Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỏ tình trắng trợn như vậy, cái kiểu tỏ tình này Trương Nguyên Ánh không xa lạ, bất kể là cô hay Hữu Trân mỗi năm đều bị gặp vô số lần. Nhưng mà lần này không giống, lần này Hữu Trân và cô ta đi chung một cái ô.

"Thích?" Trừng ánh mắt như dao nhìn ai đó, lại tiếp tục quay lại hỏi: "Vậy cô có biết tôi là ai không?"

"Biết." Dịu dàng gật đầu, "Tôi biết rõ chị là chị gái của Trân." Từ khi quen biết Trân, Elaine liền bị nữ nhân khác người này mê hoặc, so với những người tùy tiện khác hoàn toàn bất đồng. Hữu Trân nhã nhặn, trầm tĩnh tự nhiên, học cùng nàng mấy năm càng thấy thích nàng. Đối với người yêu thích tất nhiên Elaine sẽ tìm hiểu kỹ, cô biết Hữu Trân có một chị gái, tình cảm rất tốt bọn họ sáu năm trước đến Paris, Trương Nguyên Ánh hiện tại đang học ở trường đại học LGD.

Trương Nguyên Ánh cười mang theo vài phần cổ quái: "Cô nói, tôi là chị gái của nàng?" Ý vị sâu xa liếc nhìn nữ nhân đang trầm mặc một cái.

"Vâng"

"Rất tốt." Trương Nguyên Ánh xoay người nhón chân lên ôm cổ của Hữu Trân, ngẩng đầu hôn lên môi của nàng đầu lưỡi đảo qua nếm nước mưa lạnh băng trên môi nàng, nước mưa cũng nhanh chóng bị nhiệt độ của hai người làm cho nóng lên.

Lưỡi của Trương Nguyên Ánh thăm dò vào bên trong miệng Hữu Trân, quyến rũ, trêu chọc môi lưỡi nàng sau đó càng không thể kiểm soát lưu luyến không thể tách rời ra, tách khỏi nụ hôn Trương Nguyên Ánh quay đầu nhìn về Elaine đang tái nhợt: "Cô nói xem, chúng tôi có đúng là chị em?"

Sao có thể là chị em? Elaine khiếp sợ không cách nào mở miệng, coi như ngu nữa, cũng nhìn và hiểu nụ hôn kia không phải đơn thuần giữa chị em, cô thấy rõ ràng lưỡi của hai người.....

Trời ạ! Nữ nhân cô thích mấy năm đã sớm có người yêu, hơn nữa người kia lại là chị gái của nàng, điều này thật sự là....khẩu vị cũng thật nặng.

Nhìn Elaine khóc lóc chạy đi khiến trong mắt Trương Nguyên Ánh lửa giận càng bùng cháy, hiện tại thương tâm một chút nhưng tốt hơn hết là đừng lún sâu vào. Lại quay đầu nhìn đầu sỏ gây ra mọi chuyện, thế mà nàng còn dám bình tĩnh nhìn cô.

Còn dám bình tĩnh, còn dám bình tĩnh?

"Dám trêu hoa ghẹo nguyệt, dám phóng điện lung tung này!" Tức muốn chết, Trương Nguyên Ánh dùng sức đạp mạnh chân Hữu Trân.

"Đi lên xe." Chân Hữu Trân bị đạp cũng không tránh né, vẫn chăm chú để ý tới áo khoác đang trùm lấy đầu Trương Nguyên Ánh đã rất ướt vì nước mưa. Thời tiết như vậy Trương Nguyên Ánh sẽ rất dễ bị cảm lạnh, nếu như cô thích cứ lấy thân thể nàng mà phát tiết cũng được.

"Còn dám ra lệnh cho người ta?" Trương Nguyên Ánh không dám tin trừng Hữu Trân tức giận đến toàn thân phát run, "Người ta không đi đấy, làm gì được nào?"

Trong mắt Hữu Trân thoáng qua một chút do dự, nàng hiểu rất rõ tính tình của Trương Nguyên Ánh, thích mềm không thích cứng, cùng cô giằng co chỉ có thể lưỡng bại câu thương thôi. "Chúng ta về nhà, muốn giận thế nào cũng được, được không?"

Trương Nguyên Ánh duỗi ngón tay dùng sức đâm vào ngực của Hữu Trân "Không cần bày ra khuôn mặt hiểu chuyện được không, rõ ràng chính là đại ma đầu mà còn dám dạy dỗ người ta. Người ta mạn phép không trở về. Trân không phải đang cùng người khác che chung một cái ô rất lãng mạn vui vẻ sao? Khi đó sao không nói muốn về nhà, khi cô ta chạy đi mới chịu nói muốn về nhà?"

Hữu Trân trầm mặc như trước, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay Trương Nguyên Ánh, đôi mắt trong trẻo vô cùng kiên định, đôi môi hồng nhuận mím chặt, mái tóc bị nước mưa làm ướt nhẹp, những sợi tóc đen nhánh dính trên trán, vào cổ, làn da trắng nổi bật càng trong suốt, trắng nõn.

"Nhìn người ta làm gì? Dù thế nào người ta cũng không chịu về, nếu về thì tự Trân về đi!" Trương Nguyên Ánh trừng mắt nhìn Hữu Trân.

Hữu Trân đột nhiên thở dài, sau đó đưa tay ôm lấy Trương Nguyên Ánh, không thèm để ý đến cô đang giãy dụa, ôm thật chặt khiến cô không thể thở nổi. Mặt Hữu Trân vùi sâu vào vai Trương Nguyên Ánh, làn da lạnh băng khiến Trương Nguyên Ánh run rẩy.

"Chúng ta về nhà, có được không?" Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng, mềm nhũn, phả vào tai Trương Nguyên Ánh tê tê dại dại, khiến chân Trương Nguyên Ánh suýt nữa nhũn ra.

Hữu Trân nói về nhà, về nhà.

"Hữu Trân!"

"Về nhà....Nguyên Ánh...." Giọng ngân dài, khàn khàn khiến cho người ta yếu lòng.

"Bụp" một tiếng, Trương Nguyên Ánh cảm thấy cảm giác lửa giận bị nước đá đổ ập xuống tắt ngúm. Hữu Trân đang làm nũng, người này tự nhiên lại làm nũng, cực kỳ khó, cực kỳ hiếm thấy nàng làm điều này.

Mềm lòng, thật sự là không có tiền đồ rồi.

Đưa tay, véo nàng một cái, rồi lại không nỡ dùng sức, Trương Nguyên Ánh mở miệng chất vấn: "Hai người vừa nói chuyện gì?" Giọng nói có vẻ hung hăng nhưng Hữu Trân biết Trương Nguyên Ánh đã hết giận rồi.

"Cô ta nói hy vọng tôi đưa cô ta về nhà, tôi đưa luôn ô cho cô ta nhưng cô ta không muốn."

Dĩ nhiên không muốn, người ta là muốn hưởng thụ không khí lãng mạn của hai người che chung một cái ô, không phải là mượn ô, có thật là không hiểu?

Dĩ nhiên hiểu, Hữu Trân lại không phải người ngu, "Nguyên Ánh, tôi không thích cô ta đừng tức giận được không?" Vẫn là giọng làm nũng mà cô thì không thể kháng cự được sự dịu dàng.

Quá xấu hổ, biết rõ cô yếu thế không đủ trình độ đấu với nàng, lại dùng chiêu này.

Ở trong lòng nàng ngẩng đầu lên, mở đôi mắt tà mị, bên môi nở nụ cười xấu xa: "Trân không thích cô ta, thế thích ai?"

Hữu Trân không trả lời, chẳng qua là nhìn Trương Nguyên Ánh, tròng mắt ngập nước, đôi môi đỏ au, lông mi dày ướt át khẽ run rẩy, sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp chết người này, thật là yêu nghiệt, không thể kháng cự nổi.

"Do cái khuôn mặt này!" Trương Nguyên Ánh cắn răng đưa tay véo khuôn mặt Hữu Trân "Trông như vậy, khó trách là hoa đào rải khắp nơi."

Hữu Trân cúi đầu, hôn Trương Nguyên Ánh một cái.

Trương Nguyên Ánh cắn răng trừng mắt nhìn nàng: "Lại chiêu này."

Lại hôn tiếp.

"Hữu Trân, không thể lần nào cũng dùng chiêu này, không thấy xấu hổ sao?"

Tiếp tục hôn.

"Ưm, đừng có ngừng."

Vì vậy nước mưa, gió lạnh, người đi đường đều không quan trọng. Cả hai ôm nhau trao những nụ hôn nóng bỏng, trời có lạnh thì có sao đâu?

Nhưng mà Hữu Trân vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô....

"Nguyên Ánh" Tiếng Hữu Trân thở dốc, mang theo thanh âm trầm thấp hấp dẫn Trương Nguyên Ánh, để cho toàn thân Trương Nguyên Ánh rét run lại nóng lên, ánh mắt ướt át có thể chảy ra nước.

"Hửm?"

"Chúng ta về nhà."

Tròng mắt Hữu Trân càng thêm ướt át khiến cho nụ cười trên môi Trương Nguyên Ánh càng ngọt ngào hơn.

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro