chap

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đang trở lại Busan, dành một ngày cuối tuần dài được chờ đợi ở nhà cùng với gia đình tôi. Lịch trình của tôi gần đây rất bận rộn đây là kỳ nghỉ ngắn bù lại cho cả tuần của tôi.

Điện thoại reo và mẹ gọi to từ trong nhà bếp “Con có thể nghe điện thoại không, Yonghwa?”

Tôi nắm lấy cái điện thoại không dây và trả lời “Alô”

“Alô? Abeoji-nim? Đây là…”, đó là giọng một cô gái.

“Tôi xin lỗi! Nhưng tôi nghĩ là cô gọi nhầm số”

“Hmm! Được rồi! Tôi chắc hẳn đã quay sai số. Cảm ơn”, rồi người gọi cúp máy.

Tôi đi thẳng đến nhà bếp và xem mẹ làm bữa ăn trưa. Bà dừng lại một chút từ việc cắt rau và quay lại đối mặt với tôi.

“Ai vậy?”

“Nhầm số”

“Oh”, bà quan sát cái tư thế tự nhiên của tôi, dựa vào khung cửa, tay khoanh ngang ngực, chân vắt chéo qua mắt cá. “Vậy con sẽ chỉ cứ đứng đó hay sẽ đến giúp”, bà hỏi đùa, giọng bà lên cao rồi ngập trong satoori mà tôi lúc nào cũng nhớ. Bà ra hiệu về phía nồi cơm điện, không cần nói thêm một lời.

Bố tôi đã đến thẳng văn phòng sáng sớm chủ nhật này để lấy các hồ sơ mà ông đã quên và cần để làm việc trước sáng mai. Tôi đã từ chối khi ông yêu cầu tôi đi cùng ông. Tôi thích ra ngoài với bố và chúng tôi có thể nói chuyện trong xe, nhưng tôi chỉ không muốn rời khỏi nhà. Bên cạnh đó, ông hứa sẽ trở lại để ăn trưa.

30 phút sau đó, bữa trưa gần như đã hoàn tất và tôi nghe thấy cửa trước mở.

“Tôi về rồi”

“Mẹ con em đang ở đây, yeobo!”, mẹ gọi to từ nhà bếp. Cơm đã được nấu, tôi đang ngồi ở quầy bếp, gập người qua một cuốn sách.

Sau một vài phút, bố quay lại góc bếp và kêu lên “Wow! ở đây có mùi thơm thật. Omo! Và con trai bố đang đọc một quyển sách sao?!”, tôi nhìn lên bố và biểu hiện của bố là một trong những ngạc nhiên giả vờ. Người đàn ông vui nhộn. Bố đi đến bên cạnh mẹ và kiểm tra công việc của bà. "Yummy! Gần xong rồi hả?”

Bà mỉm cười với bố với một trong những nụ cười thực sự của mình, nơi bà có những nếp nhăn nơi khóe mắt và nói “Thêm một vài phút nữa. Đi dọn bàn đi”

Ông vâng lời, di chuyển về phía tủ để làm như ông được bảo, tôi đóng quyển sách của mình lại và nhảy khỏi cái ghế đẩu để giúp ông dọn bàn.

“Bố sẽ làm, con nghĩ bố con không thể dọn bàn ăn sao”, ông nó rồi đi lấy đồ dùng trong ngăn kéo tủ.

“Không thể? Đúng hơn là không nên. Bố có một đứa con trai người có thể làm việc đó”, tôi đề nghị.

“Nó chẳng phải là việc gì lớn lao. Chỉ là bố và mẹ ở nhà suốt, nên lúc nào bố chẳng dọn bàn”

“Vẫn còn”, tôi hỏi, chộp lấy những đồ dùng bằng bạc từ tay ộng và mang chúng đến cái bàn đã bắt đầu được sắp xếp.

Bố đi đến kế bên tôi và nghiêng vào thì thầm, “Con có thể lấy cái này giúp bố được không? Trong phòng làm việc?”

Tôi nhìn bố và tay ông ra dấu một hình vuông. Một cái hộp. cái nhìn lúng túng trên gương mặt của tôi làm cho ông cười. "Nó là một món quà được gói màu trắng và dải băng màu vàng," ông thì thầm trước khi liếc qua vai nhìn mẹ.

“Được rồi”, tôi nói, gật đầu, đảm bảo với ông là tôi hiểu những gì ông đang nói. Đó phải là một món quà cho mẹ. Bố luôn luôn tặng quà tới tấp cho mẹ và hôm nay chắc chắn cũng không khác biệt. Con cáo ranh mãnh này chắc chắc đã ra ngoài mua nó vào buổi sáng để gây bất ngờ cho mẹ vào buổi trưa. Tôi không nhớ là ông có quên một ngày kỷ niệm hay sinh nhật nào chưa. Ông thậm chí còn nhớ những kỷ niệm mơ hồ với mẹ từ khi họ hẹn hò. Ngày của ngày đầu tiên hẹn hò của họ. Ngày mà bà đồng ý lời cầu hôn của ông, Ngày của trận cãi nhau đầu tiên của họ. Người đàn ông này là cuốn lịch niên giám biết đi, và tôi biết mình nên bắt đầu làm những điều tương tự.

“Và con đi đâu đó”, bà hõi khi tôi đi thẳng ra nhà bếp.

“Đến nhà vệ sinh. Con sẽ trở lại”, mẹ có vẻ tin và tôi mừng vì những lớp học diễn xuất đã thành công.

Tôi cho tay vào túi quần Jean và huýt sáo khi đi thẳng đến phòng làm việc. Cánh cửa hơi hé mở, cách mà bố để cánh cửa mở luôn luôn như thế, và không hề suy nghĩ tôi đẩy nó mở ra.

Dựa vào bàn làm việc của ông là Seohyun. Cô mặc một chiếc váy trắng với nhiều lổ nhỏ trên mặt vải dài trên gối và một cái áo len dài tay màu vàng nhạt để che bờ vai. Một dải ruy băng bằng sa tanh dùng như là một chiếc thắt lưng trên chiếc váy, làm nổi bật cái eo nhỏ xíu của cô. Cô xõa tóc nhưng để gọn gàng ra phía sau để lộ chiếc cổ mảnh mai, và son bóng màu hồng nhẹ trên đôi môi cô vừa đủ làm sao nhãng đôi mắt xinh đẹp của cô. Ánh nắng mặt trời lọc qua màn cửa trắng, làm nhẹ đi ánh sáng trong căn phòng để cho hầu hết thứ ánh sáng thanh tao đó đều tập trung trên cô. Hàm tôi rớt xuống trước những gì mình nhìn thấy và tôi đã nín thở hoàn toàn trong một phút dài.

“Hi, oppa”, cô nói với một nụ cười dễ chịu

“Em đang làm gì ở đây?”

“Bố mẹ anh mời em đến dùng bữa trưa”

“Ở Busan? Em đi cả đoạn đường dài đến đây chỉ vì bữa trưa?”

Cô gật đầu và cho ra một tiếng cười khúc khích nhẹ, “Mẹ anh nói là nếu em trở lại, bà sẽ nấu cho em cái gì đó thật ngon. Cô mất một chút thời gian để hít vào, nhắm mắt và lỗ mũi phồng ra “Nó có mùi thật tuyệt”.

Tôi vẫn đang có khoảng thời gian khó khăn để thấu hiểu việc Seohyun có mặt ở nhà tôi. Ở Busan. “Hôm nay em không có lịch làm việc sao?

Cô lắc đầu. “Không. Hôm nay không có”. Sau đó dấu hiệu lúng túng ngượng ngùng của cặp đôi Yongseo tạm dừng bắt đầu, cô nhìn xuống đôi chân mình. Tôi không biết phải nói gì. Tôi có rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu, do đó, tôi đóng, sau đó khóa cánh cửa phía sau tôi và di chuyển vào trong, thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, cho đến khi chúng tôi đứng mặt đối mặt, chỉ cách nhau một bàn chân.

“Anh…”

“Không sao đâu, oppa. Hãy thưởng thức bữa ăn trưa thôi”

“Nhưng, anh…”

Cô đến và nhẹ nhàng vỗ vai tôi, "Không sao đâu", sau đó di chuyển qua tôi về phía cửa.

Tôi làm điều duy nhất có trong bộ não của mình kể từ khi tôi nhìn thấy cô dựa vào bàn làm việc. Tôi nắm lấy cánh tay cô và xoay cô đến gần gương mặt mình (kekeke cái cảnh sặc mùi kim chi này coi phim thấy quài nà, nếu mình dịch mà bợn nào hơm hiểu cảnh này thì mềnh nói theo kiểu dân dã cho dễ hiểu nà “cô ấy bước ngang qua anh ấy kéo cô trở lại kekekeke), kéo cô đến gần cho đến khi chúng tôi chỉ cách nhau vài inch và bàn tay tôi yên vị trên eo cô. Cô nín thở với những đụng chạm của tôi và khi tôi nhìn vào mắt cô ấy trong khi gương mặt tôi di chuyển gần hơn và gần hơn nữa đến gương mặt cô, ngực cô phập phồng nhẹ. Nếu cô không sớm nghỉ lấy hơi, cô có thể sẽ ngất mất.

Đôi môi chúng tôi chỉ cách nhau vài cm và đôi mắt cô mở rộng ra nhìn vào đôi mắt tôi. Tôi nhướng chân mày với cô, như thể hỏi là có được không, và cô gật đầu rất nhẹ. Tôi nhắm mắt và đôi môi tôi nhẹ nhàng chạm qua đôi môi cô. Chúng mềm mại và hơi ẩm ướt vì son bóng của cô. Khi tôi mở mắt, đôi mắt cô vẫn nhắm, vì vậy tôi nghiêng vào một lần nữa và hôn cô. Lần này, đôi môi tôi kéo dài trên đôi môi cô và cô ấy cuối cùng cũng phải thở qua mũi, vửa đủ để một tiếng rên của cô vô tình thốt ra. Tôi mỉm cười khi nghe thấy nó, sau đó tôi di chuyển tay để giữ lấy đầu cô, nghiêng nhẹ nó về một phía và di chuyển đôi môi tôi lên đôi môi cô, cho đến khi cô hiểu được sự gợi ý của tôi và hành động theo cách mà tôi vừa mới làm. Ngay sau đó miệng chúng tôi mở ra và nụ hôn của chúng tôi dần sâu hơn, đầu chúng tôi nghiêng ngươc chiều nhau trong quá trình này. Với mỗi nụ hôn, tôi gián tiếp nếm được một chút dâu tây, mà có lẽ đó là hương vị son bóng của cô, và ngay sau đó lưỡi tôi mơn trớn lưỡi cô, thèm khát nhiều hơn nữa. Một lần nữa, cô ấy làm theo những động tác của tôi và tôi có thể cảm thấy lưỡi cô áp vào lưỡi tôi. Tôi hôn vội vào môi cô một lần. Hai lần. Rồi ba lần, và dịch xuống cho một nụ hôn lên đường viền hàm dưới của cô trước khi đứng thẳng lên nhìn cô.

Da cô đỏ bừng lên và đôi mắt cô đang điều chỉnh với ánh sáng trong căn phòng khi khi mà mắt cô nhắm nãy giờ, Tôi kéo cô vào một cái ôm và cô cũng ôm đáp lại, đặt cánh tay quanh cổ tôi. Chúng tôi đi và tôi lấy ngón tay cái lau bên ngoài đường viền môi cô, cố gắng lau hết những vết son bóng vượt ra ngoài đường ranh giới đôi môi cô. Cô cũng với tới và làm điều tương tự với ngón trỏ của mình. Tôi nắm lấy tay cô, hôn vào bên trong cổ tay cô trước khi dẫn cô ra khỏi phòng.

Chúng tôi bước vào phòng ăn, tay trong tay, và bố mẹ đã ngồi vào bàn, mỉm cười với chúng tôi.

“Omona! Con xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi, Abeoji, Omoni," cô nói, cúi chào một cách lịch sự với cha mẹ tôi trong khi tôi kéo ghế cho cô ấy. Cô với qua bàn và nắm lấy tay mẹ tôi, "Omoni, cảm ơn rất nhiều vì bữa trưa. Con sẽ ăn thật ngon”. Mẹ trông giống như bà sắp nổ tung với sự phấn khích. Bà luôn tràn trề tình cảm khi nói đến Seohyun. Cô ấy sau đó quay sang bố tôi. "Abeoji, cảm ơn bố đã mời con đến ngôi nhà đáng yêu của bố và đã đón con ở sân bay." Cha đang bị tác động sâu sắc. Tôi có thể nói thế.

“Vậy con đã tìm thấy món quà chưa?” Bố nói khi tôi ngồi xuống ghế mình, Seohyun và tôi mỉm cười e thẹn với nhau. Sau khi bố mẹ tôi đã bắt đầu ăn, Seohyun cầm đũa của mình lên và cũng bắt đầu ăn.

“Nếu có một điều mà bố đã học được trong suốt những năm qua, đó là những ngày kỷ niệm rất quan trọng”, bố nói nhìn sang mẹ tôi, khi bà ném cho ông dấu hiệu của một nụ cười, trong khi Seohyun và tôi ăn ngon lành những gì bà chuẩn bị cho bữa trưa “Trong thực tế, hôm nay chúng ta kỷ niệm lần đầu tiên mẹ con và bố hôn nhau”

Seohyun và tôi nghẹn thức ăn đồng thời tôi đánh rơi cái muỗng xuống bàn. Bố nghiêng qua và vỗ nhẹ vào lưng tôi trong khi mẹ rót một ly nước cho Seohyun. Chúng tôi ho một lúc, cho đến khi cuối cùng, tiếng ho của chúng tôi cũng giảm dần. và bên ngoài khóe mắt của tôi, tôi thề là tôi nhìn thấy mẹ và cha tôi mỉm cười tinh nghịch với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro