Ba người là thanh mai trúc mã 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tay của cậu.....sao cậu lại....." Nàng trừng mắt, lộ vẻ giật mình.

"Dùng mền cũng không ấm lên được liền, mình ôm cậu trước." Lời Yujin nói nhàn nhạt, biểu cảm kia giống y hệt lúc còn nhỏ, hồi ức cũ nảy lên trong đầu, nhất thời cả tâm tình nàng đều rối loạn....Nàng lại nhớ đến Ten.

So với Ten, Yujin vẫn im lặng ở bên nàng, làm bạn với nàng.

Nàng không hề biết từ lúc quen Ten, nàng lúc nào cũng so sánh hắn với Yujin.

Có lúc nàng nghĩ nếu Yujin là nam và thổ lộ với nàng trước thì có khả năng nàng cũng sẽ đáp ứng

Nhưng, nàng nghĩ rằng Yujin chỉ đối với nàng tốt, như những người chị em thân thiết mà thôi, mặc dù cách cô đối tốt với nàng có hơi lạ hơn những cặp bạn thân khác.

Cho nên, khi bị cô ôm như vậy, nàng thẹn thùng, trong lòng không khỏi đoán mò, bởi vì lâu lắm rồi chưa từng có ai ôm nàng như vậy, cảm thấy không được tự nhiên.

Hai người họ cùng nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong xe, trừ khi có người nào đi tới, bằng không sẽ không thấy được hình ảnh một cô gái cao lớn ôm một cô gái nhỏ vào lòng. Bên cạnh chỗ ngồi của bọn họ, còn có rất nhiều hành lý, che khuất tầm mắt của những người khác.

Yujin một tay dài, ôm chặt eo Wonyoung, tay còn lại dùng để đọc sách, sắc mặt lạnh lùng, như không có gì xảy ra.

Thời gian trôi qua, nàng càng lúc càng thả lỏng tâm tình, thậm chí không nhịn được, coi đó là một thói quen, dựa hẳn vào hơi ấm của cô, chỉ là dựa một chút, chắc là không sao đâu?

Đột nhiên, bên ngoài đổ mưa rất lớn, cửa sổ xe bị sương mù làm mờ, nàng nhìn một hồi, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề, cái gì cũng nghĩ không thông. Sau này, cả ba cùng vào đại học, có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, tình cảm, cũng sẽ không còn như trước.

Nàng biết rằng, từ lúc nàng đồng ý qua lại với Ten. Ba người bọn họ, đã không còn như xưa.

Nàng tự động xa cách Yujin. Thời gian ba người gặp nhau càng lúc càng ít, hơn nữa không chỉ Yujin. Nàng với Ten đã gây tới như vậy, khẳng định không thể cứu vãn.

Xe buýt mắc kẹt lại giữa một trời đầy mưa, sắc trời dần dần chuyển tối, những người chơi đùa cả ngày cũng cảm thấy mệt mỏi, từng người trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi. Wonyoung nhìn về phía Ten, hắn cũng đang ngủ, trên mặt còn dùng cái nón để che, một bộ dạng tự tại ung dung, không để nàng vào mắt.

"Không mệt sao?" Yujin bỗng nhiên thấp giọng nói.

"Ừm."

Trời mưa, sương mù nhiều, xe buýt càng lúc càng lạnh, không khí bức rức khó chịu, Wonyoung mặc một chiếc váy ngắn, hai chân đã bị đông cứng. Đang lờ đờ buồn ngủ, nàng cảm nhận được có một bàn tay nóng bỏng trực tiếp chui vào trong mền mỏng dưới chân nàng.

Nàng hoảng sợ, quay đầu trừng cô: "Yujin, cậu làm sao vậy?"

________________________________________________________

Hehehe=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro