Chương 23: Đều là thơ gây họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Như vậy An thế tử, xin mời."

"Ngô, bất quá ta muốn hỏi các ngươi vài câu a? Một câu phải có mấy chữ? Vần điệu thế nào?" còn không biết thơ ở thời đại này thế nào, có giống với cách mình biết không, thật phiền toái! "Ha ha ha ha.."

An Hữu Trân vừa hỏi tất cả tài tử giai nhân liền chê cười, coi như là người không đọc sách cũng biết rõ cái này, thật không hỗ danh con nhà giàu đứng đầu, ngay cả cách làm thơ cũng không biết.

Trương Nguyên Ánh nghe An Hữu Trân hỏi như thế càng sắp ngất đi, vốn là nghĩ hắn làm một bài thơ nát thì chính mình có thể giúp hắn làm tròn, lại không nghĩ hắn ngay cả thơ là cái gì cũng không biết.

Tấn Thế Hiền sau khi ôm bụng nhịn một lát nói ra, "Thơ chia làm thơ ngũ ngôn cùng thơ thất ngôn, thơ ngũ ngôn năm chữ, thất ngôn bảy chữ, về phần ngươi nói từ không hạn chế số chữ." Sau khi giải thích xong không nhịn được lại bật cười.

Thì ra so với mình biết không sai biệt lắm, vậy thì không thành vấn đề. Không để ý tới mọi người nữa, đứng lên đi vài bước hai tay giao nhau nhìn ra phương xa cố ra vẻ suy tư...

Người khác cười xong sau cũng thấy không tồi, giống như xem kịch vui, nhìn một chút xem con nhà giàu đứng đầu ngay cả thơ là gì cũng không biết sẽ làm thơ ra cái loại gì.

Trương Nguyên Ánh khẽ nhíu mày, lo lắng nhìn An Hữu Trân, vạn nhất con nhà giàu này "Xuất khẩu thành thơ" trở thành trò cười sau thẹn quá hóa giận làm sao bây giờ....

Muốn làm thơ gì đây, thơ Lý Bạch? Danh hoa nghiêng nước, thường phải quân vương mang cười xem. Giải thích xuân vô hạn hận, thẩm hương đình bắc ỷ chằng chịt. Không được, này thủ cùng cọp cái không hợp, nàng cũng không phải là phi tử của Hoàng thượng....

"An thế tử chưa nghĩ ra sao, chúng ta có thể không chờ nổi đây." một tên tài tử cười nhạo, con nhà giàu có thể làm thơ, a, chê cười.

"Ôi chao, Minh huynh muốn làm tốt thơ cần phải suy tư thật lâu, An thế tử suy tư lâu như vậy nhất định có thể làm ra tuyệt thế thơ, sẽ không để chúng ta uổng công chờ đợi." Tấn Thế Hiền châm chọc.

"Tấn huynh nói rất đúng, có thể An thế tử suy tư ra tuyệt thế thơ, ha ha ha..."

Những người này nói với nhau không phải rất lớn bất quá vừa vặn có thể để cho An Hữu Trân nghe được. An Hữu Trân nghe được đám tài tử giai nhân châm chọc, trong lòng cực kỳ khó chịu, ai nha, dám cười nhạo ta, cứ chờ đó, chỉ là ta chưa muốn mở miệng.

"Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Ninh không biết khuynh thành cùng nghiêng nước? Giai nhân khó lần nữa!"

Bài thơ vừa đọc ra vốn những người đang cười nhạo lập tức kinh ngạc, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm. Thơ hay như thế lại xuất ra từ một tên con nhà giàu không biết thơ là gì a.

Trương Nguyên Ánh kinh ngạc nhìn An Hữu Trân, khó có thể tin, còn có một tia nghi hoặc...

Hắc hắc, biết rõ bổn thiếu gia lợi hại chưa. Nhìn xem vẻ mặt kinh ngạc của mọi người An Hữu Trân cao hứng cực kỳ, cho các ngươi xem thường ta, hừ hừ. Cao hứng rất nhiều nhìn về phía Trương Nguyên Ánh bên kia chỉ thấy nàng mặt tràn đầy nghi hoặc đánh giá mình, ánh mắt kia phảng phất muốn đem mình nhìn thấu. Nguy rồi, xem ra khó có thể giữ được danh tiếng con nhà giàu bấy lâu nay chính mình xây dựng được a...

"Khụ khụ khụ, bài thơ này như thế nào?" An Hữu Trân cố làm ra vẻ trấn định nói.

"Này, bài thơ hay tuyệt diệu, xin hỏi An thế tử, này thơ....?"

"Nguyên lai chính là thơ hay a, ha ha ha, trước có một lần bản thế tử đi câu cá gặp một ông lão, trong miệng hắn xuất ra vài câu, không nghĩ tới lão đầu kia như vậy có tài hoa, sớm biết đã không ngại hắn ầm ĩ đuổi hắn." An Hữu Trân giả vờ như đang tiếc hận.

Thì ra không phải là con nhà giàu này làm, lập tức mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cũng là con nhà giàu làm sao làm ra bài thơ tuyệt diệu như vậy, nguyên lai là nghe người khác nói.

"An thế tử, này thơ không phải ngươi làm chính là không giữ lời a."

"Ha ha, chuyện này có gì khó khăn, bản thế tử có thể tự làm một thủ." An Hữu Trân hắng giọng một cái bắt đầu đọc, "Sư tử Hà Đông một rống, quân tử run ba run. Sư tử Hà đông vừa gọi, quân tử liền giật mình......"

An Hữu Trân mới làm có vài câu liền khiến đám tài tử giai nhân ngơ ngác, dùng sư tử Hà đông hình dung Trương Nguyên Ánh.... thật sự là quá mạnh mẽ, buồn cười không dám cười.

Trương Nguyên Ánh từ kinh ngạc biến thành vô cùng tức giận, khẽ nghiến răng, hai tay nắm chặt, chịu đựng không bộc phát.

Vốn là cho rằng An Hữu Trân sẽ chừng mực, lại không nghĩ An Hữu Trân không có chút nào để ý đến người đang tức giận tiếp tục đọc, "Sư tử Hà Đông một..."

"Đủ rồi!!!" Trương Nguyên Ánh có tu dưỡng tốt đến mấy rốt cuộc cũng bị An Hữu Trân chọc giận không nhỏ.

Mọi người nhìn lại, Trương Nguyên Ánh trầm mặt nói, "Trương Nguyên Ánh thân thể có chút khó chịu, xin cáo lui trước." Không đợi mọi người nói, Trương Nguyên Ánh liền bước đi.

"A nương tử của ta đi, bản thế tử cũng cáo từ." An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh đi, liền đuổi theo....

"Tiểu thư....không ngồi xe ngựa sao?" Người đánh xe gặp tiểu thư giống như đi ngang qua, vội vàng kêu.

Tức chết nàng, vốn là còn muốn thay con nhà giàu kia giải vây, không nghĩ tới hắn trước mặt mọi người nói chính mình như vậy, lúc nãy trên xe ngựa còn cảm thấy hắn đáng yêu, nhất định là quỷ mê tâm hồn...

"Uy uy, ngươi chờ một chút a." An Hữu Trân ở phía sau đuổi theo.

Trương Nguyên Ánh nghe được An Hữu Trân gọi, tăng nhanh cước bộ, không muốn phản ứng.

An Hữu Trân thật vất vả mới đuổi tới, "Ngươi đừng đi vội vã như vậy được không?" nàng thừa nhận vừa rồi nàng làm vậy là cố ý, nghĩ dời đi mục đích, "Vừa rồi bài thơ kia...."

"Tránh ra!" Trương Nguyên Ánh mặt không chút thay đổi nói.

"Ngươi trước hãy nghe ta nói a."

"Ngươi tránh ra!!!"

"Ngươi không nghe ta nói, ta liền không để cho...." An Hữu Trân vô lại tiến đến.

"Ngươi tránh ra cho ta." Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân mặt dày mày dạn chặn đường liền lấy tay đẩy An Hữu Trân. An Hữu Trân không yếu thế lôi kéo Trương Nguyên Ánh.

Này đẩy này kéo, Trương Nguyên Ánh lập tức mất thăng bằng....

Nhìn thấy nàng sắp ngã, An Hữu Trân vội vàng tiến lên ôm lấy Trương Nguyên Ánh.

Một cỗ mùi hương dễ ngửi vây quanh Trương Nguyên Ánh, không giống mùi nam tử cũng không giống mùi ôn nhu của nữ nhân, phảng phất là hương bạc hà thơm mát....

"Uy, cọp cái, ngươi không sao chứ?" An Hữu Trân thấy Trương Nguyên Ánh vẫn còn đang nhắm mắt, có chút buồn cười.

Trương Nguyên Ánh mở mắt ra, phát hiện mình đang tựa vào ngực An Hữu Trân, lập tức gò má ửng đỏ. Thì ra mùi hương của người nọ dễ ngửi như vậy...

Cảm thấy rất xấu hổ Trương Nguyên Ánh lập tức đẩy An Hữu Trân ra.

Vừa vặn người đánh xe vội vàng chạy tới, Trương Nguyên Ánh không nhìn tới An Hữu Trân, bước lên xe ngựa sau đó nói với người đánh xe, "Đi!"

"Nhưng mà tiểu thư....cô gia...."

"Không cần để ý đến hắn, để cho hắn tự trở về đi." Nghĩ đến vừa rồi hắn nói chính mình là sư tử Hà đông, liền tức giận, kia mình sẽ làm sư tử Hà Đông theo ý hắn.

Xe ngựa từ từ đi qua An Hữu Trân, lúc đi còn mang đến một hồi tro bụi.

Này là cọp cái mang thù, không phải chỉ là một bài thơ thôi sao, nói gì thì ta vẫn nghĩ ta làm thơ chuẩn xác. Hừ. Vốn ngươi chính là cọp cái....

"Thiếu gia!" Mặc Ngôn đi đến bên cạnh An Hữu Trân nhìn xe ngựa đã đi xa, hỏi "Thiếu gia có muốn Mặc Ngôn đi xuống tìm một chiếc xe ngựa hay không?"

"Không cần, quá phiền toái." An Hữu Trân nhún vai, "Chúng ta coi như đến đây du ngoạn, đi bộ xuống còn có thể ngắm phong cảnh đây."

"Vâng."

Trương phủ------

"Tiểu thư, thơ hữu đã kết thúc sao?" Nghiễn nhi nhìn thấy tiểu thư về sớm liền thắc mắc hỏi.

"Ân..." Trương Nguyên Ánh chỉ đơn giản ân một câu liền không nhắc đến chuyện thơ hữu nữa, bắt đầu luyện chữ, bình định tâm tình của mình. Nghiễn nhi cũng không tiếp tục hỏi chỉ thay nàng mài mực.

Một nén nhang sau, Trương Nguyên Ánh đã luyện được rất nhiều giấy mực. Đem bút để xuống, ly khai bàn, Nghiễn nhi tại lúc dọn dẹp bàn nhìn qua chữ tiểu thư đã viết mặt mũi kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình, "Tiểu...tiểu thư....."

"Làm sao vậy?"

Nghiễn nhi có điểm dở khóc dở cười, hôm nay tiểu thư nhà nàng toàn viết cái gì con nhà giàu vô lại, con nhà giàu khốn kiếp, chết tiệt con nhà giàu, đại bại hoại, xấu xa....

"Tiểu thư, con nhà giàu kia lại chọc giận ngươi nữa sao?" Nghiễn nhi hỏi.

"Ngươi có biết là con nhà giàu kia rất đáng giận, hôm nay đi hội thơ hữu......" Trương Nguyên Ánh bắt đầu đối với Nghiễn nhi kể mọi chuyện.

Nghiễn nhi cũng yên lặng lắng nghe...

"Ngươi nói ta có tức giận hay không?" Trương Nguyên Ánh sau khi kể ra càng nghĩ càng tức giận.

"Tiểu thư...."

"Ân?"

"......"

"Ngươi sao vậy?" Trương Nguyên Ánh nhìn thấy Nghiễn nhi như có gì muốn nói lại không dám, trêu ghẹo nói, "Ngươi bình thường cũng không ấp a ấp úng như vậy a."

"Tiểu thư, người lúc này không giống trước kia..."

"Ta?"

"Đúng vậy, tiểu thư ngươi có phát hiện hay không, kể từ khi người kia đến đây, tiểu thư không còn giống như trước kia..."

"Nghiễn nhi, ngươi đang nói cái gì a, ta tại sao lại không giống với trước kia?" Trương Nguyên Ánh nghi hoặc.

"Tiểu thư trước kia ngươi sẽ không vì một người mà nói nhiều như vậy, Tấn công tử tiểu thư chỉ đề cập qua một hai lần, mà sau khi con nhà giàu kia đến đây, cơ hồ lúc tiểu thư tức giận đều nói về hắn, bình thường tiểu thư yên tĩnh lạnh nhạt, chỉ cần gặp con nhà giàu liền thay đổi không còn bình tĩnh nữa. Trước kia, ngoại trừ lão gia, tiểu thư đối với ai cũng luôn là một bộ lạnh nhạt, tiểu thư mọi chuyện đều không để ý, đối với mọi người chỉ là mỉm cười không biểu lộ cái gì khác, lại càng không cần phải nói đến tức giận. Tiểu thư, ngươi không phải là thích con nhà giàu An Hữu Trân đó chứ?" câu nói sau cùng Nghiễn nhi cẩn thận hỏi.

Trương Nguyên Ánh bị Nghiễn nhi hỏi như vậy, rốt cuộc cảm thấy tâm mình giống một hồ nước đang tĩnh lặng bỗng nhiên bị quăng xuống một khối đá...

"Đừng nói bậy....ta.....ta mệt mỏi, ngươi mau chuẩn bị nước nóng đi."

"Tiểu thư, người sẽ không...."

Trương Nguyên Ánh lắc đầu, "Ngươi đi chuẩn bị nước nóng đi, ta thật sự muốn tắm rửa..."

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro