Chương 18: Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Hữu Trân cầm lấy quyển thi tập vất vả tìm được về nhà..

“Nhị thiếu gia...” Gia đinh An phủ nói.

“Ừm.” An Hữu Trân gật đầu nhẹ, gia đinh định đi đã bị An Hữu Trân gọi lại.

“Nhị thiếu gia, có chuyện gì không?” gia đinh sợ hãi, chính mình không làm gì sai đó chứ.

“Ách, kia cọp...a....thiếu phu nhân đang làm cái gì?”

“A, thiếu phu nhân đang luyện thư pháp trong thư phòng, tiểu nhân vừa đến châm thêm nước.” gia đinh thành thật trả lời.

“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.” An Hữu Trân phất tay.

“Tiểu nhân cáo lui.”

An Hữu Trân nhìn thi tập trong tay len lén giấu vào trong quần áo, giống như tiểu hài tử nghịch ngợm.

Sau đó đẩy cửa ra, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp trên bàn cầm sách nghiêm túc viết chữ, hoàn toàn không chú ý tới người vừa tiến vào, An Hữu Trân nhìn chữ viết, này thật mảnh mai thánh tu tinh tế, An Hữu Trân âm thầm nghĩ tới muốn nàng viết được như thế là chuyện khó a, không có ai đọc hiểu đây.

Đã lâu Trương Nguyên Ánh đã không luyện chữ, bút vừa mới mua thật tốt luyện đến không thể bỏ xuống được, một lát sau dự định đi cầm thêm chút giấy đến luyện tập, mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một cái đầu phóng đại trước mặt, Trương Nguyên Ánh cả kinh, đợi đến khi nhìn kĩ mới phát hiện là An Hữu Trân, “Ngươi tới có chuyện gì sao?”

Sau đó không nhìn An Hữu Trân nữa, tay tìm giấy Tuyên Thành. Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân không nói lời nào vì vậy mở miệng nói, “Nếu như không có việc gì, trước hết ra ngoài đi, đừng quấy rầy ta luyện chữ.” nói xong tiếp tục chú tâm luyện chữ.

An Hữu Trân thấy nàng đối với mình chán ghét như vậy liền cảm thấy tức giận, hảo tâm giúp nàng tìm sách lại cho ta một mặt thái độ như vậy, “Viết cái gì, luyện cái gì a, chẳng lẽ ngươi không biết gần đây giá hàng tăng lên, giấy Tuyên Thành rất quý sao, hơn nữa ngươi luyện chữ là lãng phí tài nguyên.”

Trương Nguyên Ánh nghe xong sắc mặt lạnh đi vài phần, cho tới bây giờ nàng cũng chưa nghe ai bảo viết chữ là lãng phí tài nguyên, bên ngoài còn có bao nhiêu người cầu chữ của mình, trừng mắt liếc An Hữu Trân, “Thì ra An công tử tại thanh lâu tiêu tiền như nước cũng nhớ kỹ tiền rất quý nha, yên tâm đi mặc dù Trương Nguyên Ánh ta không có nhiều tiền nhưng vẫn đủ để mua những thứ này, không phiền đến tiền của An công tử.” Trương Nguyên Ánh lạnh lùng nói, thật sự từ xưa đến giờ nàng chưa gặp qua ai nhỏ mọn như vậy.

“Đúng vậy, đúng vậy, tiền ta không phiền Trương tiểu thư để ý.” An Hữu Trân hừ một tiếng nổi giận đùng đùng bước ra khỏi phòng.

Nữ nhân không biết tốt xấu...

Trương Nguyên Ánh gặp An Hữu Trân tức giận bước đi, lắc đầu, con nhà giàu này... Sau đó một lần nữa chú tâm vào luyện chữ.

An Hữu Trân ra khỏi cửa phòng, đột nhiên nghĩ tới, nàng đến trả sách, nhìn đến thi tập vất vả tìm cả ngày, lại nhớ đến thái độ của cọp cái, thật muốn đem quyển sách này vứt đi, nhưng có chút không bỏ được, dầu gì cũng rất quý hiếm nha, tính toán lại một chút, chính mình lại không muốn thiếu người đó cái gì, để xuống thể diện lần nữa bước vào phòng.

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân quay trở lại, vừa định hỏi thế nào...chỉ thấy An Hữu Trân đem thi tập ném lên bàn, “Bổn thiếu gia chưa bao giờ thiếu ngươi cái gì, quyển sách này trả lại cho ngươi!” sau đó quay đầu bỏ đi.

Trương Nguyên Ánh đầu tiên là ngây ngẩn, sau đó nhìn thi tập trên bàn, ánh mắt nghi hoặc chuyển thành ngạc nhiên rồi mừng rỡ, kia thật sự là bản gốc kia sao? Cầm lấy mở ra vài trang xem, hơn nữa còn là bản viết tay....

Khuôn mặt kích động, còn chưa hết cao hứng liền nghe có tiếng ồn ào bên ngoài.

“Nhị...nhị thiếu gia, ngươi làm sao vậy, không sao chứ?” Nha hoàn có chút hoảng sợ nói.

Nhị thiểu gia? Là con nhà giàu, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao, liền để quyển sách tại trên bàn đi ra ngoài, trông thấy An Hữu Trân tay trái ôm lấy tay phải vẻ mặt thống khổ ngồi xổm xuống, nha hoàn bên cạnh sợ đến sắp khóc.

“Chuyện gì xảy ra?” Trương Nguyên Ánh vội vàng hỏi.

“Thiếu...thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia đi quá nhanh đụng phải nô tỳ, sau đó nô tỳ không biết chuyện gì xảy ra, thiếu gia liền ngồi xổm xuống la to, thiếu phu nhân, xin tha mạng cho nô tỳ...” Nha hoàn nghẹn ngào đứng lên, nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đụng nhẹ thiếu gia liền...

Làm sao có thể đụng nhẹ liền đau như thế, nhìn hắn như vậy cũng không giống giả bộ, chẳng lẽ....Trương Nguyên Ánh đột nhiên nghĩ đến cái gì, đi nhanh tiến đến kéo ống tay áo An Hữu Trân, mượn ánh sáng ở gian phòng để thấy rõ ràng cánh tay, vốn tay An Hữu Trân rất trắng, giờ lại nổi lên nhiều cái phao, cánh tay đỏ bừng một mảnh.

An Hữu Trân ôm lấy cánh tay đau nhức, chết tiệt, làm sao từ lúc đó đến giờ không thấy đau nhức mà bây giờ lại...aiz An Hữu Trân nhìn cánh tay vô cùng thê thảm của mình ai oán.

“Nhanh đi thỉnh đại phu.” Trương Nguyên Ánh luống cuống nói.

Nha hoàn vội vàng gật đầu, “Vâng...vâng.”

“Chớ kinh động bà nội!” An Hữu Trân hô, lúc này bà nội có lẽ đã ngủ.

Trương Nguyên Ánh dìu An Hữu Trân vào trong phòng, lúc này Nghiễn nhi đã trở lại.

“Nghiễn nhi, ngươi tới thật đúng lúc, nhanh đi mang chậu nước đến, không thể lạnh cũng không được quá nóng, lấy thêm một chiếc khăn sạch.”

Nghiễn nhi gặp tiểu thư nhà mình vội vàng như thế không nói gì liền chạy ra ngoài.

Trương Nguyên Ánh ngồi xuống, cẩn thận đem tay áo An Hữu Trân vén lên. Nhìn xem cánh tay, một hồi tự trách kéo đến, lúc ấy nàng chỉ lo sách, quên mất hắn bị giội nước nóng, “Thực xin lỗi.”

“Ngươi xin lỗi cái gì, cũng không phải ngươi giội.” An Hữu Trân buồn cười nói.

“Ngươi...” Trương Nguyên Ánh đối với người trước mặt có điểm bất đắc dĩ, nhìn cánh tay hắn lòng lại mềm nhũn ra, “Lúc ấy không chú ý ngươi bị giội nước, nếu không ta...”

“Nếu không....nếu không ngươi cái gì?”

Nếu không ngươi cũng không bị thương nặng như thế, Trương Nguyên Ánh ánh mắt ảm đạm xuống....

An Hữu Trân gặp Trương Nguyên Ánh tự trách, một hồi buồn cười “Uy, ta nói cọp cái ngươi tự trách bản thân cái gì a, đều không phải lỗi của ngươi, bất quá ngươi nhìn xem ta thật đáng thương a, ô ô ô, vốn là cánh tay trắng noãn không tỳ vết lại trở thành thịt kho tàu, ngươi liền cấp cho ta một nụ hôn an ủi a.”

“Ngươi...lưu manh....vô lại!”

“Uy uy, ta chính là đi tìm quyển sách kia cho ngươi mà không tìm đại phu mới làm cho nặng thêm a.”

Trương Nguyên Ánh vốn là muốn nói điều gì đó đúng lúc Nghiễn nhi cầm chậu nước chạy đến, “Tiểu thư, nước đây!”

“Hảo.” Trương Nguyên Ánh đem tay của mình bỏ vào trong nước thử nhiệt độ, không lạnh cũng không nóng, đem khăn thấm ướt bắt đầu lau nhè nhẹ cho An Hữu Trân. Nhìn bộ dáng Trương Nguyên Ánh tỉ mỉ lau, sợ làm An Hữu Trân đau, ôn nhu thổi thổi, gió nhẹ lướt qua nhấc lên vài sợi tóc, hình ảnh kia....làm cho An Hữu Trân nhìn có chút ngây dại, Trương Nguyên Ánh ôn nhu như thế là lần đầu gặp đây, thì ra nàng cũng có một mặt ôn nhu như thế....

“Đại phu, đại phu đã đến!” Nha hoàn đi theo đằng sau Tiểu Thanh.

“Không kinh động đến bà nội đấy chứ?”

Trương Nguyên Ánh không nghĩ tới An Hữu Trân câu đầu tiên nói chính là lão thái quân, con nhà giàu này ngược lại rất có hiếu.

“Không có, Thiếu gia, mau để đại phu nhìn một chút.” Tiểu Thanh cuống cuồng nói, vốn là ngoài cửa có người đưa đến bồn hoa màu lam, nói là thiếu gia mua, dự định mang đến gian phòng thiếu gia lại gặp Xuân Mai mới biết thiếu gia bị thương.

“Đại phu, thiếu gia nhà ta như thế nào?”

“Tình huống cũng không quá nghiêm trọng, may mắn chỉ là tiểu phao nhỏ, hơn nữa đã rửa nước sạch, xử lý rất tốt, ta lưu lại một ít thuốc mỡ, lau lên da, mỗi ngày ba lượt, qua một thời gian ngắn sẽ tốt.”

Nghe không có gì đáng ngại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Tạ ơn đại phu!”

“Đâu có đâu có, đây là thuốc mỡ.” đại phu nói ra.

Tiểu Thanh đón lấy đưa cho Trương Nguyên Ánh, “Thiếu phu nhân, chuyện bôi thuốc, liền làm phiền đến ngươi, ta phải đi tiễn đại phu một lát.”

Cho nên trách nhiệm bôi thuốc Trương Nguyên Ánh liền gánh lấy.

Đợi đến lúc Tiểu Thanh quay lại đã nhìn thấy cặp đôi ngày thường đấu khẩu lẫn nhau giờ phút này ngược lại rất hài hòa, thật đúng là Kim đồng ngọc nữ, trời ạ, chính mình đang suy nghĩ cái gì đây, như thế nào lại không nhớ thiếu gia là....

“Thiếu gia, vừa nãy Phúc Lâu khách điếm chưỡng quỷ có đưa tới một chậu hoa màu lam.”

“Nha, ta quên mất nó, kia bồn hoa hiện tại ở nơi nào?”

“Thiếu gia đừng nóng vội, Tiểu Thanh đã đặt trong vườn của thiếu gia.”

“A, vậy là tốt rồi.” An Hữu Trân thở phào nhẹ nhõm.

“Bất quá thiếu gia...ngươi sẽ không dự định nuôi nữa chứ?” Tiểu Thanh lo lắng hỏi.

“Không nuôi, trực tiếp đưa qua cho bà nội đi.” An Hữu Trân nghĩ đến chính mình cho tới bây giờ cũng chưa nuôi sống được cái gì liền ảo não.

Tiểu Thanh nghe An Hữu Trân nói không nuôi liền cảm thấy nhẹ nhõm, “May là thiếu gia nói không nuôi, nếu không lại hy sinh một bồn hoa thực vật.”

“Uy, đả kích bổn thiếu gia phải không?”

“Thiếu gia, không phải là Tiểu Thanh đả kích người, người suy nghĩ một chút những năm qua ngươi đã nuôi cái gì còn sống hay chưa?”

Ở bên cạnh Trương Nguyên Ánh nhịn không được liền hỏi, “Không có cái gì sống được sao?”

“Đúng vậy, thiếu phu nhân, ngươi là không biết, không riêng gì mẫu đơn khó nuôi, ngay cả sinh mệnh cực kỳ ngoan cường như cây tiên nhân chưởng đều bị thiếu gia nhà chúng ta nuôi đến chết.”

“Phốc...” Trương Nguyên Ánh nhịn cười không được, “Không thể nào, hắn ngay cả tiên nhân chưởng cũng nuôi chết sao?”

“Cũng đâu chỉ có thực vật, động vật cũng bị nuôi chết, khi còn bé thiếu gia nuôi hai con vịt, nói là chờ chúng lớn mập mạp sẽ thịt ăn kết quả nuôi chưa đến bảy ngày hai con vịt liền tắt thở, hơn nữa thiếu gia nuôi đều không cho chúng ta nhúng tay, muốn đích thân săn sóc.”

Trương Nguyên Ánh nghe xong dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá An Hữu Trân, tên này là sát thủ giết hại sinh linh a....

“Uy uy, cọp cái, ánh mắt ngươi là sao a?!” Thiệt là, nói đến thực vật lại làm An Hữu Trân đau đớn, những thứ kia nuôi chết thì coi như xong đi, đến cây tiên nhân chưởng cũng bỏ ta mà đi, hơn nữa chính mình cũng rất dụng tâm nuôi.
-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro