mất hút. Rồi lại bay chuyền, đậu lại trên cây, có vẻ trầm tư ra phết.

<Lúc học môn sinh vật vũ trụ, tôi có đọc một chương về loài người.> Tôi bảo Tobias. <Nó chủ yếu đề cập đến các chương trình truyền hình của người. Tin tức. Giải trí. Âm nhạc.>

<Âm nhạc? Kiểu như MTV?>

<Tôi không nhớ. Thiệt ra, tôi chả chú ý mấy đến môn học quỷ quái đó. Giá như tôi chăm hơn thì chắc bây giờ tôi đã khá lắm. Một chiến binh không chỉ biết đánh nhau mà còn phải biết các môn khoa học, phải rành cả cầm kì thi họa nữa đó. Vậy mà tôi thì chán ngấy mấy món đó, thế nên có bao giờ tập trung trong lớp đâu. Chắc loài người các bạn học chăm lắm?>

<Còn phải nói.> Tobias nói. <Tui nè, chuyên gia về Cuộc chiến năm 1812 đó nha.>

<Chiến tranh hả? Kể cho tôi nghe đi!>

< Hì hì, bốc phét ý mà. Tui thì biết gì về Cuộc chiến 1812. Tụi tui cũng thường tới lớp và ngáp lắm. Mà thôi, bồ sẵn sàng chưa?>

Chúng tôi bắt gặp một con đường nhỏ. Bình thường, tôi không dám đi xa thế này bởi ở đây toàn con người. Nhưng tôi đang có Tobias bảo vệ. Bạn ấy bay trên đầu tôi, luôn báo động bất kỳ một hiểm nguy nào.

<Sẵn sàng rồi.>

<Jake và Cassie đang băng qua cánh đồng. Đến giờ biến hình rồi đó. Bồ sẽ lại biến thành người.>

<Tobias, đi với… À, ý tôi là hôm nay bạn chỉ có một mình trong rừng, trong khi tôi lại đi với mọi người.>

<Thôi đi ông ơi, cứ làm như vắng mấy người là tui xỉu ấy. Tui còn bao nơi để đi, bao việc phải làm. Trang điểm cho bộ cánh nè. Đánh chén bọn gặm nhấm này. Hi hi, mà chiến hữu thân mến ơi, thiệt ra Jake đã dặn tui phải bay là là trên trường học trong lúc bồ học đó.>

Tự dưng tôi có cảm giác an toàn khi biết Tobias sẽ ở gần tôi.

Đôi khi tôi nghĩ Tobias và tôi có thể thành bạn thân của nhau. Người bạn mà mình không bao giờ nói dối, người mà biết mọi bí mật của mình. Ở quê tôi, có thành ngữ để chỉ một người bạn như thế: “Dao ở đuôi.” Nghĩa là một người bạn mà bạn có thể tin cậy đến độ lưỡi dao ở đuôi họ kề sát cổ bạn mà bạn cũng chẳng phải sợ hãi.

Đôi khi, tôi nghĩ tôi và Tobias có thể thành hai người bạn thân như vậy. Hai đứa tôi đều bị tách khỏi đồng loại. Đơn độc.

Nhưng nếu là bạn, thì tại sao lại có những bí mật tôi phải giấu Tobias? Mà dù Tobias phải mang lốt diều hâu, bạn ấy vẫn là người chính cống. Còn tôi thì đến từ hành tinh Andalite. Dù có muốn, tôi cũng không thể quên rằng có một bức tường chắn giữa dân tộc tôi và loài người. Bức tường chắn giữa tôi và các bạn của tôi.

Chúng tôi được dạy rằng đừng đến quá gần các sinh vật lạ. Chúng tôi có thể bảo vệ, chăm sóc họ. Nhưng không bao giờ họ có thể trở thành bạn thân.

CHƯƠNG 5

Tôi đã biến hình thành vài sinh vật Andalite. Cũng đã biến hình thành nhiều động vật trên Trái Đất. Nhưng chủ yếu là biến thành người. Người yếu ớt, chậm chạp, mắt không tinh tường, tính tình thì khó đoán, nhưng loài Andalite chúng ta đừng xem thường họ. Loài người cai quản Trái Đất. Và như cô bạn Rachel nói, Trái Đất là một hành tinh phức tạp.

Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.

X

uyên qua kẽ lá, tôi thấy một cánh đồng bát ngát. Xa tít là các tòa nhà lớn. Phía trước có đậu các xe màu vàng. Có hàng trăm người xung quanh.

Hoàng tử Jake và Cassie đã ở rất gần.

“Chào Ax, khỏe không?” Hoàng tử Jake hỏi tôi.

<Rất khỏe, thưa Hoàng tử.>

“Thôi mà, đã dặn đừng gọi mình là Hoàng tử.”

<Khi tôi biến thành người, tôi sẽ biết cách hành động như loài người mà.> Tôi trấn an Hoàng tử Jake.

“Đến giờ biến hình rồi đó.” Cassie nhắc.

<Mình nghĩ tất cả đều an toàn, nhưng dẫu sao mình sẽ quan sát lần nữa cho chắc ăn.> Nói xong, Tobias vỗ cánh bay vọt lên trời.

Tôi bắt đầu tập trung vào việc biến hình.

<An toàn,> Giọng Tobias từ trên cao. <Có vài đứa nhóc cách mấy bồ chừng hai trăm mét nhưng chúng không thấy mấy bồ đâu.>

Tôi cố gắng biến hình thật nhanh. Thật khó giữ thăng bằng khi chân thứ ba và chân thứ tư dần biến mất, nhưng sau một hồi vất vả tôi cũng đứng được chỉ trên hai chân. Hơi ớn, nhưng cũng khoai khoái. Tưởng tượng coi, từ một người bốn chân, nay bạn phải loạng choạng vì chỉ còn hai chân thôi… Đôi chân cứ như quá ngắn, không giúp gì cho việc giữ thăng bằng.

Nếu cảm thấy sắp ngã, bạn chỉ có thể đứng trên một chân, chân còn lại thì trượt xuống để đỡ thân người. Mà cũng phiêu lưu hết sức. Chả hiểu sao loài người có thể tiến hóa theo chiều hướng này. Trên hành tinh Trái Đất, họ là loài duy nhất bước trên hai chân, không dùng cánh hay đuôi để giữ thăng bằng.

Và tôi biết rõ chả có giống loài thông minh nào lại đi theo cách này.

“Giữ lấy Ax.” Hoàng tử Jake kêu lên.

“Giữ lấy.” Cassie nhắc lại. Cô bạn tôi vươn tay ra giúp tôi trụ vững.

Cuối cùng thì miệng tôi bắt đầu xuất hiện.

“Xong chưa?” Hoàng tử Jake hỏi tôi.

“Rồi ạ. Tôi đã hoàn toàn là người.” Âm thanh làm tôi tỉnh hẳn. Biết nói thật là sướng. “Là người…người…”

“Làm ơn, Ax, đừng làm vậy.” Hoàng tử Jake nhắc tôi.

“Sao cơ?”

“Đừng đùa với âm thanh như con nít chơi đồ chơi vậy chứ.”

“Dạ rõ, thưa Hoàng tử. Không được xem là đồ chơi. Đồ chơi… ôi, xin lỗi.”

“Ax dễ thương thật.” Cassie nói.

Tobias sà xuống và đậu trên cành cây. <Vui quá, ngày đầu tiên Ax đi học.>

“Ngày

duy nhất

ở trường.” Hoàng tử Jake chỉnh lại. “Chỉ để Ax giống người hơn. Một lần thôi.”

Hoàng tử Jake đưa một ngón tay lên.

“Ừ, chỉ một lần thôi.” Tôi đồng ý. ”Tụi mình đến trường nào. Tôi háo hức quá.”

“Nhớ nghe, bồ tên là Phillip, em họ mình.” Jake đưa tôi cái túi quần áo.

“Phillip.” Tôi tự nhắc lại. ”Phillip.”

Âm “p” nghe thích ghê.

Tôi mặc quần áo rồi cùng Cassie và Hoàng tử Jake đi về phía ngôi nhà - trường học đó.

<Vui nha.> Tobias nói. Giọng bạn tôi có vẻ buồn bã. Tôi đoán có lẽ vì một sinh vật lạ như tôi lại có thể đến trường, còn bạn ấy thì không.

“Cảm ơn.” Tôi quay ngược đầu lại.

Ôi trời, quay đầu kiểu này làm tôi suýt ngã. Đi bằng hai chân thiệt khó.

CHƯƠNG 6

Một con người chỉ có hai mắt ở phía trước mặt. Đa số loài trên Trái Đất đều như thế. Mắt người trông rất giống hai mắt chính của loài Andalite chúng ta. Nhưng loài người có vẻ thích đôi mắt phụ của tôi. Một người - Marco - nói đôi mắt ấy làm cậu ta “khoái”. Tôi tin đây là lời khen tặng.

Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.

“T

rường học kìa.” Cassie nói.

Ngôi trường trông rất sinh động. Có vô số người đang chạy nhảy. Những người khác đi chậm rãi, trông họ có vẻ

buồn. Nhiều người mang sách. Hầu như mọi người đều nói.

Như thường lệ, bọn họ mặc quần áo đủ màu sắc. Ở xứ Andalite của tôi mọi người chẳng cần mấy thứ rườm rà đó đâu, nhưng khi tôi biến thành người, tôi phải mặc quần áo. Ngay cả chiến hữu Tobias cũng đồng ý như vậy…

Tôi thấy Rachel và Marco đang tới gần.

Các bạn tôi khen Rachel xinh đẹp, còn Marco thì dễ thương. Khi là một người Andalite, tôi chả nhận thức được mấy chuyện đó, nhưng bây giờ ở trong lốt người, tự dưng tôi thấy Rachel thật xinh đẹp.

Nhưng tôi chẳng thấy Marco dễ thương chút nào.

Ở trường, chúng tôi phải giả như không chơi thân với nhau. Như thế bọn Mượn xác - người sẽ không nghi ngờ.

“Chào Marco, Rachel.” Hoàng tử Jake nói. “Xin giới thiệu, đây là em họ mình, Phillip.”

“Chào anh, chị. Em là em họ của Hoàng tử Jake. Em mới đến.” Tôi nói.

Marco mỉm cười. “À, ra thế.”

“Nè, đã bảo đừng dừng từ Hoàng tử mà.” Jake nhắc.

“Rất vui được gặp lại em, Phillip.” Rachel nháy mắt. Chả là bạn ấy là em họ của Jake, đương nhiên là đã gặp qua ‘Phillip’ rồi. “Chào nha. Chúc may mắn.”

Chúng tôi bước vào một hành lang dài chứa đầy người. Hai bên hành lang là các cửa. Lại còn hàng trăm cánh cửa nhỏ hơn nữa. Tôi thấy họ mở các cánh cửa nhỏ, nhưng không đi vào bằng lối đó.

“Các cánh cửa nhỏ dẫn tới đâu vậy?” tôi hỏi.

“Không tới đâu hết. Đó là các tủ đựng đồ.” Cassie giải thích. “Ai cũng có tủ cả. Đó, tủ của mình kìa.”

Chúng tôi tiến về phía tủ của Cassie. Nó được trang trí bằng một dàn đèn chùm, có một bánh xe với các con số. Cassie xoay đi xoay lại bánh xe.

“Bạn làm lễ hả?” tôi hỏi.

“Không, đây là khóa tủ.”

“Nghĩa là sao?”

“Để không ai lấy đồ của mình.” Cassie mở tủ và lấy ra, bỏ vào vài thứ.

“Kia là cái gì vậy?” tôi lại hỏi.

“Bức hình đó mà.” Cassie nói và đóng vội cửa tủ.

“Hừm, trông giống hình của Hoàng…của Jake.” Tôi thắc mắc. “Sao lại phải giữ hình khi mà Jake đứng ngay đây. Bạn có thể thấy Jake mà?”

Cassie nhún vai và nhìn xuống đất. Loài người có nhiều cách biểu hiện gương mặt. Hẳn đây là cách cho biết mình đang ốm hay xấu hổ.

“Đi thôi, Ax.” Hoàng tử Jake lên tiếng và mỉm cười với Cassie, trong khi Cassie vẫn trông như bị ốm hay đang xấu hổ. “Gặp lại sau nha, Cassie!”

Vừa lúc đó, có một tiếng động kinh hồn!

RRRRRRREEEEEEEENNNNNGGGG!

Tôi xoay người, hai tay giơ lên sẵn sàng nghênh chiến. Giá như vẫn còn đuôi nhỉ. Không có đuôi thì đánh đấm gì. Nhưng dù vậy, tôi cũng sẽ cố hết sức.

“Ax, à quên, Phillip, bình tĩnh nào!”

“Cái tiếng đó!” tôi kêu lên. “Con quái vật nào vậy?”

“Ax ơi, đó chỉ là chuông báo hiệu vào tiết học thứ nhất.” Jake cười. “Bình tĩnh nào. Mọi người đang nhìn kìa.”

“Không nguy hiểm à?”

“Không. Tiếng chuông nghe rất chán, nhưng không nguy hiểm đâu.”

Tôi đi theo Hoàng tử Jake về phía hành lang. Thật khó quên tiếng động kinh hoàng kia. Khi con người cảm thấy bị đe dọa, cơ thể họ tiết ra chất adrenelin khiến họ trở nên cảnh giác cao độ và hung hãn. Cơ thể tôi đang chứa đầy adrenalin. Thiệt là khó chịu.

Chúng tôi bước vào một cánh cửa lớn. Trong phòng có chừng 30 người ngồi theo các hàng ghế. Có một chiếc bàn lớn. Một người lớn tuổi ngồi ở đó.

“Cả lớp ổn định chỗ ngồi.” Người lớn tuổi đó lên tiếng.

Hoàng tử Jake nói: “Thưa thầy Pardue, đây là Phillip, em họ em, mới từ quê ra. Em xin phép cho Phillip được ngồi với em hôm nay.”

“Được thôi. Nhưng phải im lặng đấy.”

Nhìn mặt Hoàng tử Jake là biết bạn ấy đang lúng túng rồi. Jake nắm tay tôi dẫn xuống cuối phòng.

“Ngồi bàn này nha.” Hoàng tử Jake nói.

“Đâu cơ?”

Đã có lần tôi phải biến hình thành Hoàng tử Jake và đóng vai bạn ấy ở nhà. Cả cha mẹ và anh Tom của Jake đều chẳng nghi ngờ gì. Thiệt ra, sau này tôi mới biết cha mẹ Jake tưởng rằng con mình có triệu chứng tâm thần. Khi Hoàng tử Jake thật quay về, họ đưa bạn ấy đến gặp bác sĩ.

“Cái bàn này chẳng thoải mái gì cả.” Tôi than thở.

“Hô hô, nói mới hay chứ.” Ai đó lên tiếng.

“Sao dưới kia ồn thế? Im lặng nào.” Tiếng thầy giáo. “Có chuyện gì… gì…”

Thình lình thầy giáo ôm đầu. “Cả lớp im ngay! Im ngay!”

Hoàng tử Jake lo lắng. “Thầy ơi, hình như thầy không được khỏe.”

Mọi người nhìn thầy giáo. Tất cả đều im lặng.

“Khỏe không à?” Ông Pardue tỏ vẻ phẫn nộ. “Khỏe không à? Thầy…”

Cả thân người ông Pardue đổ kềnh xuống sàn. Hai tay ông cào xước đầu.

Ông kêu gào: “Yeerk! Tránh xa ta ra!”

Trên đầu ông bắt đầu bê bết máu.

CHƯƠNG 7

“Ô

i, đau quá!” thầy giáo kêu lên đau đớn.

Một học sinh hoảng hốt: ”Các bạn ơi, kinh khủng quá!”

Có ai đó chạy thẳng ra hành lang, kêu cứu.

Ở cuối lớp, Hoàng tử Jake và tôi ngồi cạnh nhau, im lặng.

“Đừng làm khổ ta nữa, trời ơi!” thầy Pardue tiếp tục kêu gào. Giọng thầy dần chuyển sang líu ríu. ”Cút khỏi đầu ta! Biến ngay đi!”

Hoàng tử Jake và tôi nhìn nhau. Chúng tôi biết điều gì đang xảy ra.

“Vậy là tụi mình đã thấy hai người. Chuyện gì đang xảy ra?” Hoàng tử Jake thì thầm.

Tôi thấy thầy Pardue bắt đầu khóc. Ông nguyền rủa, rồi quằn quại trên sàn lớp học. Cả lớp - những đứa trẻ - đứng xung quanh, hãi sợ và bất lực.

“Trước đây, bạn có biết thầy giáo là một vật chủ của chúng không?” tôi khẽ hỏi Hoàng tử Jake.

“Không. Thầy tốt lắm. Thật kinh khủng khi nhìn thấy cảnh tượng này.”

“Hãy ra khỏi đầu ta!” thầy Pardue hét lên.

Tên Yeerk trong đầu thầy đang yếu dần. Hắn đói vì thiếu tia Kandrona. Sinh vật chủ, thầy Pardue, đang cố giành lại quyền kiểm soát.

Vừa lúc đó, Hoàng tử Jake chạy đến phía thầy. Tôi ở ngay phía sau, cố níu tay bạn ấy, nhưng không kịp.

Hoàng tử Jake quỳ xuống bên thầy. ”Em biết điều gì đang xảy ra.” Bạn ấy thì thầm. ”Thầy ơi, hãy cố lên. Bọn Yeerk sẽ bị tiêu diệt. Thầy sẽ được tự do.”

Nhiều người tiến lại gần. Họ có thể nghe trộm. Tôi vội nói: ”Tránh ra đi. Nguy hiểm lắm.”

Tôi chẳng biết phải nói gì nữa. Mà thiệt lạ, mấy lời lăng nhăng của tôi cũng có tác dụng. Họ lùi lại.

Thầy Pardue mệt mỏi nhìn Hoàng tử Jake.

Hoàng tử giữ chặt vai thầy. “Thầy ơi, cố lên nha, sẽ qua hết thầy ạ. Em đã từng…”

Tôi nhìn mặt những người xung quanh và cố đoán liệu họ có nghe thấy những gì Jake nói hay không. Jake ơi, bạn là Hoàng tử của mình, mà sao lại nói khờ vậy?

Bất thình lình, cửa mở. Tôi nhận ra người vừa chạy vào.

Đó là ông Chapman.

Ông ta là hiệu phó của trường và cũng là quan chức cấp cao thuộc phe bọn Mượn xác.

“Nào, các em, ra ngoài đi.” Ông Chapman khoát tay. “Ra thẳng ngoài sân nhe. Thầy Pardue bị ốm rồi.”

“Ngươi!” thầy Pardue thét lên. ”Không! Chapman chính là…”

“Các em ra ngoài nhanh lên!” ông Chapman hét lớn.

Học sinh sợ hãi chạy túa ra khỏi lớp.

Nhưng Hoàng tử Jake vẫn đứng yên. Bạn ấy không chịu rời thầy Pardue. Nắm đấm của Jake cứng lại, mắt bạn ấy ánh lên vẻ căm hờn.

Ông Chapman nhìn tôi, rồi xoay người sang Hoàng tử Jake. “Jake, em và bạn ra ngoài ngay!”

Trong một khoảnh khắc, thời gian như ngừng trôi. Không ai cử động. Tôi nín thở, tự hỏi không biết Hoàng tử Jake có phát lệnh chiến đấu không? Tôi sẵn sàng tham chiến dù trận đánh thật vô nghĩa…

Tôi nắm chặt tay Hoàng tử Jake. Bạn ấy trừng mắt nhìn tôi.

“Tụi mình đi thôi.” Tôi nói.

Jake như bình tĩnh lại và gật đầu. “Ừ, mong là thầy sẽ chóng lành bệnh.” Bạn ấy nhìn ông Chapman. “Thầy Pardue sẽ chóng khỏe, phải không ạ?”

“Tôi không biết.” Ông Chapman lạnh lùng trả lời.

Tôi kéo Hoàng tử Jake ra ngoài. Jake dừng lại ở cửa, và hai chúng tôi thấy ông Chapman rút ống tiêm khỏi túi. Ông ta tiêm thẳng vào cổ nạn nhân.

“Không!” thầy Pardue thét lên.

Tiếng kêu tắt ngay.

Hoàng tử Jake quay người, chạy băng qua dòng người lố nhố ngoài cửa lớp học, ra thẳng ngoài sân. Miệng Jake đớp đớp không khí, cứ như người bị thiếu ôxy vậy.

Tôi chạy theo Jake, nhưng sao khó quá. Bạn tôi là chuyên gia chạy hai chân mà.

“Hoàng tử, à không, Jake ơi! Bạn ốm hả?”

Jake lắc đầu. “Bọn Yeerk đang đói. Tại sao? Là vì tụi mình đã phá hủy nguồn Kandrona…”

“Nghĩa vụ của tụi mình mà.” Tôi đáp. “Bọn Yeerk chắc phải rú lên khi nguồn Kandrona bị phá hủy.”

“Nhân chứng đã bị tiêu diệt rồi, phải không?” Hoàng tử Jake trầm ngâm. ”Cái ống tiêm nhỏ. Thấy không? Hắn không chỉ tiêu diệt tên Yeerk ký sinh, mà cả thầy Pardue nữa.”

Tôi biết mình không thể giấu Jake. Bạn ấy đã biết sự thật. Mà tôi cũng cảm thấy ngượng ngập bởi cảm giác nói dối.

“Nếu hắn để thầy của bạn sống, thầy có thể cho cả thế giới biết những gì đang xảy ra. Mà bọn Yeerk không đời nào để cho nhân chứng sống sót.”

“Chúng sẽ tiêu diệt mọi vật chủ trong trường hợp bọn Yeerk ký sinh bị chết, đúng không?” Hoàng tử Jake cay đắng nói. “Tất cả những người bị chúng khống chế đều có thể bị giết, phải không?”

“Đúng vậy.”

Gương mặt Jake giờ đây trông hệt như người ốm nặng.

“Chúng ta đã gây ra điều đó.”

“Jake à, đây là chiến tranh.” Tôi nói.

“Anh Tom của mình… Số phận của anh ấy rồi sẽ ra sao?”

Tôi không trả lời. Bọn Yeerk muốn có càng nhiều sinh vật chủ càng tốt. Nhưng đến lúc khẩn cấp, chúng không từ một thủ đoạn nào để xóa sạch giấu vết.

Hoàng tử Jake nhìn tôi. “Anh biết trước bọn chúng sẽ ra tay, đúng không, Ax?”

Tôi quay lại nhìn Jake. Có lẽ chất adrenalin trong cơ thể con người của tôi bỗng làm tôi cảm thấy nổi nóng. Tôi không chịu nổi cách Hoàng tử Jake nhìn tôi như tôi có lỗi.

“Phải, tôi biết trước.”

“Làm sao anh biết?”

Tôi ngập ngừng. Hoàng tử Jake không thích thấy tôi ngập ngừng. Bạn ấy đẩy dồn tôi về phía tường.

“Làm sao anh biết bọn Yeerk sẽ ra tay, nói mau!”

“Bởi vì điều đó đã xảy ra trước đây. Bạn tưởng đây là hành tinh đầu tiên bị bọn Yeerk xâm lược ư? Bạn tưởng người Andalite chúng tôi chỉ chiến đấu chống lại chúng trên Trái Đất thôi sao? Bọn chúng không bao giờ để nhân chứng sống sót đâu.”

Hoàng tử Jake buông tôi ra nhưng vẫn giữ ánh nhìn nghi ngờ. “Mình không thích bồ giấu mình điều gì. Ax, chúng ta là bạn. Bạn bè có quyền biết bí mật của nhau. Sao bồ không kể cho mình nghe?”

“Trong chiến tranh, có biết bao điều kinh khủng.” Tôi nói. “Chúng ta làm những gì mình phải làm. Phá hủy nguồn Kandrona là một phần cuộc chiến.”

“Có thể đó là chiến tranh.” Hoàng tử Jake dỗi. ”Nhưng mình ghét chiến tranh.”

“Thích làm chiến sĩ. Ghét chiến tranh. Chiến…”

“Cái gì vậy, thành ngữ của người Andalite à?”

“Phải. Anh tôi thường nói thế.”

Cái nhìn trân trân của Hoàng tử Jake làm tôi khó chịu.

“Ax, đôi khi mình có cảm giác loài người tụi mình chỉ là quân tốt trên bàn cờ của người Andalite và bọn Yeerk. Tụi mình chỉ là đạn để hai phe thử súng mà thôi. Tụi mình chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, và quá non nớt, làm sao tham dự cuộc chiến này chứ?”

“Không phải thế đâu.” Tôi không giận Jake nữa.

Nhưng Jake vẫn hồ nghi.

“Ax, bồ chiến đấu cùng bọn mình. Mình nghĩ bồ là chiến hữu đó, vậy mà bồ vẫn giữ rịt những bí mật của mình. Rachel và Marco vẫn hay hỏi mình: Thật ra tụi mình biết gì về Ax? Có chuyện gì tụi mình đều kể tuốt tuột, nhưng còn cậu ta đã kể chút nào về hành tinh Andalite đâu? Mình cứ phải khẳng định rằng bồ đáng tin. Nhưng bây giờ mình thực sự ngờ điều đó. Làm sao tin bồ được một khi bồ cứ giấu giếm như vậy. Lẽ ra bồ phải nói về những gì mà bọn Yeerk sẽ làm. Ax ơi, bồ biết anh mình là ai rồi đó. Chẳng lẽ mình không có quyền biết chuyện gì đang xảy ra ư?”

“Có thể bạn sẽ không phá hủy nguồn Kandrona nếu biết làm thế có thể khiến Tom bị nguy hiểm.” Tôi thú nhận điều mà từ lâu tôi muốn nói.

Gương mặt Jake áp sát vào mặt tôi.

“Bồ nghĩ vậy sao? Quả thực bồ phải học nhiều về loài người. Bồ chẳng biết tí gì về bọn mình hết. Chẳng biết tí gì.”

CHƯƠNG 8

Người Andalite dễ tưởng rằng loài người là sinh vật đơn giản và cởi mở… Nhưng thật ra, họ rất phức tạp. Có lẽ ngôn ngữ của họ là nguyên nhân chính. Thứ ngôn ngữ gì mà mỗi từ đều có hàm ý khác nhau.

Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.

N

hững gì vừa trải qua thật kinh khủng. Tôi nhận ra Hoàng tử Jake và loài người sẽ không bao giờ trở thành bạn nối khố của tôi được. Một bức tường chắn giữa tôi và họ. Nhưng họ là tất cả những gì tôi có hiện nay. Không có loài người, tôi sẽ cô độc lắm. Mà ngay bây giờ, tôi đã buồn lắm rồi vì Hoàng tử Jake nổi cáu và nghi ngờ mình.

Buồn lắm, khi bạn chỉ có một mình và cách xa tổ ấm hàng tỉ dặm.

Ngày hôm sau, Marco rủ tôi đi chơi. Ngạc nhiên thật đó. Khác với Cassie, Tobias và Hoàng tử Jake, Marco chưa bao giờ tỏ ra thân thiện với tôi cả. Mà cả Rachel nữa, bạn ấy cũng chẳng mấy khi tỏ vẻ quý mến tôi cả.

Tôi biến hình thành người và đi gặp Marco ở bìa rừng.

“À há, vậy ra bồ muốn làm Pinochio…”

“Cái gì?”

“Pinochio là một thằng người gỗ muốn trở thành người thiệt sự.”

“Tôi không muốn trở thành người. Tôi chỉ muốn tìm hiểu về loài người thôi.”

Marco mỉm cười. ”Trùng hợp quá ha. Tui đây cũng đang muốn tìm hiểu về người Andalite.”

Phải mất mấy phút tôi mới hiểu ngụ ý của Marco. “À, thì ra Hoàng tử Jake muốn bạn moi thông tin về tôi.”

“Jake có đôi chút thất vọng vì bồ không chịu kể hết với tụi mình những gì bồ biết. Rachel còn thất vọng hơn nữa. Mà thôi, ta phải đón xe buýt kẻo trễ. Bồ muốn tìm hiểu loài người hả? Để tui dẫn bồ tới tiệm sách. Bồ thông minh mà, bồ sẽ học đọc rất nhanh.”

“Tiệm… sssaaaaccchhh.”

“Phải, phải. Sách nè, tiểu thuyết nè, truyện lịch sử nè. Vô thiên lủng luôn đó. Bồ chọn cuốn nào cũng được. Tụi này chẳng có bí mật nào cả, đâu có như ai đó bí mật như điệp viên vậy. Cả chuyện ăn uống thế nào khi không có miệng cũng chẳng thèm kể.”

“Tôi hiểu rồi. Bạn cho tôi biết tất cả về xã hội loài người. Và bạn cũng muốn tôi cũng phải làm vậy…”

“Tui cam đoan với Jake là tui sẽ moi toàn bộ thông tin từ bồ. Nhưng anh chàng ngố tốt bụng đó bảo ‘Không, Ax là bạn. Hãy chứng tỏ với anh ấy là chúng ta không có gì giấu ảnh. Có lẽ dần dần, ảnh sẽ tin chúng ta hơn’.”

Tôi cảm thấy có lỗi. Các bạn tin tôi, chưa bao giờ làm tổn hại tới tôi. Tôi chưa từng có những người bạn chân thành như thế.

“Tôi giữ bí mật là có lý do.” Tôi nói.

Marco gật gù. ”Ừ ừ, tụi tui biết quý ngài đây có nhiều bí mật. Rachel bảo chắc bồ không được phép giao du với hạng sinh vật cấp thấp như loài người tụi tui.”

Tôi ngạc nhiên. Dù hơi quá, nhưng cũng không xa sự thật bao nhiêu. Tôi không biết phải nói gì.

Marco nở nụ cười khó nhọc và lại gật gù. “Dù sao thì cũng quá muộn rồi. Bọn Yeerk đã xâm nhập Trái Đất.”

Tôi không trả lời. Tôi nhìn đường phố xung quanh, nhìn những con người đang ở trong ô tô hay đang đi trên hai chân và chợt nhận ra mình sẽ đơn độc, bất lực biết bao nếu không có Hoàng tử Jake, Marco và các bạn khác.

Chúng tôi đến trạm xe buýt. Marco chợt sờ túi quần và giật mình. “Trời ạ, tui quên bóp ở nhà rồi. Mọi người đã trút tiền để gây quỹ mua sách cho bồ đó. Tui để tất cả trên bàn. Nhanh lên.”

“Chúng ta đi đâu bây giờ. Bây… giờ? Nè, chữ

giờ

nghe đã thiệt.”

“Phải chạy tới nhà tui. Đừng lo, gần lắm.”

Marco đưa tôi qua đường. Hai bên đường là nhà. Những cấu trúc to lớn, hình hộp, với những chữ nhật trong suốt.

“Đó là nhà của Hoàng tử Jake.” Giọng tôi đầy vẻ tự hào. Tôi đã từng đến nhà Hoàng tử Jake rồi mà.

“Không phải, chỉ là giống kiểu xây dựng thôi. Đây là một phân khu. Ở đây chỉ có năm kiểu nhà. Nhưng trông đẹp hơn chỗ tui từng ở nhiều.”

Đúng là chỉ có năm kiểu nhà. Có nhà trồng cỏ, có nhà lại trang trí bằng những vật đặt trên cỏ.

“Trang trí kiểu gì vậy?” Tôi hỏi.

Marco nhìn theo hướng tôi chỉ, rồi lại ngước lên. “Trò đu quay.”

“Hấp dẫn quá ha. Trông rất sặc sỡ.”

“À há, tui muốn tiết lộ cho bồ biết lắm nhưng đây là công nghệ cao của loài người. Là bí mật quân sự. Nếu các sinh vật cấp thấp nắm được công nghệ này thì thiệt là nguy hiểm vô cùng.”

Tôi vẫn đang mày mò tìm hiểu âm thanh loài người. Chưa thành chuyên gia đâu, nhưng tôi cũng hiểu Marco đang ngụ ý châm biếm.

“Nhà tui kìa. Ba tui đang làm việc ở nhà. Ba tui bị bong gân gót chân, nên chỉ ngồi một chỗ dùng computer thôi. Đừng tò mò đó nha.”

“Tôi hứa mà. Tôi sẽ hành động như người chính cống.”

“Ha ha, bồ mà được thế thì giải Oscar về tay bồ chắc rồi.” Marco nói và mở cửa. “Thôi được, bồ đợi ở cái bàn đó. Thấy chưa? Đừng có lóng ngóng đi đâu cả nhe. Nếu ba tui bước vô hỏi chuyện nhớ chỉ trả lời ‘đúng’ và ‘sai’ thôi. Hiểu chưa? Chỉ

sai

đúng

thôi đó. Tui chạy lên phòng đây. Phải gọi thêm ai đó đón tui tại hiệu sách mới được. Bồ làm tui ngán quá đi.”

Tôi đứng tại bàn. Có một chiếc vi tính đời cũ trên bàn. Nó có hình chiếu hai chiều. Và một bàn phím. Một bàn phím thật sự.

Tôi thử gõ bàn phím. Hay ghê! Computer của người Andalite ngày xưa cũng có bàn phím nhưng rất khác. Mà chúng tôi đã không dùng bàn phím từ mấy thế kỉ nay rồi.

Trên màn hình là một trò chơi yêu cầu xác định và sửa lỗi, được viết bằng ngôn ngữ rất lạc hậu. Dĩ nhiên, nếu muốn chơi tôi phải hiểu toàn bộ hệ thống. Nhưng cũng dễ thôi.

Một khi đã hiểu được hệ thống, tìm ra lỗi không thành vấn đề. Chỉ một loáng tôi đã làm xong.

“Thắng rồi!” tôi lẩm bẩm.

“Chào cháu!”

Tôi quay lại. Đó là một người lớn tuổi. Ông ấy trông xanh xao hơn Marco, nhưng các đặc điểm thì tương tự.

Marco dặn tôi chỉ được trả lời ‘đúng’ và ‘sai’ với bố cậu ta.

“Sai.” tôi trả lời.

“Bác là ba của Marco. Cháu là bạn của nó hả?”

“Đúng.”

“Tên cháu là gì?”

“Sai.”

“Cháu là Sai à?”

“Đúng.”

“Tên gì lạ nhỉ?”

“Sai.”

“Không phải à?”

“Đúng.”

“Ồ, cháu không nghĩ đó là cái tên lạ ư?”

“Sai.”

“Bác chả hiểu gì cả.”

“Đúng.”

Bố Marco nhìn tôi chằm chằm. Chợt bác ấy hét lên. “Marco! Marco! Con ở đâu đấy? Bạn Sai đến chơi này.”

“Sai.” tôi nói.

“Ừ, bác vừa nói tên cháu mà.”

Marco chạy xuống. “Chuyện gì vậy ba? Ba vừa gặp bạn con à?”

“Sai!” bố Marco đáp.

“Ba nói gì vậy?”

Bố Marco lắc đầu. “Chắc ba già thật rồi. Thật chả hiểu tụi nhóc bây giờ.”

“Đúng.” Tôi tiếp lời.

Cuộc trò chuyện đến đó thì chấm dứt.

Tụi tôi đi đến nhà sách.

CHƯƠNG 9

Sách là một phát minh vĩ đại của loài người. Chỉ cần lật từng trang giấy là tiếp cận được thông tin. Nhanh hơn hẳn việc dùng máy tính. Ấy thế mà loài người lại phát minh ra sách trước khi họ biết ráp máy tính. Họ cứ hay làm những chuyện ngược đời như vậy.

Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.

B

uổi chiều hôm đó, tôi ngồi trong rừng đọc sách. Quyển sách có tựa

Almanac Thế giới. Đố bạn nè: Có bao nhiêu hộ gia đình sở hữu máy hút ẩm? 12%. Còn nữa: tuổi thọ của cừu? 20 năm, ghê hông? Mà có tưởng tượng nổi ngày xưa, loài người tin rằng mặt trời quay xung quanh Trái Đất?...

Quyển sách thật tuyệt vời.

Nhờ đọc nó mà tôi biết thêm nhiều điều. Hóa ra từ lúc loài người chế tạo máy bay đến khi họ biết làm phi thuyền bay lên mặt trăng chỉ cách nhau có 66 năm. Người Andalite chúng tôi phải tốn gấp ba lần khoảng thời gian đó.

Loài người rất thông minh. Nếu họ còn tiếp tục tồn tại, có lẽ họ sẽ trở thành một trong những loài ghê gớm nhất trong dải thiên hà.

Dĩ nhiên, người Andalite sẽ vẫn luôn giỏi hơn họ.

Tôi đứng cạnh dòng suối, nhúng một móng xuống nước. Tôi đang uống nước thì đôi mắt phụ của tôi bỗng thấy một cái bóng trên cao.

Đó là Tobias. Bạn ấy dang cánh và chao liệng ngay trên đầu tôi. <Ax, mọi người đang tìm bồ. Mình sẽ gọi các bạn.>

Tobias nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của tôi. Một lát sau lại thấy Tobias, theo sau là bốn chú chim.

Tobias đậu lại trên cành. Các chú chim khác đậu trên mặt đất. Tôi biết đó là các bạn mình.

Các bạn nhanh chóng hoàn hình. Hoàng tử Jake từ lốt chim ưng. Rachel hóa ra là đại bàng đầu bạc, còn hai con ó biển đang biến trở thành Cassie và Marco.

Tôi có chút lo âu. Vì sao các bạn có vẻ vội vã tìm tôi như vậy?

<Có chuyện gì vậy?> tôi hỏi.

<Chuyện gì hả?> giọng ó biển Marco có vẻ cáu. <Bồ hỏi chuyện gì hả? Để tui… >

Vừa nói đến đó, Marco đã biến thành người. Tuy nhiên, miệng của cậu ta vẫn còn là mỏ, thế nên anh chàng cứ quác quác mãi.

Tôi quan sát Cassie thay đổi. Với Cassie biến hình không khác gì một nghi lễ đầy tính nghệ thuật. Trên hành tinh Andalite, biến hình là một nghệ thuật. Có rất nhiều nghệ nhân chuyên nghiệp trong việc này.

Cassie không phải dân chuyên nghiệp nhưng cô bạn tôi có tài. Mỗi lần biến hình, cô đều chọn cho mình những biến dạng rất đẹp.

Các bạn khác thì cứ làm đại thôi. Các bộ phận cứ tự động nhô ra, còn lông tự rụng. Nhìn mà phát khiếp. Mà chắc chắn loài người cũng thấy khiếp nếu họ nhìn thấy. Và tất cả sẽ phải công nhận Cassie biến hình thật xuất sắc.

“Bồ đã làm gì hả?” cái miệng của Marco bây giờ đã hoàn chỉnh.

<Tôi không hiểu câu hỏi.>

“Máy tính của ba tui. Bồ phá phách trong đó, đúng không?”

<Tôi á, tôi chỉ chơi game thôi mà.>

“Game? Trời ơi, ông tướng ơi, đó là công việc của bố con đó.”

<Không. Đó là trò chơi. Ta phải tìm ra lỗi của chương trình.> Thình lình, tôi thấy mình sáng ý. <À há, hiểu rồi. Ba bạn thiết kế trò chơi cho trẻ con.>

Cassie bật cười.

“Không phải, ba của Marco viết chương trình phần mềm cao cấp. Bác ấy làm việc cùng các nhà thiên văn. Họ đang tạo chương trình điều khiển kính viễn vọng ở đài thiên văn.”

Tôi gật đầu ra vẻ hiểu biết. < Ừ thì chương trình có thể hoạt động theo cách đó. Nhưng thật ra nó đầy lỗi, thế nên tôi cứ nghĩ đó là trò chơi.>

“Bồ mà còn nhắc đến chữ trò chơi là coi chừng dập mặt đó.” Marco nói.

Hoàng tử Jake đặt tay lên vai Marco. ”Ax à, Marco muốn nói đó thật ra đó không phải là trò chơi. Ba của bạn ấy đang phát điên lên đấy.”

“Ba tui bảo dường như bồ đã sáng tạo ra một mô hình phần mềm độc nhất vô nhị lại còn mở ra một hướng nghiên cứu thiên văn mới nữa chứ. Ba tui đưa cho đồng nghiệp xem và mấy bác ấy sửng sốt. Bây giờ, các bác ấy đang nhắc đến giải Nobel đó. Trời ơi, tui phải bảo ba đây chẳng qua chỉ là sự tình cờ thôi. Cái thằng khù khờ như bồ làm sao có thể trở thành Einstein được.”

<Einstein. À, tôi vừa đọc về ông ấy trong

Almanac Thế giới. Einstein là người đầu tiên nhận ra vật chất và năng lượng…>

“Nếu bọn Mượn xác phát hiện ra phần mềm này thì sao? Bộ anh hổng nghĩ chúng sẽ đoán ra đó là một sản phẩm của một người Andalite à?”

Tôi giật bắn người. Rachel nói đúng. Nếu những chương trình kia không phải dành cho trò chơi? Ôi thôi, tôi đã giúp đẩy khoa học loài người tiến xa đến một thế kỷ. Có khi còn ghê gớm hơn nữa.

“Có vẻ ổng hiểu rồi đó.” Marco nói giọng châm biếm.

“Kính viễn vọng radio là gì?” tôi hỏi Marco.

Marco nhún vai. “Không biết. Bộ ông nghĩ tui là nhà khoa học chắc?”

“Kính viễn vọng radio là loại kính viễn vọng có thể bắt sóng radio và các bức xạ từ ngoài không gian.” Cassie nói.

Marco có vẻ hoài nghi.

“Hì hì, đâu phải ai cũng ngủ quên trong giờ học.” Cassie nhấn mạnh.

<Tôi hiểu rồi. Giống như một loại cảm biến. Hiểu rồi. Dĩ nhiên, những thay đổi của tôi có thể…>

“Cái gì?” Marco ngắt lời tôi.”Thay đổi gì?”

<Những thay đổi của tôi chỉ…>

Tôi chợt giật mình. Sự thật, toàn bộ sự thật đang phơi bày trước mắt tôi. Một kính viễn vọng radio ư? Một máy thu năng lượng khổng lồ?

Tôi đang nhớ lại những giờ học trước đây. Tôi hình dung rõ mồn một lời giảng của thầy. Đúng rồi, nếu có điều chỉnh hợp lý, có đúng phần mềm… Đúng rồi, tôi có thể chuyển lại phần năng lượng thu được, tập trung và điều chỉnh…

Và phát tán vào vùng không gian zero.

Tôi có thể dùng hệ thống đó để gửi thông điệp vào vùng không gian zero! Ôi, tôi có thể liên lạc với quê nhà!

Như có một cú đấm vào mặt làm tôi bị choáng. Ôi, đúng rồi, tôi có thể dùng kính viễn vọng radio đó để gọi về hành tinh của tôi. Gọi về nhà.

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra mình muốn gặp lại một người Andalite đến thế nào.

“Ax, anh lại giấu điều gì thế?” Rachel hỏi.

Tôi cố gắng tập trung để nghe câu hỏi. Nhưng đầu óc tôi quay cuồng. Tôi cảm thấy người yếu hẳn.

Tôi có thể liên lạc với quê nhà. Hoàn toàn có thể.

Nhưng còn một sự thật khác: tôi phải phá hủy công nghệ này. Tôi đã vi phạm điều luật về

Lòng nhân từ của Hoàng tử Seerow. Tôi đã trao cho loài người một công nghệ quá hiện đại.

“Ax, Rachel hỏi anh đó!” Hoàng tử Jake gay gắt. ”Anh sao vậy?”

Tôi nhận ra nhiệm vụ của mình. Tôi không thể tiết lộ với các bạn của tôi về những gì đã làm. Tôi phải xóa sạch thiệt hại.

Nhưng trước khi làm vậy, tôi có nên liên lạc với gia đình. Tôi có nên gặp lại người thân?

Tôi không thể nói ra sự thật.

<Tôi có giấu diếm điều gì đâu. Thật mà, chẳng có gì hết.>

CHIẾN BINH PHÁ LUẬT

CHƯƠNG 10

K

hi các bạn đã bỏ đi, tôi bắt đầu ăn. Tôi thường ăn trong bóng đêm. Ở quê nhà, tôi không phải khổ sở như vậy, nhưng trên Trái Đất này, tôi phải cẩn thận.

Khi tôi chạy nhảy tôi cũng phải chạy trong bóng tối, bằng không, phải có Tobias bọc hậu.

Các bạn Trái Đất bảo rằng, nhìn từ xa, trông tôi giống như một con hươu, hay một chú ngựa con. Nhưng nếu có ai đó nhìn thật kỹ, họ sẽ biết ngay rằng tôi đến từ một hành tinh xa lơ xa lắc nào đó.

Tôi ăn xong và bắt đầu chạy nhảy trong phạm vi cánh đồng gần trang trại nhà Cassie. Tôi chạy dưới ánh trăng rất khác với ánh trăng nơi quê hương Andalite. Có những đêm, trên Trái Đất, không thấy mặt trăng đâu cả. Còn ở hành tinh của tôi, luôn có ít nhất hai mặt trăng. Và khi đêm đến, nếu có đủ bốn mặt trăng, trời sẽ sáng in hệt ban ngày.

Quê nhà đã cách xa hàng tỉ dặm. Đôi khi tôi cảm thấy se lòng khi nghĩ về quê nhà, nhất là vào những đêm khuya đơn độc trong rừng hoặc một mình trên đồng vắng…

Giờ đây tôi còn cảm thấy tồi tệ hơn khi nghĩ rằng nếu muốn, tôi có thể liên lạc với gia đình.

Tôi có thể biến một kính viễn vọng radio thành máy liên lạc vùng không gian zero. Nhưng nếu làm thế, có nghĩa là tôi đã phá luật, đã trao công nghệ cao vào tay loài người…

Tôi không phải là anh Elfangor. Tôi không được phép phá vỡ điều luật về

Lòng nhân từ của Seerow.

Nhưng tôi chỉ vô tình thôi mà… Chỉ vô tình tạo nên phần mềm ảo diệu đó thôi… Và nếu tôi đến đài thiên văn để xóa nó đi, tôi sẽ trút bỏ được gánh nặng.

Nhưng trước khi làm thế, tôi có thể dùng nó để gọi về nhà. Như thế có sai không?

Trong đầu tôi lại hiện ra hình ảnh của ba mẹ và của anh Elfangor nữa…

Tôi còn nhớ lần anh Elfangor, khi ấy đã là một chiến binh vĩ đại, trở về nhà nhân kì nghỉ phép. Lúc đó, tôi hãy còn rất bé… Tôi đã được nghe kể về những chiến công của anh Elfangor, nhưng chưa khi nào gặp anh. Anh đã xa nhà từ rất lâu trước khi tôi chào đời, cũng để chiến đấu chống bọn Yeerk…

Anh Elfangor cứ như một lực sĩ bước ra từ truyện cổ tích của người Andalite - mạnh mẽ và nhanh như ánh sáng.

Tôi bị sốc. Trước khi gặp anh, tôi cứ đinh ninh mình là nhân vật quan trọng nhất trong nhà. Ấy vậy mà đi bên anh, tôi cảm thấy mình chẳng là gì cả.

Thế nhưng anh Elfangor lại nói chuyện với tôi như cách anh nói với ba mẹ vậy. Cảm giác hãnh diện còn theo tôi mãi khi thấy anh không xem tôi là một thằng nhóc Andalite. Lần gặp đó để lại dấu ấn không phai nhòa trong tôi. Từ ngày đó, tôi quyết định sau này tôi sẽ trở thành một chiến binh. Tôi muốn được như anh Elfangor.

Giờ đây, anh tôi không còn nữa. Có thể cha mẹ tôi cũng chưa biết điều đó, và chắc cũng không biết rằng tôi vẫn còn sống.

Tôi chạy chậm lại. Tôi đã ở giữa cánh đồng lớn. Xa xa, thấp thoáng ánh đèn từ phía trang trại nhà Cassie. Ôi, không ổn rồi! Tôi cứ mãi suy nghĩ nên mất cảnh giác.

Tôi chạy ngược về phía rừng.

Thình lình một giọng nói làm tôi giật mình.

<Bồ cứ tản bộ một chút đi, không sao đâu mà.>

<Cassie?>

Tôi nhìn gần hơn. Cassie từ từ hoàn hình. Đã hiện ra khuôn mặt dễ thương quen thuộc, nhưng, grr, vẫn còn cái bờm màu xám và đôi mông đích thị của một chú ngựa chiến.

<Hóa ra bạn đã biến thành ngựa.> Tôi thốt lên.

Hoàn hình xong, Cassie đáp: “Đôi khi mình biến thành ngựa vậy đó. Mình thích chạy mà. Nhưng đừng nói gì với Jake nha. Bạn ấy không thích mình sử dụng phép biến hình vô việc riêng đâu.”

<Jake không giận bạn đâu. Tôi chưa phải là chuyên gia về loài người, nhưng tôi tin Hoàng tử Jake hâm mộ bạn lắm đó.>

Cassie khẽ mỉm cười. “Hổng có đâu. Tụi mình chỉ là bạn bình thường, là chiến hữu Animorphs thôi.”

<Vậy sao thỉnh thoảng hai bạn lại nắm tay nhau?>

“À, thì, thì… Mà bồ quan tâm làm gì vậy?”

<Không được sao?>

“Thôi bỏ, nói chuyện khác nha. Công cuộc tìm hiểu loài người của bồ đến đâu rồi?”

<Tôi đã đọc quyển

Almanac thế giới.>

“Dữ nha, vậy bồ nghĩ sao?”

<Tôi nghĩ loài người rất thú vị.>

“À há, vậy thử nói cho mình nghe bồ

thật sự

nghĩ gì?”

Tôi ngần ngừ. Có vẻ cô bạn tôi muốn một câu trả lời thấu đáo hơn. Nhưng mà loài người là một sinh vật khó đoán lắm. Tôi thấy họ thường hay mếch lòng bởi những điều nhỏ nhặt.

<Tôi nghĩ còn một nguyên do khác khiến bọn Yeerk muốn biến loài người thành nô lệ.> Tôi nói.

“Lý do gì vậy?”

<Chúng sợ các bạn.>

“Sợ loài người? Tại sao vậy?” Cassie bật cười. “Bồ đã đọc mấy chương viết về chiến tranh chưa? Thoạt nhìn, có vẻ loài người rất thích chinh chiến, nhưng thật ra…”

<Mọi chủng loài đều có những cuộc chiến của riêng mình. Người Andalite trước đây đã từng gây hấn với nhau. Bọn Hork-Bajir từng có một đồng hồ sinh học khiến chúng cứ mỗi 62 tiếng lại xông vào nện nhau. Bọn Taxxon thì khỏi nói, chúng là thứ ăn thịt… Chủng loài nào cũng đều có nhược điểm làm họ xấu hổ.> Tôi nói thêm. <Chủng loài nào cũng có những tội lỗi kinh khủng.>

Cassie nhìn tôi chăm chú. Rõ ràng bạn ấy đang tự hỏi liệu tôi có ám chỉ cả người Andalite không. Nhưng Cassie không hỏi thẳng điều đó, bạn ấy hỏi sang chuyện khác: “Vậy bồ quan tâm đến cái gì nếu không phải là chiến tranh?”

<Loài người tìm ra chất phóng xạ năm 1896. Năm 1945, họ cho ra đời vũ khí hạt nhân. Khoảng cách 49 năm. Năm 1903, loài người lần đầu tiên biết bay, 66 năm sau, họ đặt chân lên mặt trăng.>

“Bồ đọc

Almanac thế giới

kỹ ghê.” Cassie mỉm cười. “Ý bồ là loài người đạt được nhiều thành tựu trong một thời gian ngắn chứ gì?”

<Ý tôi là, bọn Yeerk biết rằng nếu chúng không đô hộ loài người thì 55 năm sau, loài người sẽ có thể du hành với tốc độ nhanh hơn ánh sáng. Và không ai biết loài người sẽ còn tiến bộ đến mức nào sau 100 năm nữa.>

“Phải mất bao lâu người Andalite mới đạt được những thành tựu đó?”

<Tôi không rõ lắm.> Tôi nói dối.

“Hiểu rồi.” Cassie nói. Giọng bạn ấy lúc này đại diện cho tình cảm thất vọng.

<Tôi bị ràng buộc bởi lời thề của chiến binh Andalite. Chúng tôi không được phép chuyển giao công nghệ Andalite cho các giống loài khác và, cũng không được phép kể về bản thân quá nhiều.>

Tôi bỗng cảm thấy buồn bởi chính những lời mình vừa nói ra.

“Không thể ư? Ngay cả khi những tiết lộ đó có thể giúp loài người đánh bại bọn Yeerk? Vậy tại sao anh Elfangor lại có thể truyền cho tụi mình phép biến hình?”

Tôi không biết phải trả lời thế nào. Anh Elfangor quả thật đã phá luật của người Andalite.

“Mình nói có sai không?” Cassie hỏi tôi.

<Tôi không phải anh Elfangor.> Mãi một lúc sau, tôi mới mở miệng được. <Tôi chỉ là một

lính nhỏ

còn anh Elfangor là một hoàng tử vĩ đại. Có thể dân tộc tôi sẽ hiểu và tha thứ cho anh Elfangor vì anh ấy là một nhân vật quan trọng.>

“Mình hiểu rồi. Mà thôi, có lẽ bồ nên biến thành người và vô nhà mình chơi. Bồ sẽ gặp ba mẹ mình và cùng ăn tối nha.”

<Tôi ăn tối rồi.>

Cassie nheo mắt. “Sớm vậy sao?” Có vẻ bạn ấy muốn hỏi tôi điều gì đó, nhưng lại ngần ngừ. “Không sao, cứ vô chơi đi. Không ai bắt bồ ăn đến căng bụng đâu. Mọi người sẽ rất vui khi nói chuyện với bồ. Sẽ tốt cho bồ đó.”

<Tốt? Tôi có vẻ bệnh sao?>

“Không phải vậy. Chỉ là vì bồ có vẻ rất cô độc.”

Hai từ ‘cô độc’ khiến tôi thấy buồn. Tôi không ngờ mình lại cảm thấy buồn đến như vậy khi hai từ ấy phát ra.

Quả thật tôi cô độc lắm. Nhưng tại sao loài người lại nhận ra nhỉ?

<Vậy bạn sẽ giới thiệu tôi là ai với ba mẹ bạn?>

Cassie nhún vai. “Bồ đã từng biến thành Jake, nhớ không? Lần này cũng vậy đi.”

CHƯƠNG 11

Khẩu vị của loài người rất kỳ lạ. Họ cứ đinh ninh loại nhạc mình nghe hay tuyệt vời. Sai lầm, cực kỳ sai lầm. Nghe thấy mà ghê. Mà chả hiểu sao họ lại xem thường những thành tựu vĩ đại nhất do chính họ tạo ra: kẹo sôcôla, hạt tiêu, và thứ nước uống độc nhất vô nhị có tên là giấm.

Trích Nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.

C

assie nhất quyết bắt tôi phải mang áo choàng và đi đôi giày lấy từ trang trại nhà bạn ấy trước khi bước vào nhà. Sao con người cứ để ý chuyện áo quần thế nhỉ? Tôi suy nghĩ mãi mà không hiểu vì sao.

“Chào Jake. Cassie lại bắt cháu dọn dẹp trang trại với nó hả?” Ba Cassie hỏi ngay, khi tôi mới bước vào nhà.

Tóc ba Cassie màu nâu, và rất ít. Ông đeo kính, chắc để nhìn cho rõ. Da ông sẫm. Và như mọi người, ông có đầy đủ tay và chân.

“Dạ, hổng phải vậy đâu. Cassie bảo cháu phải ăn thức ăn của bác. Thức ăn…”

“À, có thể chứ. Lần này, cháu là nạn nhân đó nha. Tối nay, bác là đầu bếp. Cháu sẽ được thưởng thức món ớt lừng danh thế giới của bác.”

Đôi mắt Cassie chợt mở to đầy vẻ sợ hãi. “Ớt? Ba ơi, Jake bảo con là bạn ấy không đói. Jake đã ăn tối rồi.”

“Bộ ớt kinh khủng lắm hả?” Tôi hỏi Cassie.

“Nếu là bác làm, thì đúng là ớt kinh khủng lắm.” Ba Cassie nhăn nhó.

“Jake đó hả?” Tiếng ai đó từ phòng kế bên vọng sang rồi một phụ nữ xuất hiện - chắc là mẹ của Cassie. Tóc bà cũng màu nâu, nhưng nhiều và dày hơn so với tóc của chồng.

Bà dang rộng hai tay và tiến về phía tôi. “Ôi, Jake, cứ mỗi lần gặp cháu, bác lại thấy cháu đẹp trai hơn.” Bà ôm chặt lấy tôi một lúc, rồi buông ra. “Cháu sẽ ở lại và dùng món ‘Ớt Tử Thần’ nha?”

“Mẹ ơi, con rủ Jake tới nhà chơi, nhưng bạn ấy ăn tối rồi, nên chắc sẽ không còn bụng để ăn nữa đâu.”

Mẹ Cassie mỉm cười với chồng. “Con mình bảo vệ bạn thật khéo.”

“Quá muộn rồi.” Ba Cassie nói. “Thằng bé đã sập bẫy. Không còn lối thoát nào đâu.”

Chúng tôi ngồi vào bàn.

Bây giờ tôi mới biết ớt có màu nâu đỏ. Nó chứa nhiều vị và có mùi rất hăng. Tôi cũng làm quen với loại bánh mì có tên là jalapeno. Rồi lại còn một tô đầy các loại trái cây nữa.

Sau một hồi nghe những lời đe dọa, tôi rất ngại phải nếm món ớt. Nhưng tôi biết ba Cassie sẽ giận nếu tôi không thử. Vì vậy, tôi xúc đại một thìa.

Ôi, chừng nào tôi còn sống, tôi sẽ còn nhớ mãi cảm giác ấy.

Nóng quá!

Lưỡi tôi như muốn rách toang từng mảnh. Như có một trận cháy rừng trong miệng tôi. Từng giây thần kinh trong tôi giật lia lịa. Mặt tôi đầm đìa nước mắt.

Mùi vị không tuyệt vời như sôcôla. Nhưng đậm đà ghê gớm!

Ôi, làm người kể cũng sướng thật. Có những hương vị làm người ta rùng mình vì sảng khoái.

“Món ăn ngon tuyệt!” Tôi rú lên.

“Cháu nói sao cơ?” Mẹ Cassie hỏi.

“Thấy chưa, cuối cùng cũng có một người biết thưởng thức.” Ba Cassie cũng hét lên.

Tôi chợt nhận ra tôi đã chén sạch toàn bộ phần ăn của mình. Tôi muốn nữa cơ. Mùi vị tuyệt vời quá!

“Còn nhiều lắm, cháu ạ.” Ba Cassie vừa nói vừa xúc đầy vào tô của tôi.

“Jake à, bồ không cần phải ăn nhiều vậy đâu.” Cassie bảo tôi.

“Cho mình ăn cả phần của bồ nha.” Tôi gào lên.

Mắt tôi trợn tròn, da thịt thì rung lẩy bẩy, dạ dày kêu ỏm tỏi, nhưng tôi vẫn thèm ăn nữa.

“Tôi yêu thằng bé quá.” Ba Cassie tỏ vẻ khoái chí. “Giá mà mình có thể nhận Jake làm con nuôi nhỉ. Jake à, cháu quả là một chàng trai thú vị.”

“Thằng bé điên rồi.” Mẹ Cassie nói. “Thật chẳng hiểu nổi nữa.”

Tôi bỗng thấy đau ở chân. Hình như Cassie vừa đá vào chân tôi. Tôi nhìn Cassie. Bạn ấy nhìn tôi dịu dàng, nhưng lại đá tôi thêm lần nữa.

“Bồ ăn đủ rồi đó.” Cassie nhìn tôi.

“Ừ, đủ rồi.” Tôi đồng ý và đặt cái tô ra xa. “Ớt. Ớt.”

“Bác dùng loại ớt habanero đấy.” Ba Cassie giải thích. “Đây là vị nóng nhất trần gian.”

“Nhưng không nóng bằng nhiệt độ tạo ra bởi sự tổng hợp hạt nhân.” Tôi chữa lại.

“Việc học ở trường thế nào hở Jake?” Mẹ Cassie hỏi tôi.

Tôi biết mình đang ở trong loại hoạt động được gọi là đối thoại. Quy tắc đặt ra là lần lượt từng người đặt câu hỏi cho người kia.

“Cũng bình thường ạ. Còn việc chăm sóc thú của bác thì sao?”

“Chẳng có gì lạ cả.” Mẹ Cassie nói. “Các bác sắp mua thêm vài chú lạc đà con.”

Mẹ Cassie là bác sĩ thú y ở sở thú. Đó là nơi nhốt tất cả các sinh vật không phải là người.

“Cháu có nghĩ Bò Mộng vẫn sẽ thống trị mùa giải năm nay không?” Ba Cassie lên tiếng.

Tôi thấy Cassie có vẻ rất căng thẳng. Bạn ấy sợ tôi không hiểu câu hỏi đó. May mà tôi đã đọc

Almanac thế giới, tôi biết Bò Mộng là tên một đội bóng.

“Có chứ ạ, chắc chắn họ vẫn là số một.” Tôi trả lời.

Bây giờ đến lượt tôi đặt câu hỏi. Đối thoại là thế mà. Vậy nên tôi nói: “Mọi người có biết máy đánh kem được sáng chế năm 1878 không?”

Có vẻ chẳng ai biết cả. Cassie, mẹ và cả ba bạn ấy đều nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên.

Sau bữa ăn, chúng tôi ngồi xem tivi một lúc. Trên tivi chiếu một bộ phim kể chuyện một gia đình. Tôi vừa xem tivi vừa nhìn Cassie và ba mẹ bạn ấy.

Có nhiều điều đáng để khám phá về một gia đình loài người. Tôi đã thấy gia đình của Hoàng tử Jake. Và bây giờ là gia đình Cassie. Họ có những điểm khác biệt.

Ví dụ, gia đình của Jake trước mỗi bữa ăn đều làm lễ, còn gia đình Cassie thì không. Ở nhà Jake, ba bạn ấy ngủ gục trong lúc xem tivi. Còn ở đây, lại là mẹ Cassie lăn ra ngủ giữa chừng.

“Mình phải về thôi.” Tôi bảo Cassie, “Gần hai tiếng rồi.”

Lúc đó, mẹ Cassie vẫn còn đủ tỉnh táo để tạm biệt tôi. Bà còn nói rằng tôi thật bất bình thường, nhưng vẫn rất “dễ thương.”

Ba Cassie nháy mắt với tôi và vẫy tay chào. Lúc tôi ra cửa, còn nghe tiếng ông cười vì chi tiết gì đó trên phim.

Khi đã đi ra ngoài, trong làn gió buổi tối mát lạnh, Cassie thở phào. “Cuối cùng cũng thoát. May là không có rắc rối lớn. Nè, bồ đã đọc

Almanac thế giới

rồi, bây giờ đọc cuốn sách khác nha. Một tuyển tập danh ngôn. Những câu nói tuyệt hay của những người nổi tiếng đó. Cassie đưa sách cho tôi.

“Cám ơn.”

Tôi cảm thấy lạ lẫm khi phải rời xa ngôi nhà của Cassie. Cứ như là ở nơi tôi sắp về lại, trời lạnh lắm ấy, mà thật ra đâu phải vậy. Thế mà vẫn cảm thấy lạ lạ.

“Bồ nghĩ sao về ba mẹ mình?”

“Tôi mến họ lắm. Nhưng sao ba của bạn lại lấy bớt tóc khỏi đầu nhỉ? Tóc í mà. Tôi định hỏi bác ấy, nhưng lại quên mất.”

“Ba mình bị hói và đừng nhắc tới chuyện này thì hơn. Một số người rất nhạy cảm về chuyện này đó.”

“À, tôi hiểu. Như ba tôi ấy, móng của ông ấy cứ ngày càng cùn đi. Chuyện cũng bình thường thôi, nhưng ba tôi chả thích nhắc về chuyện đó chút nào.”

“Ba của bồ trông thế nào nhỉ? Còn mẹ của bồ nữa?”

“Hai người… cũng là ba mẹ bình thường thôi. Rất tốt bụng. Họ…”

“Kể tiếp cho mình nghe đi.”

Cổ họng tôi có gì lạ quá, như có ai chặn lại ấy. Tôi thấy khó nói quá. “Điều này…”

Cassie nằm tay tôi. “Bồ nhớ ba mẹ đó mà…”

Tôi không đi nữa. Ở nơi tôi đứng, không còn thấy ánh đèn từ nhà Cassie. Tôi có thể hoàn hình mà không bị ai trông thấy. Tôi ngước nhìn những vì sao.

“Quê bồ ở đâu giữa những vì sao đó? Cassie ngước theo hướng tôi nhìn. “Mình hông ép đâu, nhưng giá như bồ có thể cho mình biết.”

Tôi chỉ tay lên không trung nơi ngôi sao quê tôi đang lấp lánh. “Kia kìa.”

Tôi vừa nhìn vừa dần quay trở lại hình dạng Andalite.

“Ax nè, Jake, Tobias và mình, cả Rachel và Marco nữa, đều quan tâm đến bồ. Đối với tụi mình, bồ không phải là một sinh vật lạ.”

<Cám ơn về món ớt nha.> Tôi nói. <Món ăn thật tuyệt vời.>

Tôi chạy về phía rừng, như một chiến binh Andalite.

CHƯƠNG 12

T

ôi thức khuya để đọc quyển danh ngôn. Lẽ ra tôi phải đi ngủ sớm, nhưng lòng tôi không yên ổn chút nào. Tôi cứ nghĩ đến việc biến kính viễn vọng radio ở đài thiên văn thành thiết bị truyền tin. Thật quá dễ dàng. Cảm giác sắp được liên lạc với ba mẹ khiến tôi vừa thấy buồn vừa khấp khởi hy vọng.

<Ba mẹ có thể bảo mình phải làm gì. Ba mẹ có thể hướng dẫn mình.>

Mặc khác, có điều gì đó khiến tôi lại nghĩ: <Ba mẹ hẳn sẽ rất tự hào khi biết mình đang chiến đấu chống lại bọn Yeerk. Ba mẹ sẽ nghĩ mình giống anh Elfangor. Một anh hùng.>

Tôi không thấy tự hào gì khi nghĩ về điều đó. Nhưng tôi phải nói sự thật. Mà sự thật là tôi muốn mọi người ở nhà nghĩ tôi rất dũng cảm khi đơn thân độc mã trên Trái Đất.

Một kế hoạch dần dần thành hình trong óc tôi.

Tôi tìm một nơi yên tĩnh và nằm ngủ. Đôi mắt chính của tôi khép lại, chỉ có đôi mắt ở trên hai đầu cuống vẫn mở để đề phòng nguy hiểm. Tôi để đuôi thòng xuống đất.

Cô độc.

Cảm giác phải ngủ một mình trong rừng giữa một hành tinh xa lạ khiến tôi thấy cô độc lắm. Càng cô độc hơn khi không thể tìm thấy đồng loại.

Cô độc lắm khi biết Cassie đang ngủ ở nhà, cả Marco, Rachel và Jake cũng thế. Tất cả đều có nhà.

Chỉ trừ tôi. Và Tobias.

Hẳn Tobias sẽ thấu hiểu. Nhưng liệu bạn ấy có giúp tôi không nếu biết kế hoạch tôi đang dự tính? Liệu tôi có thể tin bạn ấy không?

Tôi quẫy đuôi và mở mắt. Tôi biết Tobias đang ngủ ở đâu.

Tôi tìm thấy Tobias dễ dàng. Bạn ấy đứng trên cây, bám móng vuốt chặt vào cành.

<Tobias?>

<Hả, chuyện gì vậy, Ax?>

<Tôi… tôi có một câu muốn hỏi.>

<Hy vọng là một câu hỏi hay. Tui đang ngủ mà…>

<Tobias, bạn có phải là bạn của tôi không?>

<Bồ dựng tui dậy để hỏi câu đó hả?> Tobias dang rộng đôi cánh. <Ax nè, tui với bồ là hai sinh vật kỳ lạ nhứt trên hành tinh này: một sinh vật bốn mắt, nửa hươu nửa bò cạp và một chú chim với bộ óc của một con người. Tui với bồ đã bao lần chiến đấu bên nhau. Đã bao lần suýt chết. Dĩ nhiên tui là bạn của bồ rồi.>

Tôi ngạc nhiên khi thấy Tobias trả lời quá nhanh. Cứ như câu trả lời đã và sẽ luôn là như thế.

<Vậy thì bạn có thể giữ bí mật một chuyện không?> Tôi hỏi. <Bí mật với cả Hoàng tử Jake và Rachel nữa…>

Tobias im lặng một lúc. <Bí mật đó có làm hại các bạn ấy không?>

<Không.>

<Vậy thì tui sẽ giữ bí mật. Tui thề đó.>

<Bạn nhân danh điều gì để thề, Tobias? Tôi phải biết chắc. Có lời hứa nào bạn sẽ luôn giữ không?>

<Ax, bồ biết là tui đã ở bên anh Elfangor của bồ…>

<Tôi biết. Bạn là người cuối cùng rời anh ấy.>

<Phải, tui hổng biết vì sao, nhưng có điều gì đó ở ảnh… Tui hổng giải thích được, nhưng tui bị ảnh cuốn hút. Tui muốn lắng nghe mọi điều ảnh nói. Cứ như là ảnh có nam châm vậy. Tui không sao bỏ đi được cho đến khi ảnh ra lệnh… Bồ hỏi tui nhân danh điều gì để thề. Tui sẽ nhân danh ảnh, Hoàng tử Elfangor.>

Và rồi, tôi đã kể cho Tobias nghe về kế hoạch của mình.

CHƯƠNG 13

M

ặt trời vừa lên.

Tôi lại thực hiện lời thề buổi ban mai. Nhưng sáng nay, tôi đứng ngồi không yên. Tôi biết Tobias đang săn mồi cho bữa điểm tâm. Sau khi chén xong một chú chuột bất hạnh nào đó, bạn ấy sẽ bay về.

<Tự do là mục tiêu duy nhất của tôi. Nghĩa vụ với nhân dân là kim chỉ nam, và lòng trung thành với Hoàng tử là niềm vinh dự.>

Khi Tobias quay về, bạn ấy sẽ dẫn tôi đến đài thiên văn nơi có kính viễn vọng radio. Nếu may mắn, tôi sẽ có thể gọi về nhà.

<Tôi, Aximili-Esgarrouth-Isthill, lính nhỏ Andalite, nguyện hiến dâng đời mình.>

Đôi mắt phụ ở trên hai đầu cuống của tôi trông thấy một con diều hâu sà xuống. Đó là Tobias. Bạn ấy đậu lại trên cành và nhìn tôi: <Chuẩn bị xong chưa, chiến hữu?>

<Rồi, buổi lễ đã xong.>

<Hôm nay mà bay thì đã lắm đó. Gió vầy, cất cánh thật là khoái.>

<Tobias à, thật ra bạn không bắt buộc phải làm điều này.> Tôi nói. <Nguy hiểm lắm đó.>

<Thôi mà, tui đâu có sợ. Bay thôi!>

Tôi thường bay chung với Tobias trong lốt diều mướp. Loài chim này chỉ to cỡ cái đuôi màu đỏ của Tobias, bộ lông có màu trắng pha xám.

Tôi cố kiềm chế cảm giác lo âu và phấn khích. Phải tập trung thì mới biến hình được.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy hẫng hụt bởi kích thước của tôi đang thu nhỏ lại.

Đôi mắt phụ không còn thấy gì nữa. Cánh mọc ra từ chỗ hai chân trước của tôi. Kỳ dị thiệt. Tôi ngã bẹp xuống đất bởi hai chân sau đang dần biến thành hai chân chim màu vàng, nhỏ nhắn xinh xinh. Còn đuôi của tôi co lại và tỏa nhánh thành bộ lông vũ.

Diều mướp cũng có miệng tuy chẳng nói được như người và chẳng phân biệt được mùi vị gì cả. Tuy vậy, đó là một vũ khí lợi hại bởi vì nó sắc như dao, và uốn cong thành cái móc dễ dàng xé toạc mục tiêu.

Bộ lông Andalite màu xanh rám nắng của tôi được thay bằng bộ lông vũ màu xám bạc. Ban đầu, lông của tôi biến mất để lộ ra lớp da thịt trắng, rồi dần dần lớp da được tô điểm dày thêm với bộ lông vũ.

Tôi kiểm tra lần cuối. Cánh tôi dang rộng rồi đập phành phạch. Đôi mắt diều mướp của tôi giờ đây có thể thấy rõ từng anh kiến đang bò trên một gốc cây xa tít.

Và tai tôi còn nghe được cả tiếng côn trùng ríu rít dưới tán lá thông, tiếng sóc đang nhai hạt dẻ. Và nghe thấy cả nhịp tim Tobias đang đập mạnh.

Tôi nghiêng mình đón làn gió nhẹ và dang rộng cánh. Tôi đập cánh nhiều lần trước khi nhấc bổng mình lên khỏi mặt đất.

Tôi lập bập tìm chỗ đứng trên ngọn cây. Mặt trời đang tỏa sáng, trời nóng hầm hập. Tôi rướn người và cố hết sức để bay lên. Thành công rồi, trong một thoáng tôi đã bay ở độ cao hai trăm thước.

<Nhớ bay gần tui nhe.> Tobias nói. <Tụi mình sẽ bay dọc biển. Đài thiên văn ở về phía Bắc. Mất khoảng một giờ bay đó.>

Chúng tôi bay ra biển. Tôi nhìn thấy những vách đá dọc biển, và chính ở đây tôi bắt đầu cảm nhận được các vòng xoáy không khí đang cuồn cuộn dâng lên. Cứ như tôi đang trượt theo một cái thang máy khổng lồ vậy. Đôi cánh được gió nâng lên tưởng như có thể bay cao mãi.

Tuyệt vời lắm, bạn biết không, một cảm giác ngợp ngời sảng khoái.

Tôi chao liệng tự do, cứ muốn bay cao mãi cũng Tobias.

<Tụi mình cần bay cao hơn đám hải âu.> Tobias hướng dẫn. <Bọn này nhiều khi dở hơi hết sức. Lúc buồn buồn, không biết làm gì, bọn nó dám đâm thẳng vô diều hâu lắm đó.>

Tôi cảm thấy thật tuyệt khi đã cách mặt đất cả ngàn thước. Ơ kìa, dưới bãi biển sao có nhiều người mặc ít quần áo thế nhỉ? Quần áo là một đặc điểm kỳ lạ ở loài người. Lúc nào họ cũng phải mặc cái gì đó, lạ thế. Cũng may còn có bãi biển là nơi họ mặc tương đối tiết kiệm.

<Coi chừng tên kia nha!> Tobias nhắc.

<Cái gì? Ở đâu?> Tôi choàng tỉnh khỏi những ý nghĩ lan man.

<Đó là con chim ưng săn mồi. Hắn đang rình mấy chú hải âu béo tốt. Nhưng hổng chừng hắn lại thấy tụi mình được mắt hơn đó. Coi nhỏ nhắn vậy chứ hắn ta nhanh lắm. Và cáo già nữa.>

Thế là phải lo lắng canh chừng tên chim ưng săn mồi kia rồi. Trái Đất nguy hiểm quá chừng. Bạn sẽ thấy ngay điều này nếu bạn là chim.

Có lẽ đã nhiều lần Tobias ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này rồi. Bạn ấy phải sợ những điều mà loài người xem là chuyện nhỏ. Diều hâu đuôi đỏ trông mạnh mẽ là thế, nhưng cũng dễ dàng trở thành nạn nhân lắm. Nhưng Tobias đã chấp nhận số phận của mình.

Có khi nào bạn ấy lại thích ở mãi trong lốt diều hâu không nhỉ? Có phải vì vậy mà bạn ấy không bao giờ hỏi tôi về…?

Hay bạn ấy nghĩ tôi sẽ không chịu trả lời hoặc thậm chí sẽ nói dối?

Chúng tôi tiếp tục bay dọc theo bờ biển. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã bỏ thành phố lại phía sau. Bờ biển trở nên lởm chởm hơn, sóng cứ đập liên hồi vào vách đá.

Một con đường hiện ra bên dưới chúng tôi. Có nhiều xe hơi đi lại trên đường, nhưng rất ít nhà cửa. Một thoáng sau, tôi trông thấy một khối lớn màu trắng, một tòa nhà lớn có mái vòm, với rất nhiều chảo ăngten tròn màu trắng. Nói thật, phải mất một lúc tôi mới xác định được công dụng của chúng.

<Kính viễn vọng radio đó hả?> Tôi bật cười.

<Chúng giúp gì được cho bồ không?>

<Tất nhiên là được chứ. Nếu tôi tìm ra cách sử dụng computer trong đó, những ăngten này sẽ rất có ích. Chỉ có điều trông chúng lạc hậu quá…>

<Thôi, cho xin đi. Đừng có lên mặt vậy chứ…>

CHƯƠNG 14

T

ụi tôi đậu lại trên đài thiên văn. Tôi hỏi Tobias:

<Computer ở trong tòa nhà mái vòm hả?>

<Chắc vậy.>

Mắt diều mướp thật lợi hại. Tôi có thể dễ dàng nhìn rõ mọi vật từ rất xa. Trên đỉnh mái vòm, có một khe hở lớn hình chữ nhật. Trời ạ, trong đó có một vòng tròn bằng kính. Tôi cố nén cười:

<Kính thiên văn đó hả? Nó cho ta thấy những gì?>

<Dạ, thưa anh Hai, nó sẽ trưng ra hình ảnh của hai chàng chim ngố.> Tobias đáp. <Marco nói đài thiên văn này chưa đi vào hoạt động, nên hông rõ quanh đây có bao nhiêu người. Nhưng dẫu sao tụi mình vẫn phải tìm chỗ hạ cánh thôi. Có lẽ bồ nên biến hình thành cái gì hay hay và…>

<Tobias à, bạn đang diễu tôi phải không?>

<Hổng dám đâu. Cái đó loài người tụi tui gọi là hài hước mừ…>

<Cảm ơn đã giải thích. Sao chúng ta không bay thẳng vô tòa nhà mái vòm nhỉ?>

<Ừ ha…> Tobias đồng ý và ngay tức khắc, bạn ấy bay trước.

Chúng tôi tăng tốc và bay thẳng tới tòa nhà mái vòm. Tôi bay xuyên qua cái hình chữ nhật và lượn nghiêng về bên phải.

Bên trong tối om. Tôi nhìn thấy phía dưới có một kính thiên văn rất dài.

<Tui thấy ở dưới đó có những cái cửa. Có lẽ là văn phòng…> Tobias nói. <Có thể ở trong sẽ có nhiều computer. Tụi mình nên tìm phòng nào hổng có người…>

Chúng tôi lượn một vòng. Tôi cứ sợ sẽ có người xuất hiện, nhưng không thấy ai cả.

<Khiếp, nơi này vắng vẻ quá.> Tobias nói.

<Ừ, cứ như bị bỏ hoang ấy. Tobias này, tôi phải xuống thôi. Thời gian biến hình sắp hết rồi. Bây giờ tôi sẽ phải tiếp tục một mình.>

<Chúc may mắn, chiến hữu. Cẩn trọng nha.>

Tobias bay ra khỏi mái vòm. Chỉ còn lại tôi, một mình.

Có một cánh cửa dẫn vào một căn phòng tối và vắng. Tôi bay vào và đậu trên một chiếc bàn. Có một dàn máy tính, nhưng không thấy người nào cả.

Mắt diều mướp không quen nhìn trong tối, nhưng được bù lại bằng đôi tai rất nhạy. Sau khi đậu lại trên bàn, tôi bắt đầu lắng nghe.

Chắc chắn chỉ có mình tôi trong phòng. Tôi nghe loáng thoáng tiếng người nói phía bên ngoài.

Tôi không nghe rõ, nhưng có vẻ tiếng nói đều tập trung ở một chỗ.

<Ax nghe… rõ không?>

Tín hiệu truyền tin của Tobias rất yếu.

<Nghe loáng thoáng thôi.> Tôi trả lời.

<Tui… ngoài… nè… một căn phòng… có người như… có… họp.>

<Ừ, tôi có nghe. Bạn canh chừng giùm nha.>

<Tất nhiên rồi. Nếu… ai… rời… họp, tui sẽ…>

<Tôi không nghe rõ. Tôi chuẩn bị hoàn hình đây.>

<Không… lắm, nhưng… làm…>

Tôi định hoàn hình thành người Andalite trước rồi chuyển sang hình người. Nhưng chuyến bay đã khiến tôi mệt rã rời. Mà việc biến hình thì tốn nhiều công lắm. Và trong trường hợp khẩn cấp, tôi sẽ phải mất thời gian vào việc hoàn hình lại lốt Andalite rồi mới biến được sang diều mướp…

Chịu, trong một thời gian ngắn, tôi sẽ không thể thực hiện quá nhiều điều như vậy. Tôi quyết định đánh liều ở lại dạng người Andalite thôi.

Hơn nữa, nếu liên lạc được với gia đình, tôi muốn ba mẹ sẽ nhận ra tôi.

Tôi bắt đầu hoàn hình. Mong sao Tobias có thể canh chừng giúp tôi.

Làm chim cũng vui đó, nhưng không thể sánh bằng cảm giác được có đuôi trở lại. Làm người Andalite mà không có đuôi thì buồn lắm.

Mà chưa kể mắt diều mướp chỉ nhìn được một hướng thôi. Tôi thở phào khoan khoái khi đôi cuống mắt hoạt động trở lại. Bây giờ tôi đã nhìn được đủ mọi hướng, thật đã.

Sàn nhà trơn bóng khiến tôi khá vất vả để giữ thăng bằng. Mắt tôi đảo liên tục. Phải cảnh giác mà.

Tôi đứng trước computer và bắt đầu gõ trên bàn phím cổ lỗ sĩ. Màng hình yêu cầu tôi nhập mật khẩu.

Tôi bật cười. Việc loại bỏ hệ thống an toàn thật quá dễ dàng. Tôi nhanh chóng xác định được phần mềm mới mà cha Marco mang đến.

Tuyệt, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Tôi viết ngay một chương trình virus làm thay đổi phần mềm điều khiển kính viễn vọng radio.

Loài người chưa có khái niệm về vùng không gian zero, vì vậy họ không biết một thiết bị nhận có thể được điều chỉnh để tạo thành khoảng chân không zero và mở ra một cửa ngõ nhiều chiều.

Một khi đã mở được một lỗ nhỏ trong vùng không gian zero, ta sẽ dễ dàng sử dụng thiết bị nhận để điều chỉnh luồng năng lượng thành một tín hiệu ổn định. Cái khó là làm sao dùng ý nghĩ để điều khiển tín hiệu. Phải tập trung cao độ mới thành công.

<Vẫn… ngoài này.> Tiếng Tobias nghe rất nhỏ.

Tôi cầu mong cái từ mình không nghe rõ là bình yên.

Để điều chỉnh kính viễn vọng radio phải mất mười phút. Với mười phút đó, tôi đã đưa nền khoa học của loài người tiến bộ hơn một thế kỷ.

Trong mười phút đó, tôi đã phá vỡ điều luật của người Andalite.

Hệ thống đã sẵn sàng.

Tôi nhấn phím enter.

Hàng ngàn dòng lệnh nhanh chóng biến khỏi màn hình computer.

Màn hình giờ đây trắng xóa.

Lấy hết sức tập trung, tôi hình dung ra tín hiệu ổn định. Tôi tưởng tượng đang có một tia tín hiệu chạy qua đầu.

Đất nước Andalite tôi nghĩ. Đất nước Andalite.

Màn hình nhấp nháy.

Một gương mặt xuất hiện. Trông rất khắc khổ, lại còn đầy vẻ hồ nghi.

Nhưng đó là gương mặt của một người Andalite.

<Ai đó?> Anh ta gằn giọng. <Đây là khu truyền thông tối mật. Chúng tôi muốn biết anh là ai. Hãy cho biết tên và địa điểm.>

<Tên tôi là Aximili-Esgarrouth-Isthill. Em của Elfangor-Sirinia-Shamtul. Con của Noorlin-Sirinial-Cooraf và Forlay-Esgarrouth-Maheen.>

Người Andalite kia nhìn tôi chằm chằm. <Em của Elfangor?> Anh ta có vẻ ngỡ ngàng. <Cậu đang ở đâu đấy?>

<Tôi đang ở một hành tinh có tên là Trái Đất.>

CHƯƠNG 15

<T

rái Đất?>

<Đúng vậy.>

<Anh Elfangor có đó không?>

Trong một khoảng khắc, tôi mất tập trung. Tôi mất tín hiệu. Nhưng rồi, tôi cũng bình tĩnh lại được. Tôi không được để lỡ cơ hội quan trọng này.

<Ông là ai?> Tôi hỏi.

Anh ta lộ vẻ ngạc nhiên khi nghe tôi hỏi. <Tôi là Ithileran-Halas-Corain. Trợ lý của Trưởng phòng Viễn thông.>

<Cảm ơn. Anh tôi đã… hi sinh. Tàu Mái Vòm đã bị phá hủy. Chỉ còn mình tôi sống sót.>

Đôi mắt người lính Andalite xạm lại. Đôi mắt phụ của anh ấy cụp xuống tỏ vẻ đau buồn.

<Anh cậu là một chiến binh vĩ đại. Tôi cũng mặc niệm cho những chiến sĩ khác đã hi sinh trên tàu Mái Vòm.>

<Gia đình tôi chưa biết anh Elfangor đã hi sinh. Anh có thể giúp tôi liên lạc với gia đình không? Tôi đang rất vội.> Tôi nói.

<Tôi sẽ giúp. Khi tìm được gia đình cậu, tôi sẽ giúp kết nối ngay. Nhưng trước tiên, hãy báo cáo, hỡi

lính nhỏ

Aximili.>

Tôi cố gắng chấp dính những ý nghĩ của mình: <Bọn Yeerk đang chiếm ưu thế tại đây. Chúng có ít nhất một con tàu mẹ. Một tàu Lưỡi Rìu của Visser Ba, và rất nhiều chiến đấu cơ Con Rệp. Loài người chưa biết về cuộc xâm lăng này. Tôi không biết đích xác có bao nhiêu con người bị biến thành vật chủ của bọn Yeerk. Nhưng ít nhất phải đến hàng ngàn…>

Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng lấy lại tập trung. Tôi có nên nói hết với Ithileran không?

<Vậy là Trái Đất đã lọt vào tay bọn Yeerk?>

<Không. Trái Đất chưa thua trận. Vẫn còn vài người kháng cự lại chúng. Những

lính nhỏ

- như tôi, và tôi đang chiến đấu cùng họ.>

<Nhưng chắc không có hy vọng chiến thắng, đúng không?>

<Chúng tôi đã gây nhiều thiệt hại cho bọn Yeerk. Đã phá hủy được một nguồn Kandrona đặt trên Trái Đất.>

Câu đó khiến Ithileran chú ý. <Các cậu phá hủy được nguồn Kandrona của bọn Yeerk? Giỏi thật đó. Chỉ có cậu và vài thanh niên Trái Đất thôi sao?>

Đã đến lúc hoặc phải nói toàn bộ sự thật hoặc nói dối.

<Loài người… họ có khả năng biến hình.> Tôi nói. <Visser Ba vẫn tưởng rằng những sát thủ bí mật đó là những chiến binh Andalite còn sống sót. Trái Đất có nhiều loài vật rất lạ. Chúng tôi đã biến hình thành những loài vật đó để tấn công bọn Yeerk.>

<Làm sao loài người lại biết biến hình? Làm sao họ nắm được công nghệ này?>

<Họ được anh Elfangor truyền lại.>

Ithileran sửng sốt. Mắt anh ta láo liên và thốt nhiên hình ảnh anh ta biến mất khỏi màn hình. Thay vào đó là một người Andalite khác.

Tôi giật mình. Đó là một khuôn mặt rất quen thuộc.

Từ gương mặt đã nhiều tuổi ấy tỏa rạng một quyền năng làm rung chuyển cả màn hình, làm tôi rùng mình dù chúng tôi đang cách nhau cả mấy chục năm ánh sáng.

Đó là Lirem-Arrepoth-Terrouss.

Ông là Chủ tịch hội đồng bộ trưởng, là người đã kinh qua biết bao trận chiến. Ông chỉ xuất hiện trên màn hình thôi cũng đủ để tôi mất tập trung rồi…

<Cậu biết tôi là ai không?>

<Có ạ. Ý cháu là ông không quen cháu, nhưng cháu thì biết ông là ai.>

Lirem không để ý đến giọng nói lắp bắp của tôi. <Ta đau buồn vì sự ra đi của anh cháu và các chiến sĩ trên tàu Mái Vòm. Hãy nói cho ta nghe: Có phải Elfangor đã phá luật và truyền lại công nghệ biến hình cho loài người?>

<Cháu không biết giải thích thế nào, nhưng loài người không đủ sức chống trả… Còn quân ta đã bị tiêu diệt. Không còn ai để bảo vệ loài người khỏi ách thống trị của bọn Yeerk. Loài người cần được vũ trang.>

Ông Lirem nhìn tôi theo cái cách khiến cả những hoàng tử vĩ đại nhất cũng cảm thấy rùng mình. <Làm sao cháu liên lạc được với chúng ta? Đây là cách truyền tin trong vùng không gian zero mà?>

<Cháu… cháu đã thay đổi một số chi tiết trong thiết bị thô sơ của loài người.>

<Vậy là cháu cũng đã phá luật. Cháu đã chuyển giao công nghệ cho loài người.>

<Loài người không phải là kẻ thù của chúng ta.> Tôi ngạc nhiên vì thấy mình gần như đang hét lên. <Họ cần giúp đỡ. Anh Elfangor biết điều đó. Anh ấy đã làm điều anh ấy nghĩ là đúng.>

Một lần nữa, tôi ngạc nhiên vì Lirem không bắt tôi phải ngưng lại những lời như vậy. Nhưng đôi mắt ông tối lại và rồi ông lên tiếng: <Lính nhỏ

Aximili, ngày xưa có một người Andalite cũng làm một điều mà anh ta cho rằng đúng. Anh ta truyền lại công nghệ cho một giống loài yếu ớt vì nghĩ rằng giống loài đó xứng đáng được bay đến những vì sao. Cháu có biết tên của người Andalite đó không?>

<Hoàng tử Seerow.>

<Phải, Hoàng tử Seerow. Đó là Hoàng tử đầu tiên mà ta phục vụ. Đã lâu rồi, từ nhiều thế kỷ trước khi ta chỉ mới là một

lính nhỏ

như cháu.> Lirem nghiêm khắc nhìn tôi. <Cháu biết

Lòng nhân từ của Seerow

đã gây nên hậu quả thế nào không?>

<Dạ, có.> Tôi buồn bã. <Cháu biết. Cháu đã chứng kiến những gì xảy ra bởi

Lòng nhân từ của Seerow.>

Trong một khoảnh khắc, không ai nói lời nào.

Rồi ông Lirem nói. <Aximili, anh Elfangor của cháu là một anh hùng. Trong cuộc chiến dai dẳng này, chúng ta cần có anh hùng để niềm tin không bị xói mòn. Ta không muốn nói với mọi người rằng Elfangor đã phá luật. Sẽ không ai tha thứ cho một hoàng tử đã phá luật. Nhưng người ta có thể tha thứ cho một lính nhỏ… Vì vậy, ta yêu cầu cháu nghĩ lại. Có đúng là

chính

Elfangor đã truyền lại công nghệ biến hình cho loài người?>

Không thể tin được ông Lirem đang muốn tôi làm gì. Ông muốn tôi nói dối. Ông muốn tôi rửa tội cho anh Elfangor.

<Cháu… cháu đã sai khi nói anh Elfangor đã truyền lại công nghệ này.> Tôi bị sốc đến mức không còn biết phản ứng sao nữa. <Thật ra, chính là cháu. Cháu đã giúp loài người biết cách biến hình.>

Ông Lirem tiếp tục. <Khi không còn anh mình bên cạnh, cháu cảm thấy cô độc. Vì chưa phải là một chiến binh thực thụ, cháu đã phá luật. Có phải vậy không?>

<Vâng.> Tôi nói khẽ, lòng cảm thấy cay đắng.

<Nhân danh hội đồng bộ trưởng, ta tha thứ cho cháu. Chuyện cũng đã xảy ra rồi. Có thể, đầu óc lớn tuổi của ta không đủ sức để tiên đoán tương lai. Có thể biết đâu nhờ cháu, mọi việc sẽ tốt đẹp hơn.>

<Dạ.> Tôi nói một cách máy móc. Tôi làm tất cả những điều này để làm gì? Tôi liên lạc với tổ quốc của mình chỉ nhận được những điều này sao?

<Lính nhỏ Aximili-Esgarrouth-Isthill, cháu thật can đảm khi dám nhận lỗi. Ta hiểu cảm giác muốn phạm luật khi chiến đấu cùng một giống loài dũng cảm chống lại bọn Yeerk. Ta từng là chuyên gia cố vấn cho loài Hork-Bajir. Họ từng là đồng minh của chúng ta, nhưng họ không phải là người Andalite. Họ không phải là chúng ta.>

<Nhưng> Tôi biết mình cần im lặng, nhưng tôi cảm thấy phẫn nộ. <Cuối cùng thì người Hork-Bajir đã thua trận, đánh mất tất cả.>

Đôi mắt ông Lirem vẫn lạnh lẽo. <Cháu là người Andalite. Cháu không phải là người của Trái Đất. Hãy tuân thủ luật lệ của chúng ta. Ta ra lệnh cho cháu: Tiếp tục chiến đấu chống bọn Yeerk, nhưng không trao cho loài người bất cứ thông tin và công nghệ nào nữa. Rõ không, Aximili?>

<Thưa rõ.>

<Quân đội chúng ta rải đều khắp dải thiên hà. Chúng ta đang chiếm ưu thế trong cuộc chiến chống bọn Yeerk. Nhưng phải mất nhiều thời gian để chúng ta đến được Trái Đất. Hãy kiên tâm. Chỉ cần cháu giỏi bằng một nửa anh Elfangor, cháu đã mang vinh dự về cho gia đình rồi.>

Trong đầu tôi có tiếng nói ngắt quãng. <Ax… ai đó… hắn…>

Nhưng đúng giây phút đó, ông Lirem nói: <Aximili, cha cháu đã đến và muốn nói chuyện với cháu.>

CHƯƠNG 16

<A

x… nghe… có kẻ…>

<Aximili-kala> Giọng nói thân yêu của cha tôi vang lên. Cha vẫn hay gọi tôi bằng cái tên như thế.

Tôi không dám tin mình đang nhìn thấy cha.

<Cha ơi, Aximili đây. Con đang ở trên Trái Đất. Con sợ không nói chuyện với cha lâu được.>

<Anh của con có ở đó không?>

Vậy là câu hỏi tôi xiết bao e ngại đã vang lên. Xuýt nữa tôi đã mất liên lạc. Đã bao ngày nay, tôi muốn được gặp cha, được lắng nghe giọng nói của cha. Nhưng đồng thời, tôi sợ phải cho cha biết rằng anh mình đã ra đi vĩnh viễn.

Và còn một điều khác mà tôi không muốn cho cha biết…

<Elfangor> Cha tôi hỏi. <Anh con>

<Cha ơi, anh Elfangor đã… hi sinh>

Như có ai đó vừa đánh cha tôi, ông giật lùi lại.

Tôi quay mặt. Tôi đã cố không nghĩ về việc anh Elfangor không còn ở bên tôi nữa. Nhưng bây giờ… Khi chứng kiến cha đau khổ, đột nhiên tôi nhận ra chính nỗi đau của mình.

<Khi chết, anh con có ngẩng cao đầu không?> Cha tôi hỏi. Câu hỏi đó là một phần của tục lệ cử hành lễ tang của chúng tôi. Cha tôi buộc phải hỏi câu hỏi đó.

<Anh ấy đã hi sinh vì dân tộc, vì tự do.> Câu trả lời của tôi cũng là một phần của nghi lễ.

Cha tôi gật đầu. <Cái chết của anh con đã được trả thù chưa?>

Đây là phần tôi rất sợ. <Chưa, thưa cha.>

Cha nhìn tôi. <Aximili, giờ đây, con là đứa con lớn nhất trong nhà. Con phải gánh vác sứ mạng trả thù cho anh trai của con. Con có biết kẻ nào đã giết anh con không?>

<Có, thưa cha.>

<Hắn vẫn còn sống chứ?>

<Vâng.>

<Vậy thì, Aximili, con có nhận sứ mạng trả thù cho anh mình không?>

<Có, thưa cha.>

Nghi lễ chấm dứt. Chúng tôi đã nói những điều mình buộc phải nói.

<Cha thấy mừng khi con vẫn khỏe.>

<Con muốn gặp lại cha. Con không thể…>

Tín hiệu bị mất. Màn hình trắng xóa.

“Rất tiếc, nhưng cậu đã chạm vào nỗi đau của tôi.” Giọng của một người nào đó vang lên. Tôi buộc phải ngắt đường truyền.

Tôi quay lại. Một con người đang đứng cách tôi khoảng 30 mét.

Hắn đang chĩa vũ khí về phía tôi.

Mãi một lúc sau tôi mới nhận ra đó không phải là loại vũ khí của loài người. Vũ khí trên tay hắn là khẩu tia Nghiệt. Vũ khí của bọn Yeerk.

“Andalite, tôi với cậu có nhiều chuyện để nói. Rất nhiều.”

Người tôi cứng lại. Tên Mượn xác kia ở xa quá, tôi không thể dùng đuôi tấn công hắn được.

“Đừng liều lĩnh, Andalite. Tôi sẽ tiêu diệt cậu ngay trước khi cậu kịp dùng đuôi của mình.”

Vừa lúc đó, Tobias lao tới. Bạn tôi giương móng vuốt lao thẳng về phía người lạ mặt.

Tên Mượn xác vung tay. Móng vuốt diều hâu đã cào xước da hắn, nhưng hắn vẫn giữ chặt khẩu tia Nghiệt. Tobias bay vụt qua, móng vuốt của bạn ấy ghim chặt một mẩu áo của kẻ kia.

Tôi nhào tới, nhưng đã muộn.

“Đứng im! Tôi không muốn giết hai người, nhưng tôi sẽ làm điều đó nếu bị dồn ép.”

Tobias đậu lại trên kính viễn vọng.

“Tôi chỉ muốn nói chuyện.” Tên Mượn xác tiếp tục.

<Ngươi đang giữ khẩu tia Nghiệt.> Tôi nói.

Tên Mượn xác làm một điều khiến tôi sững sờ. Y quỳ xuống và đặt khẩu tia Nghiệt lên sàn rồi đá nó ra xa.

“Vậy đó, số phận của tôi đang nằm trong tay cậu, Andalite. Cậu có thể dùng đuôi rồi đó. Hoặc cậu có thể nghe những điều tôi cần nói.”

Đôi mắt phụ của tôi ngước nhìn Tobias.

<Tùy bồ thôi, Ax.> Tobias bảo. <Đây là show diễn của bồ mà.>

<Vậy thì nói đi.> Tôi nói với tên Mượn xác.

<Tên tôi là Gary Kozlar.>

<Đừng làm phí thời gian của ta.> Giọng tôi cố ra vẻ hùng dũng. <Đó là cái tên của loài người. Là tên vật chủ của ngươi. Nhưng ta biết thật ra ngươi là ai.>

Hắn gật đầu. “Thôi được, tên tôi là Eslin 359. Còn cậu là Aximili, lính nhỏ Andalite. Em trai của Quái vật Elfangor. Tôi đã nghe được mấy phút cuối của cuộc nói chuyện vừa rồi.”

<Quái vật Elfangor? Các ngươi gọi anh ta là vậy sao?>

“Anh cậu đã chết.” Giọng Eslin gắt gỏng. “Và cả người duy nhất mà tôi hằng yêu thương. Cô ấy tên là Derane 344. Cậu có biết anh cậu và Derane có điểm gì chung không?”

<Không. Một tên Yeerk sao lại có thể so sánh với anh của ta?>

Những cơ mặt của Eslin giật giật, có vẻ phẫn nộ lắm. “Cả hai người đều bị hắn giết chết.”

<Visser Ba?>

“Andalite, tôi đã nói chúng ta có nhiều điểm chung mà.” Eslin cố ra vẻ bình thường, nhưng hàm anh ta cứ bạnh ra. “Bọn Andalite các người đã phá hủy nguồn Kandrona. Nạn đói xảy ra. Cứ ba ngày một lần, những quan chức cao cấp của bọn Yeerk và những tên cận thần được Visser sủng ái lại được đưa lên con tàu mẹ. Chúng được tiếp một lượng nhỏ Kandrona. Đủ để sống sót.”

<Ngươi muốn ta cảm thấy ray rứt ư?>

“Không. Tôi đã quen với kiểu tự kiêu và đạo đức giả của người Andalite. Các người tự cho mình là kẻ cứu nhân độ thế mà.”

<Đừng làm ta nổi nóng, tên Yeerk kia. Ta sẵn sàng lắng nghe ngươi, nhưng không có nghĩa là để cho một tên Yeerk thỏa sức dối trá đâu.>

Eslin mỉm cười. Sao hắn cười buồn thế nhỉ?

“Tôi biết có ngày cậu sẽ đến. Khi tôi trông thấy phần mềm mới, tôi biết đây đâu phải là loại công việc tầm thường. Phải có bàn tay của tên Andalite nào đó. Y hẳn đang muốn biến kính viễn vọng radio thành máy truyền tín hiệu vào vùng không gian zero. Tôi đã chờ cậu đến. Tôi biết thế nào cậu cũng xuất hiện.”

Tôi cảm thấy mình thật khờ khạo. Chắc chắn bọn Yeerk phải cài người trong đài thiên văn rồi. Sao tôi sơ xuất thế? Thiệt là khờ!

“Derane thân yêu ở cùng tôi trong một trại huấn luyện suốt một thời gian dài. Cô ấy là người duy nhất thấu hiểu tôi. Tại đài thiên văn này, tôi có một vị trí cao, trong khi Derane chỉ là một nhân viên bình thường. Quân đội Yeerk quá đông và khi nguồn Kandrona bị bọn Andalite các ngươi phá hủy... Visser Ba chỉ đưa lên tàu mẹ những tên được xem là quan trọng với hắn. Còn những người ở lại...”

Bây giờ, Eslin mới để ý đến vết thương đang ứa máu trên tay. Anh ta chạm khẽ vào vết thương. “Chắc bọn Andalite các người yêu thích hành tinh này lắm. Có đủ loài vật để các người tha hồ biến hình mà.”

<Derane của ngươi đã bị giết phải không?>

“Họ bảo cô ấy ‘không đủ kháng thể’.” Eslin nói. Rồi anh ta mỉm cười. “Tôi cũng đã làm được một sự trả thù nho nhỏ. Cứ ba ngày một lần, bọn cận thần của Visser Ba lại được đưa lên con tàu mẹ. Tôi đã phục kích và bắn rơi một phi đội. Nhiều bạn bè của Visser Ba đã chết đói. Giống như Darena của tôi vậy.”

Tobias nói thầm với tôi. <Hèn gì chúng ta thấy nhiều tên Mượn xác đã chết. Anh chàng này đã quậy phá Visser Ba.>

<Ngươi nói xong chưa, Eslin?> Tôi hỏi. <Câu chuyện của ngươi có ý nghĩa gì?>

“A ha, cậu muốn biết ý nghĩa của câu chuyện ư? Có chứ. Visser Ba rúc trong lốt người Andalite. Và thỉnh thoảng hắn cũng ăn như người Andalite.”

<Nghĩa là sao?> Tobias hỏi tôi.

“Hắn ăn như người Andalite, một mình. Dĩ nhiên hắn có vệ sĩ, nhưng bọn chúng phải ở cách một khoảng xa. Chúng ta có thể diệt hắn. Tôi biết nơi hắn thường ăn.”

<Tại sao ngươi cho ta biết điều đó?>

“Tại sao ư?” Eslin nghiến răng. “Bởi vì tôi muốn hắn phải chết. Hắn đã giết Derane của tôi. Cô ấy là người duy nhất tôi mãi mãi yêu thương. Tôi muốn kẻ độc ác đó phải trả giá. Tôi muốn hắn phải chết!”

Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, và rút từ túi áo ra một mảnh giấy đặt lên bàn. “Đây là thời gian và địa điểm. Các cậu có một ngày để chuẩn bị.”

<Ngươi muốn giăng bẫy bọn ta chăng?>

Eslin cười khinh khỉnh. “Andalite, tôi biết cậu có sứ mạng trả thù tên sát nhân đó. Hắn là kẻ thù lớn nhất của cậu. Người Andalite các cậu rất coi trọng nhiệm vụ được giao. Đã đến lúc cậu phải thực hiện nhiệm vụ của mình rồi.”

CHƯƠNG 17

Khi đã ở trong lốt con người, khó mà cho rằng mình không phải là người, rằng nỗi đau của loài người chỉ là chuyện riêng của họ. Rất khó thờ ơ. Đôi khi gần như không thể...

Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill

C

ũng buổi chiều hôm đó, Hoàng tử Jake triệu tập một cuộc họp tại trang trại nhà Cassie.

Khi đó, tôi nghĩ rằng Tobias đã kể với mọi người về việc tôi đến đài thiên văn. Dĩ nhiên, Tobias không biết tôi đã liên lạc được với gia đình. Nhưng bạn ấy đã biết kế hoạch giết Visser Ba của Eslin.

Tôi không ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng tôi có thể sống sót khi đối đầu với Visser Ba. Nếu tôi lên kế hoạch chu đáo, và may mắn, tôi có thể hạ hắn. Nhưng chắc tôi cũng không sống sót để tận hưởng dư vị chiến thắng...

Ông Lirem đã “tha thứ” cho việc phá luật của tôi. Nhưng tôi không còn có thể trở thành một chiến binh nữa, đừng nói là trở thành một hoàng tử. Tôi sẽ không thể là một Elfangor thứ hai. Lịch sử sẽ xem anh ấy là một anh hùng vĩ đại. Còn tôi sẽ được nhớ đến như một thằng bé ngốc nghếch đã truyền lại công nghệ biến hình cho loài người...

Tôi phải biến thành người để dự họp. Ba mẹ Cassie có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào...

Mọi người đã tề tựu đông đủ. Hoàng tử Jake ngồi trên lớp cỏ khô. Marco đứng tựa vào tường, hai tay chắp trước ngực. Cassie đang bận chăm sóc một chú ngỗng. Rachel đi đi lại lại, mắt cụp xuống khi nhìn thấy tôi.

Còn Tobias đang đậu trên một cái rui nhà, nhìn tôi chăm chú.

“Tụi mình cần phải nhìn lại sự việc đã xảy ra với bọn Mượn xác. Tụi mình đã thấy nạn nhân ở siêu thị. Rồi chuyện thầy Pardue. Tờ báo sáng nay đăng tin một doanh nhân hoảng loạn trong buổi họp. Theo đó, người này dường như bị điên. Mình đoán chắc lại là một tên Mượn xác nữa.” Giọng Jake có vẻ mệt mỏi.

Bạn ấy nhìn tôi, nhưng tôi không nói gì cả.

Chợt Marco lên tiếng.

“Ax nè, bồ đừng có cho tụi này leo cây vậy chứ. Tobias đến và cậu ta lôi theo mẩu áo dính máu. Tui hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu ta nhất định không nói. Tại sao vậy? Quá đơn giản. Vì cậu ta đã hứa với ai đó rằng mình sẽ giữ bí mật. Mà còn ai vào đây nữa nhỉ?”

Tôi biết có phủ nhận cũng vô ích. “Chính tôi đã buộc Tobias hứa. Đó là lỗi của tôi.”

“Chà, bây giờ thì bồ không chỉ giữ kẽ với bọn tôi mà còn khiến bọn tôi giấu giếm lẫn nhau nữa.” Rachel hét lên. “Ax, bồ phải trung thực chứ. Bọn tôi đâu phải là lính gỗ. Đây là hành tinh của bọn tôi. Đây là cuộc chiến của bọn tôi. Bồ có là thần thánh cũng không thể điều khiển bọn tôi được...”

“Tôi không điều khiển ai cả...”

“Có đấy.” Rachel phản bác. “Bọn tôi kể cho bồ nghe mọi chuyện, còn bồ thì chỉ nhè ra vài chuyện vặt vãnh. Thật ra đôi khi bồ có vẻ trung thực đấy, nhưng chả bao giờ bồ kể những chuyện lớn cả.”

“Bồ nói bọn Yeerk có thể ám sát những kẻ Bị mượn xác bội phản hả?” Marco nói. “Làm sao bồ biết? Điều đó đã từng xảy ra ư?”

Rachel tiếp lời. “Bọn tôi chào đón bồ đến thế giới này. Bồ đến thăm gia đình bọn tôi, đọc sách, thậm chí còn đến trường. Ấy vậy mà bồ lại giấu giếm bọn tôi...”

Tôi cảm thấy nao lòng vì những lời nói đó. Tất thảy đều đúng. Nhưng tôi phải tuân theo luật lệ của quê nhà.

“Tụi tui chỉ là những kẻ tầm thường, những sinh vật hạ đẳng, nên không được bồ đối xử tử tế chứ gì.” Marco nói.

“Không phải vậy mà.”

“Phải vậy đó.” Marco hét vào tai tôi. “Tụi tui đâu khác gì dân tiền sử. Chắc chắn bồ nghĩ vậy, đúng không?”

Nếu tôi ở trong hình dạng người Andalite, chắc tôi sẽ phản ứng tốt hơn. Còn giờ đây cơ thể người của tôi đang ngập đầy chất adrenalin. Tôi cảm thấy giận dữ, lo âu và cũng thấy mình có lỗi. “Tôi không thể trả lời được.” Tôi suýt khóc. “Tôi không thể!”

Marco cũng gào lên. “Rachel nói đúng. Tụi tui chỉ là quân tốt trên bàn cờ. Chỉ có người Andalite mới xứng đáng chống lại bọn Yeerk mà thôi.”

<Tôi... tôi phải tuân thủ điều luật.>

“Vậy sao?” Cassie hỏi. Từ nãy đến giờ, bạn ấy không lên tiếng. Giọng Cassie nghe mềm mỏng. “Khi anh Elfangor trao cho bọn tớ khả năng biến hình, anh ấy có tuân theo luật không?”

<Tôi không phải là anh Elfangor, không phải là đại anh hùng, mà chỉ là một lính nhỏ Andalite. Các bạn muốn sự thật phải không? Sự thật đây nè: Tôi không phải là một chiến binh thực thụ. Tôi chỉ là một lính nhỏ, hiểu chưa? Một thằng vô tích sự.>

“A ha, ra thế.” Marco nói mát. “Tui hổng cảm động đâu. Tụi tui cần quái gì thiên bi kịch của bồ. Tụi tui cần sự thật. Bồ và Tobias đã làm gì? Tại sao bồ bắt Tobias giữ bí mật? Có chuyện gì vậy?”

Tôi xuống giọng.

“Tôi không thể nói. Có một điều luật ngăn cấm việc chuyển giao công nghệ cho người ngoài. Điều luật đó cũng quy định rằng chúng tôi không được nói gì hết.”

“Chán lắm rồi...” Rachel lại nặng nhẹ với tôi. Cũng may Hoàng tử Jake đã đứng dậy và nắm chặt tay bạn ấy...

“Mình có thể thông cảm việc không được phép trao lại công nghệ cao.” Jake nói. “Nhưng còn những bí mật khác? Tại sao bồ không cho tụi này biết bọn Yeerk sẽ làm gì? Có thể bồ không muốn trao cho tụi mình các loại vũ khí hiện đại. Cũng được thôi. Nhưng chẳng lẽ bồ không thể cho biết tụi mình đóng vai trò gì trong cuộc chiến này sao?”

“Làm gì có vai trò! Tất cả chỉ là làm sao khống chế được loài người thôi.” Marco nói.

“Đơn thuần chỉ là tranh chấp quyền lực.” Rachel có vẻ tâm đắc.

Cassie nhìn tôi với vẻ kỳ lạ. “Hổng phải vậy đâu. Điều mấu chốt là hai chữ ‘tội lỗi’. Phải vậy không? Đêm hôm trước, bồ đã nói ra điều đó. Bồ nói giống loài nào cũng có những tội lỗi.”

“Tội lỗi? Xấu hổ?” Marco nhìn Cassie vẻ giễu cợt.

Nhưng Cassie vừa nói ra một sự thật.

“Bồ có gì phải xấu hổ?” Hoàng tử Jake hỏi tôi.

<Đã có lần chúng tôi bày tỏ lòng nhân từ sai chỗ.> Tôi trả lời.

“Bồ chỉ nói được đến thế thôi ư?” Hoàng tử Jake hỏi.

Tôi gật đầu.

“Không thể chấp nhận được, Ax ạ.” Hoàng tử Jake buồn bã. “Nếu bồ về phe tụi này, bồ phải trung thực. Bằng không, có lẽ bồ nên rời khỏi nơi đây. Mình không muốn tí nào. Nhưng bồ không thể vừa làm bạn với tụi này vừa nói dối được...”

“Tôi hiểu...” Tôi nghẹn lời. Sao cổ họng tôi lại như có ai chẹn ngang thế này. “Các bạn đã rất tốt với tôi và không bao giờ tôi quên đâu. Không bao giờ quên. Sự thật là... là chúng ta không thể gần nhau thêm được nữa.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Tobias. Chỉ có bạn ấy mới hiểu tôi đang nói gì.

Với đôi chân nặng như chì, tôi lầm lũi quay bước. Xa rời những người bạn của tôi.

CHƯƠNG 18

T

ôi đã thực hiện buổi hành lễ ban mai biết bao lần. Nhưng buổi sáng nay thì khác.

Đây sẽ là ngày tôi ra đi mãi mãi.

<Tôi là đầy tớ của nhân dân.>

Tôi cuối người thật thấp.

Nhân dân! Danh từ cao quý mà xa lắc hàng tỉ dặm.

<Tôi là đầy tớ của Hoàng tử.> Tôi nói, và nhướng đôi mắt phụ về bầu trời.

Hoàng tử ư? Anh Elfangor từng là Hoàng tử của tôi. Nhưng anh đã hi sinh. Còn Hoàng tử mà tôi đang phụng sự, Jake, thì lại không tin tôi. Thậm chí tôi cũng chẳng dám để Hoàng tử biết tôi đang làm gì.

Cả buổi lễ chỉ để làm màu.

<Tôi sẽ giữ danh dự của mình.> Tôi nói, và ngước lên nhìn mặt trời.

Danh dự. Chết để trả thù cho anh mình. Tôi cảm thấy từng mạch máu trong người rung bần bật. Đó là nỗi sợ. Tôi đã làm quen với nỗi sợ trên trận tiền. Nhưng chưa bao giờ tôi tham chiến mà biết chắc mình sẽ thua như lần này.

Đây không phải là danh dự, mà là chuyện nhảy thẳng vào tay thần chết.

<Cuộc đời tôi nguyện hiến dâng khi nhân dân cần đến.>

Chẳng lẽ tôi không thể nhờ người khác giúp đỡ? Chẳng lẽ tôi không thể kể cho Hoàng tử Jake?

Không. Bởi nếu làm thế, tôi sẽ phải cho các bạn biết mình đã liên lạc với gia đình. Sẽ phải kể tất cả.

Buổi lễ đã đến hồi kết thúc.

<Cuộc đời tôi hiến dâng cho nhân dân, Hoàng tử và danh dự bản thân.>

Tôi đặt đuôi trước ngực. Đó là biểu tượng của lòng hi sinh. Tôi thở hồng hộc, cứ như vừa chạy một quãng xa về. Tim tôi đập mạnh.

<Sao hôm nay khác vậy?> Tobias hỏi. <Không giống cách hành lễ thường ngày của bồ. Lần này bồ không nhúng chân vô nước nữa.>

<Phải, lần này thì khác.> Tôi thầm nói. Sao Tobias lại có mặt ở đây nhỉ, thiệt chán.

<Bồ sẽ lâm trận, phải không?>

Tôi không trả lời. Thật ra, tôi không dám nói về chuyện này. Tôi sợ. Nếu tôi có thể gây bất ngờ, có thể tôi sẽ giết được Visser Ba. Nhưng hắn đang trú trong cơ thể của một người Andalite trưởng thành. Visser Ba cũng dày dạn kinh nghiệm hơn tôi. Hắn lại có vệ sĩ nữa chứ. Chưa kể còn có bọn tiểu yêu Hork-Bajir chầu chực.

<Gan hén. Ra trận đâu phải chuyện đùa. Nhưng mà đi ám sát thì...>

<Ám sát ư?> Tôi hét lên. <Hắn đã giết anh tôi. Bao nhiêu người đã bị mượn xác. Hắn sẽ giết tất cả, biến loài người thành nô lệ.>

<Tui đâu có chỉ trích bồ. Nhưng bồ có thể nhờ bạn bè giúp đỡ mà. Cho tui biết chuyện gì đi. Bồ sẽ tìm hắn ở đâu? Chắc chắn mọi người sẽ giúp được bồ đó.>

<Tôi không thể. Jake là, à, từng là Hoàng tử của tôi. Bạn ấy có thể sẽ ngăn cản tôi.>

<Bồ nghĩ Jake có thể cấm cản bồ sao? Chẳng lẽ Jake có thể bắt bồ trả lời mọi câu hỏi ư? Bồ có nhiệm vụ phải tường trình hành động của mình với Hoàng tử, đúng không?>

<Đúng. Nhưng Tobias ơi... Bạn đã hứa giữ bí mật. Bạn sẽ giữ đúng lời chứ?>

Tobias im lặng một hồi rồi cuối cùng, bạn ấy nói: <Tui sẽ không nói với ai đâu.>

<Bạn cũng sẽ không được đi theo tôi đó...>

<Ừ.>

<Trong trường hợp... tôi không trở về... Hãy nói với mọi người rằng tôi rất tiếc... Tôi không thể kể với mọi người tất cả mọi chuyện. Có lý do mà...>

<Tui tin bồ.> Giọng Tobias nghe buồn thiu. <Chúc may mắn, chiến hữu.>

Tôi cắm đầu chạy thật nhanh.

Từ đây đến nơi Visser Ba ở mất nhiều dặm đường. Tôi muốn chạy thật nhanh đến đó, có thể bằng cách đó, tôi sẽ rũ bỏ được nỗi sợ của mình.

Nếu tôi may mắn, sẽ có ngày người Andalite nói: “Aximili đã phá luật, nhưng dẫu sao cu cậu cũng giết được tên quái vật Visser Ba.”

Được vậy cũng đỡ. Mọi người sẽ bảo cuối cùng thì tôi cũng đã làm được một việc đàng hoàng. Vài người sẽ than: “Thằng bé đâu còn lựa chọn nào khác? Nó mất hết danh dự rồi. Nào có phải vì dũng cảm mà nó đương đầu với Visser Ba, chẳng qua vì nó tuyệt vọng đó thôi.”

Có người sẽ lại chép miệng: “Thiệt là dở người. Chẳng qua thằng bé muốn sống xứng đáng với ông anh vĩ đại, thế có khổ không?”

Tôi cứ chạy, chạy mãi đến khi ngực tôi cảm thấy đau kinh khiếp. Tôi đã chạy băng qua những đám lá khô, dưới chân tôi lá thông kêu xào xạc. Chạy qua những hàng cây im lìm, y hệt như cây ở quê nhà.

Hình như việc nghĩ đến Visser Ba thúc giục tôi chạy nhanh hơn. Có lẽ như thế, tôi sẽ cảm thấy bớt sợ.

Không còn thấy những ngôi nhà có người ở, không còn thấy những con đường quen thuộc. Xung quanh tôi giờ đây là rừng. Khung cảnh sao âm u và buồn thảm quá.

Tôi thở phào khi nhìn thấy ánh mặt trời le lói phía thảm cỏ xa xa. Một đồng cỏ lớn. Đây là nơi được đánh dấu trên bản đồ của Eslin.

Tôi ngừng lại lấy hơi. Tôi dựa vào một gốc cây. Sao chân tôi lại run như vậy chứ? Vì mệt và sợ hãi chăng?

Đồng cỏ đẹp quá. Lấp lánh hoa màu tím, màu vàng chen giữa những đám cỏ xanh rờn. Nếu là tôi, tôi cũng thích được ăn ở đây.

Tôi thận trọng tiến tới. Không có gì lạ. Không có các chiến đấu cơ, cũng chẳng thấy bọn Hork-Bajir. Và cả Visser Ba.

Trước mặt chỉ thấy một cuộc sống yên bình: hai chú hươu đang gặm cỏ, đây đó vài chàng sóc nhảy lon ton trên ngọn cây, lại còn một chị chồn hôi đang lạch bạch đi lại...

Theo lời dặn của Eslin, tôi đến sớm một tiếng để chuẩn bị.

Có một dòng suối chảy ngang qua đồng cỏ. Hai bên bờ, cỏ mọc cao.

Visser Ba sẽ chạy về hướng nào? Bên phải hay bên trái? Tôi chỉ có một cơ hội, vì vậy không được phép sai lầm.

Nếu là tôi, tôi sẽ đi về hướng nào? Visser Ba sống trong cơ thể người Andalite, có thể hắn sẽ di chuyển như một người Andalite.

Tôi bước về phía có ánh sáng. Có thể là hướng này chăng? Dọc dòng suối. Cỏ ở đây mọc thấp hơn, rất dễ cho Visser Ba bước xuống suối.

Chính ở đó, tôi đã thấy những dấu guốc.

Của người Andalite.

Visser Ba đã ở đây, có thể một vài ngày trước... Eslin nói đúng. Đây chính là địa điểm của hắn.

Tôi phải chờ đợi và sẵn sàng ra tay. Tôi không trốn trong lốt người Andalite, nhưng có nhiều cách khác.

Có thể biến hình thành rắn.

Tôi tập trung suy nghĩ về rắn. Tôi cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể ngay lập tức.

Lần biến hình này khác hẳn các lần trước. Thường thì chân tay tôi sẽ vẫn tồn tại, chỉ là trong hình dạng khác thôi.

Nhưng lần này, cả tay và chân đều biến mất. Mắt và đuôi là những gì còn sót lại của cơ thể cũ.

Chân tôi như tan thành nước. Tôi ngã oạch xuống đất.

Tay

tôi co lại và biến mất tiêu.

Tôi nghe âm thanh lạo xạo trong người, lúc cả bộ xương đang biến hình.

Sao cỏ lại cao thế kia, cả những bông hoa màu tím cũng thế.

Tôi cảm thấy yếu ớt. Tôi không có tay chân!

Ôi, cũng may là còn đuôi, tuy hình dạng bây giờ trông rất khác. Lưỡi dao phía đằng đuôi biến thành một dạng xích. Đuôi tôi phồng lên.

Vẩy bắt đầu mọc. Hệt như một tấm lá chắn đủ màu sắc.

Miệng xuất hiện. Nó quá to so với kích thước mới của tôi. Giờ đây, người tôi là một ống dài ngoằng, với cái miệng to đùng. Thiệt là kỳ khôi. Còn lạ hơn cả việc biến thành kiến hay cá. Giờ đây, tôi là một sinh vật thẳng đuột.

Đôi mắt phụ của tôi biến mất. Lùng bùng trong miệng tôi là chiếc lưỡi dài ngoằng, lúc nào cũng cựa quậy. Chiếc lưỡi này nhạy hơn hẳn lưỡi người. Nó cảm nhận được cả mùi vị không khí.

Trên người tôi bắt đầu xuất hiện loại vũ khí mà tôi hằng chờ đợi. Hàm răng nọc cong và dài. Mỗi cái răng như một cây kim thanh mãnh...

Tôi cảm thấy mình đang suy nghĩ như rắn.

Hóa ra đầu óc một con rắn rất lạnh. Nó không khiến tôi rùng mình vì sợ hãi hay đói. Tự dưng tôi cảm thấy lòng chùng lại, như một thợ săn mồi bình thản, kiên nhẫn chờ đợi.

Đôi mắt ráng nhìn ra những màu sắc kỳ lạ, nhưng cũng tốt thôi, tôi vẫn nhìn được nhiều thứ.

Lưỡi rắn lúc nào cũng ngọ nguậy không yên. Nhạy kinh khủng nhé. Nó cho tôi vô vàn cảm giác mới lạ: mùi của cỏ và đất, mùi côn trùng và biết bao loài máu nóng.

Ngay phía dưới mũi tôi giờ chễm chệ hai lỗ nhỏ. Thật lợi hại, nó giúp tôi cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ trong không khí, đặc biệt là khi có sự xuất hiện của ai đó.

Visser Ba sẽ không ngờ tôi lại ở trong lốt này. Lốt Andalite của hắn nhanh thật đó, nhưng vẫn không nhanh bằng rắn đâu. Bản thân tôi đã trải nghiệm điều này mà.

Tôi lặng lẽ luồn qua thảm cỏ một cách dễ dàng. Lưỡi của tôi làm nhiệm vụ dẫn đường. Nó luôn ngọ nguậy, đánh giá mùi vị xung quanh.

Rắn dường như không biết sợ là gì. Rắn không bị vướng bận bởi danh dự, nó không phải lo lắng vì bạn bè, không sợ làm gia đình thất vọng, không sợ phải phạm luật. Rắn không cảm thấy cô đơn. Có lẽ vì nó đã luôn chỉ có một mình.

Tôi cuộn mình trong cỏ và chờ đợi. Tôi kiên nhẫn đếm từng phút một.

Từng phút đi qua và rồi tôi nghe mặt đất chuyển động. Đó là âm thanh của một chiến đấu cơ đang hạ cánh. Rồi một chiếc khác. Chúng cách tôi không xa.

Đã đến giờ hành động.

Bọn Yeerk đang đến. Visser Ba đang đến.

Trong lốt rắn, tôi không còn cảm thấy sợ nữa. Tôi đã sẵn sàng giết địch.

Sẵn sàng chết.

CHƯƠNG 19

T

ôi ngửi thấy hắn từ xa, ngửi thấy mùi của người Andalite, nhưng tôi không ngửi được tên Yeerk đang ẩn trong cái lốt đó.

<Tản ra.> Visser Ba ra lệnh. Hắn nói lớn để bọn lâu la có thể nghe được. <Xem chừng rặng cây đó! Hai đứa bây canh gác chỗ đồng cỏ. Bắn hạ mọi vật lạ di động.>

Giọng hắn vang trong đầu tôi. Tôi cố gắng dìm đi nỗi sợ, nhưng người tôi cứ lại run lên.

Tôi ôn lại kế hoạch: tấn công, chạy trốn, hoàn hình và quay lại cho cuộc quyết đấu cuối cùng.

Tôi sẽ phải hoàn hình trước khi bọn lính gác kịp đến. Mong sao nọc độc của rắn sẽ kiềm chế được hành động của Visser Ba.

Bốn móng guốc của Visser Ba cào sát đồng cỏ. Lưỡi tôi cảm thấy mùi của hắn xông khắp bầu trời.

Kẻ thù của tôi đang đến gần.

Hắn sẽ đến bên dòng suối.

Bóng tối bao phủ.

Hắn đó.

Kẻ thù của tôi tỏa bóng như muốn che khuất cả mặt trời.

Lưỡi tôi ngửi thấy Visser Ba. Đôi mắt rắn luôn mở to nhìn thấy bụng hắn. Tôi cảm thấy cả hơi ấm của hắn nữa.

Hắn dủi một móng xuống dòng nước mát lạnh để uống nước.

Không thể chần chừ nữa. Hắn có thể đi bất cứ lúc nào.

XXXÌÌÌÌ!

Một tiếng rít phát ra từ cái đuôi rắn của tôi. Nó vang lên âm thanh cảnh báo rùng rợn.

Tôi thấy đầu Visser Ba cúi thấp xuống. Hắn láo liên đôi mắt chính. Hiện trong ánh mắt đó là nỗi sợ.

Tôi xuất kích. Cả thân người tôi quẫy mạnh. Đầu tôi chúi về phía trước, miệng mở to.

Răng tôi cắm phập vào cái lốt Andalite của hắn. Nọc độc tuôn trào, bắn thẳng vào chân Visser Ba.

Hắn loạng choạng, cố lùi lại. Hắn nhanh lắm, nhưng tôi còn nhanh hơn nhiều.

Chết này!

Tôi phải phóng độc vào tên quái vật ấy, vào kẻ thù đã giết anh tôi.

Tôi lùi lại. Chất độc đang rỉ ra từ nanh của tôi.

Đuôi Visser Ba tung lên phản công.

Nhưng tôi đã biến mất. Lưỡi dao từ đuôi hắn đánh phập xuống đất. Chạy khá xa rồi mà tôi còn nghe được tiếng gió phát ra từ đòn tấn công hụt đó.

Phải hoàn hình thôi!

Visser Ba vẫn chưa gọi vệ sĩ. Hắn đang suy nghĩ. Ban đầu, hắn không nhận ra vừa rồi không phải là rắn thật. Nhưng dần dần, hắn nghi ngờ.

Tôi chạy băng qua đồng cỏ. Thân người tôi xoay vòng, còn đầu vẫn giữ thẳng len lỏi tìm đường băng qua cỏ.

Chạy được hai mươi thước, cơ thể tôi bắt đầu thấy nặng nề do quá trình hoàn hình bắt đầu. Chân xuất hiện, đôi mắt phụ hiện ra trên đỉnh đầu.

<Có một con rắn!> Visser Ba rống lên. <Hãy tìm và giết nó!>

Tôi vẫn tiếp tục chạy về phía bìa rừng.

Chợt ai đó chặn đường tôi! Một sinh vật máu nóng.

Đó là một mùi quen thuộc! Mùi của loài Hork-Bajir!

Nguy to. Tôi không còn là rắn nhưng cũng chưa kịp hoàn hình thành người Andalite. Tên Hork-Bajir chỉ cách tôi khoảng vài mét.

Quá gần!

Thôi rồi, đời tôi sẽ kết thúc tại đây!

Tôi từ từ đứng dậy khỏi mặt cỏ với đôi chân cao lều nghều. Chiếc đuôi yêu quý cũng đang mọc lại.

Tôi ngước nhìn tên Hork-Bajir. Trời ạ, hắn cũng đang nhìn tôi.

Thế này thì chết chắc rồi.

Tay

phải của tên Hork-Bajir quất về phía tôi y như một lưỡi hái. Hắn muốn nhắm vào cổ tôi.

WAM!

Ơ kìa, tên Hork-Bajir loạng choạng.

Tay

phải của hắn chém hụt vào không khí.

Huuurrheer!

Một tiếng thét rợn người. Nhưng không phải của tên Hork-Bajir.

Hắn đang bay. Tên Hork-Bajir hung hăng bị ném bay cái vèo.

Rachel giờ đây đứng ở vị trí của hắn.

Dĩ nhiên, không phải là một Rachel với đôi mắt xanh thơ mộng và mái tóc vàng mà là một Rachel trong lốt một con gấu khổng lồ.

Con gấu còn cao hơn cả tên Hork-Bajir hồi nãy, khoe những móng vuốt trông còn ác liệt hơn cả tên Hork-Bajir. Nhìn cơ thể cuồn cuộn của gấu là biết ngay tên Hork-Bajir kia không phải là đối thủ ngang cơ...

<À há, tớ khoái quá!> Chú gấu làu bàu.

<Rachel phải không?> Tôi hỏi.

<Không.> Cô bạn tôi nói giọng châm biếm. <Ta đây có tên Smokey. Anh chàng Andalite khờ khạo kia, hãy biến hình nhanh lên. Chúng ta sẽ cùng nện bọn Yeerk một trận ra trò.>

Tôi gần như đã trở lại hình người Andalite. Đôi mắt phụ của tôi đảo mắt nhìn đồng cỏ. Visser Ba đang ở giữa cánh đồng. Hai tên Hork-Bajir đi bên cạnh hắn, đang lùng sục trong đám cỏ.

Ở phía xa, một tên Hork-Bajir đang nhìn dáo dác xung quanh, tay khư khư giữ khẩu tia Nghiệt. Hắn ngó nghiêng mọi hướng nhưng lại quên không nhìn lên...

Ngay trên đầu hắn, ở tuốt trên cây là một con vật lông vằn cam pha lẫn đen với đôi móng vuốt sắc lẹm.

Hoàng tử Jake!

Và trên cao, nơi bầu trời lộng gió, một chú diều hâu đang sà xuống đồng cỏ.

<Có hai tên Hork-Bajir đang canh gác chiến đấu cơ.> Tobias thông báo. <Một tên Hork-Bajir đang... À, khỏi lo nữa, Cassie và Marco đã hạ được hắn rồi. Visser Ba và hai tên Hork-Bajir nữa đang ở giữa đồng cỏ.>

<Nhanh nào.> Rachel bảo tôi. <Ta đi nói chuyện với Visser Ba thôi!>

<Hắn là của tôi!> Tôi bảo Rachel. <Tôi bị ràng buộc bởi lời thề danh dự.>

<Đồng ý, hắn là của bồ.>

Tobias bay về phía Visser Ba.

<Bạn đã kể với mọi người hả Tobias?> Tôi trách.

<Ôi, phải nói chứ. Tui cũng làm giống bồ đó thôi. Bồ phải tuân lệnh Hoàng tử của bồ. Chà, Jake cũng là Hoàng tử của tui chứ bộ. Cậu ta ra lệnh cho tui phải nói.>

<Sao bạn biết chỗ này?> Tôi hỏi. <Tôi đâu có cho bạn biết.>

<Hê hê, nhớ tay Eslin không? Hắn đã viết ra giấy còn gì. Bồ quên là tui có đôi mắt xịn à? Từ xa trăm mét, tui còn thấy cả bọ chét trên lưng mèo nữa đó. Bồ nghĩ tui không thấy tờ giấy đó viết gì sao?>

<Tôi giận bạn đó, Tobias.>

<Hì hì, tui cũng chán bồ lắm. Nhưng thôi, chúng ta đang ở giữa trận tiền. Phải thanh toán Visser Ba đã...>

Chúng tôi - Rachel, tôi và Tobias - chạy về hướng Visser Ba và bọn vệ sĩ.

Khi gần đến, tôi thấy Visser Ba đang loạng choạng.

Nọc độc đã có hiệu nghiệm.

Visser Ba oằn người và đổ rạp xuống đất.

Hai tên Hork-Bajir hết hồn. Chúng trông thấy Rachel lừng lững băng qua thảm cỏ. Chúng thấy Hoàng tử Jake trong lốt một con hổ đang tiến tới. Lại còn Marco trong lốt đười ươi và Cassie đang nhe hàm răng sói.

Tobias bay thẳng tới Visser Ba tấn công.

Nhưng các bạn biết hai tên Hork-Bajir sợ gì nhất không? Đó là người Andalite.

<Chủ các ngươi tiêu tùng rồi.> Tôi bảo chúng. <Các ngươi muốn về chầu trời cùng hắn, hay muốn chạy?>

Bọn Hork-Bajir quyết định lẹ làng. Và, hê hê, một khi đã chạy, thì chúng chạy nhanh kinh khủng.

Visser Ba chỉ còn một mình, bất lực. Hắn đã bị bao vây. Hắn cũng bất lực như anh Elfangor của tôi trước đây vậy...

Tôi ngước lên nhìn. Tại sao Tobias...?

<Ôi không!> Tobias thét vang.

Bạn ấy dang rộng cánh và xả hết tốc độ đâm thẳng xuống. Móng vuốt đã sẵn sàng. Tôi tưởng bạn ấy sẽ bay thẳng xuống, nhưng...

<Không! Không thể như thế!> Tobias thét lên. Bạn ấy bay ngược lên trời.

<Chuyện gì vậy, Tobias?> Hoàng tử Jake hỏi.

<Hắn thoát rồi! Tên Yeerk đã thoát! Tui hổng thấy hắn nữa. Visser Ba thoát rồi.>

<Sao vậy?> Tôi thét lên. <Chuyện gì đã xảy ra?>

<Hắn chuồn ra ngoài rồi! Tui thấy hắn len qua thảm cỏ.>

Phải mất mấy giây, tôi mới định thần lại được. Không thể tin được!

<Hắn thoát xác ư?> Tôi hỏi. <Visser Ba đã thoát khỏi vật chủ?>

<Hắn thoát khỏi đầu vật chủ Andalite và trườn xuống nước.> Tobias khẳng định. <Dòng nước chảy xiết quá, tui không nhìn thấy hắn được.>

Tôi quay sang nhìn sinh vật mà tôi tưởng là Visser Ba. Tên Visser Ba thật đã biến đi như một con ốc sên không vỏ. Cái vỏ còn lại chỉ là cơ thể của một người Andalite.

Kẻ thù của tôi đã thoát.

Người Andalite kia đang thở, nhưng hình như anh ta không nhúc nhích được nữa. Đôi mắt chính của anh ta nhìn tôi.

Tôi đã từng đối mặt với Visser Ba. Tôi đã biết sự độc ác của hắn như thế nào. Sự độc ác đó giờ đây đã biến mất. Trước mặt tôi chỉ còn là một người Andalite. Tên Yeerk tàn nhẫn đã không còn ở đó nữa.

<Hãy giết tôi đi!> Người Andalite cố lấy hết tàn hơi để nói. <Nếu không, hắn sẽ quay trở lại và đày đọa tôi lần nữa. Xin hãy gia ân!>

Tim tôi như ngừng đập. Nỗi buồn quá sức chịu đựng của tôi.

Sau bao năm chịu đựng sự dày vò của Visser Ba, bộ óc của người Andalite kia vẫn còn tồn tại. Vẫn còn đủ nhận thức...

<Con rắn...> Tôi nói.

<Không, cậu không hiểu đâu. Visser Ba.. hắn có lực lượng dự bị. Chúng sẽ xuất hiện ngay đấy. Khoảng sáu chiến đấu cơ. Chất độc của cậu có tác dụng rất chậm, chúng sẽ kịp cứu tôi.>

<Nhưng anh là một người Andalite. Tôi không thể giết anh.> Tôi suýt khóc. <Tôi không thể...>

<Hắn sẽ lại xâm nhập vào cơ thể của tôi.> Người Andalite van xin. <Bọn Yeerk sẽ lại đưa tôi đến chỗ hắn. Tôi không thể tiếp tục sống như vậy. Xin hãy gia ân. Cậu không hiểu những gì tôi đã phải chịu đựng đâu. Kinh khủng lắm.>

Anh ta cố gắng nâng chiếc đuôi lên, định dùng lưỡi dao ở đuôi để tự kết liễu. Nhưng chất độc đã lấy đi sức lực của anh. Chiếc đuôi không đủ sức nâng lên.

<Tôi hiểu rồi.> Cuối cùng anh thì thầm buồn bã. Nỗi buồn từ giọng nói ấy khiến tôi thấy nao lòng. <Hãy nghe đây... tên tôi là... Chất độc đang... Tôi tên là Alloran-Semitur-Corrass. Ngày xưa tôi là một hoàng tử. Nếu sau này cậu vẫn còn sống... tôi có một người vợ, hai đứa con... Một ngày nào đó... hãy nói với họ rằng tôi vẫn hy vọng... hãy nói rằng tôi vẫn yêu gia đình...>

<Vâng, thưa Hoàng tử Alloran. Tôi sẽ nói. Hoàng tử còn mệnh lệnh nào không?>

Anh ta nâng một tay lên. Tôi nắm chặt bàn tay ấy. <Hãy tiếp tục chiến đấu. Chúng mạnh hơn cậu tưởng. Chúng đã... đột nhập... chúng ở ngay trên đất nước chúng ta... hãy chiến đấu...>

Những ngón tay của anh mềm rũ. Một khoảnh khắc im lặng, và rồi anh gục xuống.

Tôi đặt nhẹ tay anh xuống. Tôi biết lần sau nhìn thấy khuôn mặt này, một lần nữa đó lại là khuôn mặt của kẻ thù. Tên quái vật, Visser Ba.

<Chúng ta ra khỏi đây thôi.> Hoàng tử Jake nói.

<Đi thôi, Ax.> Tobias nói. <Sẽ còn giáp mặt hắn nữa mà.>

CHƯƠNG 20

Tự do hay là chết. Một người tên Patrick Henry đã nói thế. Tôi tự hỏi liệu bọn Yeerk có biết con người đã nói câu này trước khi chúng đến xâm lược Trái Đất hay không. Tôi tự hỏi liệu bọn Yeerk có biết chúng sẽ phải chiến đấu với ai hay không.

Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.

<C

húng tôi gọi đó là luật

Lòng nhân từ của Seerow.> Tôi nói.

Chúng tôi đang đứng trong khu rừng nơi tôi ở. Khu rừng của hành tinh mang tên Trái Đất.

Hai ngày trôi qua kể từ khi xảy ra những sự kiện kinh khủng trên đồng cỏ. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trong hai ngày đó. Tôi đã nghĩ về mọi thứ. Vâng, mọi thứ...

“Nghĩa là sao?” Rachel hỏi.

Bạn ấy đang đứng, hai tay khoanh lại. Tôi tin rằng đó là một cách thể hiện sự ngờ vực.

<Nghĩa là chúng tôi không được phép chuyển giao các công nghệ hiện đại cho bất kỳ một chủng tộc nào khác.> Tôi giải thích. <Đó là một luật lệ hết sức quan trọng. Một trong những luật lệ quan trọng nhất của chúng tôi.>

“Các cậu không thích có cạnh tranh gì hết.” Marco nói. “Người Andalite các cậu lúc nào cũng muốn đứng đầu thiên hạ thôi. Tôi biết mà. Nhưng người Trái Đất về phe các cậu. Chúng ta cùng chiến đấu chống một kẻ thù mà.”

“Thôi nào, Marco. Để cho Ax kể chuyện của mình đã.” Hoàng tử Jake nói.

<Seerow là một người Andalite vĩ đại. Một chiến binh. Một nhà khoa học. Ông ấy... ông ấy đã chủ trì chuyến viễn du đầu tiên của người Andalite tới thế giới của bọn Yeerk.>

Tôi thấy những người bạn Trái Đất của tôi tỏ vẻ căng thẳng. Tobias bay vụt qua một cành thấp hơn, tới gần hơn...

<Seerow cảm thấy thương bọn Yeerk. Chúng là một sinh vật thông minh. Chúng dùng một loại nguyên thủy tên là Gedds làm vật chủ. Nhưng bọn Gedds gần như mù, lộn xộn và không hữu ích lắm. Thậm chí bọn Yeerk còn chưa bao giờ trông thấy các vì sao, chứ đừng nói gì đến chuyện ra khỏi hành tinh của chúng. Seerow thấy thương bọn chúng. Seerow là một người Andalite nhân từ tốt bụng...>

“Trời ơi!” Cassie thầm thì. “Đó là một bí mật quan trọng. Đó chính là nỗi nhục mà người Andalite đang che giấu.”

“Cái gì?” Rachel hỏi. “Bí mật quan trọng nào?”

“Seerow đã trao cho bọn Yeerk công nghệ tiên tiến à?” Cassie hỏi.

Tôi gật đầu. <Seerow nghĩ rằng bọn Yeerk cần có khả năng đi đến những ngôi sao khác giống như chúng tôi. Thoạt đầu thì việc đó cũng có vẻ hợp lý. Nhưng rồi... một giống loài có tên là Nahara... Khi chúng tôi phát hiện ra thì đã quá trễ. Toàn bộ loài Nahara đã bị bọn Yeerk biến thành nô lệ. Sau đó là người Hork-Bajir. Rồi đến người Taxxons. Và những hành tinh khác... những chủng tộc khác cũng lần lượt rơi vào tay đế quốc Yeerk. Chúng lan nhanh như một nạn dịch! Hàng triệu... hàng tỷ người tự do bị bọn Yeerk bắt làm nô lệ hoặc bị tiêu diệt. Chỉ vì Seerow. Vì chúng tôi. Vì những người Andalite.>

Trong chốc lát, không ai nói gì. Tôi biết điều gì sẽ xảy ra. Đầu tiên người Trái Đất coi người Andalite là anh hùng. Rồi họ bắt đầu nghi ngờ. Bây giờ tôi biết chắc điều đó. Giờ đây họ đã biết rằng những người Andalite không phải là những chiến binh vĩ đại của thiên hà.

“Anh Elfangor đã vi phạm luật

Lòng nhân từ của Seerow

rồi phải không?” Marco lên tiếng.

<Phải. Nhưng tôi có thể nhận lỗi thay cho anh ấy. Anh Elfangor là một anh hùng vĩ đại, tên tuổi anh ấy không thể bị hủy hoại. Còn tôi chẳng là gì cả. Tôi đã phạm lỗi rồi. Nếu tôi giúp các bạn, và nếu người Trái Đất các bạn trở thành một chủng tộc những kẻ chinh phục mới, nếu một ngày nào đó các bạn trở thành bọn Yeerk mới, người của chúng tôi sẽ nhắc đến

Lòng tốt của Aximili. Và tôi sẽ là kẻ đi vào lịch sử như là tấm gương mới về một kẻ đại ngốc.>

Tôi thấy Rachel hơi mỉm cười và lắc đầu. Marco thì trợn mắt. “Nè, tui bắt đầu cảm thấy hơi không thích bồ rồi đó, Ax ạ.”

Tôi cảm thấy bối rối. Tôi chờ đợi họ nổi giận. Thế mà họ lại mỉm cười.

<Các bạn không hiểu sao? Thế giới của các bạn bị bọn Yeerk đe dọa chính vì chúng tôi đấy.>

Hoàng tử Jake gật đầu. “Hiểu, bọn tớ hiểu chứ Ax. Ngày xưa đã có một người Andalite cố gắng thể hiện lòng tốt của mình và điều đó đã trở thành một thảm họa. Ông Seerow này muốn làm một người tốt. Ông ấy muốn mọi dân tộc khác nhau trong thiên hà có thể chung sống hòa bình. Muốn tất cả chúng ta có thể cùng thám hiểm các vì sao.”

<Phải, và kết quả thật là kinh khủng.>

“Ax, bồ không nên từ bỏ hy vọng chỉ vì mọi việc không như ý mình muốn.” Cassie nói. “Bồ chỉ cần cẩn thận hơn, khôn ngoan hơn, nhưng vẫn phải giữ được niềm hy vọng.”

“Coi nào, Ax.” Hoàng tử Jake nói. “Bọn mình không muốn bồ phải trao lại bất cứ công nghệ Andalite nào cả. Bọn mình không muốn bồ vi phạm luật lệ Andalite. Bọn mình chỉ muốn bồ tin bọn mình mà thôi. Hãy cho bọn mình biết sự thật đi. Hãy trở thành một người trong bọn mình.”

“Bồ không đơn độc đâu, Ax.” Cassie dịu dàng nói. “Có thể bọn mình không phải là một chủng tộc như người Andalite nhưng bọn mình là bạn cậu.”

“Cái ông Seerow đó không có gì sai cả.” Marco nói. “Ổng chỉ gặp trúng loài sinh vật hổng ra gì thôi. Tụi tui hổng phải là bọn Yeerk. Tụi tui là chủng người hiện đại, ngốc ạ. Là con người. Những người Andalite muốn có người cùng đi thám hiểm các vì sao với họ phải không? Đã có tụi tui nè. Mấy bồ góp phi thuyền, tụi này góp món kẹo Raisinets và bánh nho quế, rồi chúng ta cùng đi thám hiểm các vì sao.”

<Các bạn còn làm được hơn thế nhiều.> Tôi nói. <Các bạn học rất nhanh. Một ngày nào đó các bạn còn giỏi hơn cả người Andalite nữa đó.>

“Không đâu.” Hoàng tử Jake nói. “Bởi vì nếu bọn mình học được bất cứ điều gì thì bồ cũng học được điều ấy. Chúng ta sẽ cùng học với nhau. Người Trái Đất và người Andalite.”

<Không thể được.> Tôi nói. <Chúng ta thuộc hai chủng người khác nhau, đến từ hai thế giới khác nhau, cách nhau hàng tỷ dặm Trái Đất.>

<Ax nè.> Tobias nói. <Hãy cho tui biết, người Andalite cần gì nhất? Mấy bồ chiến đấu vì cái gì?>

<Vì tự do, tất nhiên rồi.> Tôi nói.

<Thế còn người Trái Đất cần gì nhất?> Tobias hỏi.

“Tự do.” Hoàng tử Jake trả lời.

“Tự do.” Rachel đáp và gật đầu.

“Tự do.” Marco và Cassie đồng thanh.

<Tự do.> Tobias nói. <Những con người khác nhau, những chủng loài khác nhau, có lẽ vậy. Nhưng có sao đâu? Chúng ta đồng ý với nhau điều gì mới là quan trọng...>

Trong vài phút, tôi không nói gì cả. Có lẽ vì tôi hơi bị ngợp. Thế rồi, tôi chợt nhận ra một điều khiến tôi mỉm cười. <Thấy không? Chuyện đã xảy ra rồi đấy.> Tôi nói.

“Cái gì?” Rachel hỏi.

<Người Trái Đất các bạn đã dạy người Andalite một điều mới rồi đấy.> Tôi nói. <Các bạn nói đúng. Chúng ta cùng đứng trên một trận tuyến, chiến đấu vì cùng một mục đích.>

“Những người Andalite ở quê hương bồ có thể sẽ không thích cái ý tưởng đó đâu.” Rachel nói.

<Ừ, có lẽ vậy. Họ có những luật lệ và tập quán của mình mà. Họ cho rằng họ biết điều gì là đúng. Nếu có thể trở về, tôi sẽ phải giải thích nhiều đây...>

<Có thể thế.> Tobias nói. <Nhưng tui biết một người Andalite chắc chắn sẽ tự hào về bồ đó.>

“Bồ về phe tụi mình chứ?” Hoàng tử Jake hỏi.

<Vâng, thưa Hoàng tử Jake.> Tôi nói.

“Đừng gọi mình là Hoàng tử.”

<Vâng, thưa Hoàng tử Jake.> Tôi lặp lại.

“Được rồi.” Marco nói và xoa tay vào nhau. “Chuyện xong rồi nha. Giờ thì cuối cùng tụi mình cũng đã bình đẳng và kể hết mọi sự cho nhau nghe... Tui nghĩ mình có một câu hỏi thật bự đối với Ax. Một câu hỏi khổng lồ sẽ đặt tình bạn của chúng ta vào một thử thách. Một câu hỏi kếch xù luôn...”

<Gì vậy?> Tôi lo lắng hỏi.

“Làm thế nào, làm thế nào, LÀM THẾ NÀO mà mấy bồ ăn được khi hổng có miệng?” Marco thắc mắc.

Tôi cười lớn. <Chúng tớ ăn khi chạy. Móng của tớ nghiền xuống cỏ, và các chất dinh dưỡng cứ thế ngấm vào cơ thể tớ. Khi uống cũng vậy, chúng tớ uống nước bằng cách đặt một móng xuống nước.>

<À, thì ra nguyên cái hành động thò móng xuống nước trong buổi lễ ban mai chỉ có vậy.> Tobias thốt lên.

“Lễ ban mai? Lễ ban mai nào?” Rachel hỏi.

“Ừ, kể cho bọn này nghe đi.” Cassie nói.

<Được rồi.> Tôi đồng ý. <Tớ sẽ kể cho các cậu nghe mọi chuyện. Mọi chuyện mà tớ biết.>

Khi nói câu này tôi nhìn thẳng vào Tobias. Tôi đụng phải đôi mắt dữ tợn và nghiêm nghị của một chú diều hâu. Tôi muốn bạn ấy hiểu là tôi cũng sẽ trả lời câu hỏi của bạn ấy. Câu hỏi mà tôi biết đang cháy bỏng trong lòng Tobias.

Nhưng câu hỏi đó không bao giờ đến. Và tôi nghe vọng trong tâm trí mình từng lời của Tobias. <Những con người khác nhau, những chủng loài khác nhau, có lẽ vậy. Nhưng có sao đâu? Chúng ta đồng ý với nhau điều gì mới là quan trọng...>

Cả tôi, lẫn bạn Tobias của tôi, đều không có khả năng mỉm cười. Nhưng có những lúc chúng tôi nhìn nhau, hiểu nhau và cười.

CHƯƠNG 21

T

ôi đang đứng trên tháp canh. Chỉ có hai chúng tôi. Eslin trừng trừng nhìn tôi đầy giận dữ.

“Đồ Andalite cặn bã. Thậm chí cậu còn không giết nổi Visser. Hắn đã dọa cậu sợ chết điếng rồi sao?”

<Khởi động cái phần mềm đó đi.> Tôi nói. <Tôi còn phải truyền tin nữa. Chỉ một lần này nữa thôi, Eslin, và tôi sẽ mãi mãi biến khỏi cuộc đời đau khổ của anh. Làm đi.>

Phải mất vài phút mới thiết lập được hệ thống truyền tin vào vùng không gian zero. Và còn mất thêm một khoảng thời gian nữa tôi mới kết nối trở lại được với Lirem vĩ đại.

<Chắc cháu không thể gọi thêm lần nào nữa đâu.> Tôi nói. <Cháu cần gửi đi một thông điệp. Đến vợ của Alloran-Semitur-Corrass, thông điệp của chồng cô ấy.>

Nhìn đôi mắt của Lirem đột nhiên trợn ngược lên cũng khá thú vị. Vậy đó, ông ta biết chính xác Alloran đã từng là ai và có một vị trí thế nào.

<Chồng cô ấy gửi tới vợ tình yêu của mình. Ông ấy vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ được thả tự do.>

<Đó có phải là tất cả những gì cháu cần nói không, lính nhỏ Aximili?>

<Không, cháu còn phải nói điều này nữa. Ngài đã cố hết sức cứu bọn Hork-Bajir mà vẫn đảm bảo tuân theo luật lệ của chúng ta. Vẫn giữ được tất cả bí mật của chúng ta. Nhưng ngài đã thất bại.>

<Đừng nói những gì cháu định nói nữa, Aximili.> Lirem cảnh báo tôi. <Đừng bất tuân luật lệ của chúng ta.>

<Cháu... thưa Hoàng tử Lirem, những người Trái Đất này giờ đã là người của chúng ta rồi. Và, thưa ngài, với tất cả niềm kính trọng đối với luật lệ và với ngài, cháu sẽ không để cho con người bị tiêu diệt đâu. Chừng nào cháu còn sống.>

Lirem nheo mắt lại đầy dọa dẫm. <Cháu giống hệt ông anh Elfangor của cháu đấy.> ông ta gầm lên.

Tôi cười. <Cám ơn Hoàng tử. Cám ơn ngài rất nhiều.>

HẾT TẬP 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro