Chương 31: Động tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Nguyên Ánh lúc đi không chú ý đụng trúng người phía trước....

“Thực xin lỗi...thực xin lỗi.” phản ứng đầu tiên của Trương Nguyên Ánh chính là xin lỗi người kia.

“Mẹ kiếp, tên hỗn đản nào dám đụng bổn thiếu gia?” nhưng nàng chỉ nghe thấy tiếng mắng thô lỗ truyền đến.

Trương Nguyên Ánh nhíu nhíu mày, nàng đây là đụng trúng người nào...

Không đợi Trương Nguyên Ánh ngẩng đầu nhìn đã nghe thấy một câu nói chán ghét truyền đến, “Ơ, đây là tiểu nương tử nhà ai a, lớn lên thật xinh đẹp a...”

Tay không nhịn được muốn chạm đến Trương Nguyên Ánh, bị Trương Nguyên Ánh ghét bỏ tránh khỏi, rốt cục thấy được người nàng đụng phải, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu làm cho người ta thật chán ghét, so với lần đầu tiên gặp An Hữu Trân còn chán ghét hơn.

Trương Nguyên Ánh đang định đi, lại bị mấy tên thủ hạ của tên kia chặn đường.

“Tiểu nương tử, đi vội vã như vậy làm gì, ngươi vừa rồi đụng ta muốn đi dễ dàng như vậy sao?”

“Vị công tử này thực xin lỗi, mới vừa rồi là tiểu nữ không thấy rõ đường, thỉnh công tử thông cảm.” Trương Nguyên Ánh chịu đựng chán ghét trong lòng nói ra.

“A, nếu tiểu nương tử nói vậy thì Chu mỗ cũng không phải không biết đạo lý.” Chu Đang Thịnh từng bước tiến gần đến Trương Nguyên Ánh, nháy mắt cho thủ hạ lui ra, càng nhìn gần càng thấy Trương Nguyên Ánh đẹp như tiên tử hạ phàm, đẹp không gì sánh nổi, “Tiểu nương tử, ngươi thật xinh đẹp, làm cho Chu mỗ không nhịn được nữa....”

Chu Đang Thịnh đùa giỡn lưu manh đến gần Trương Nguyên Ánh chuẩn bị nghiêng đầu tiến gần đến môi nàng, Trương Nguyên Ánh vội vàng la to một tiếng...

“Chu~~” ha ha ha, ta hôn được mỹ nhân... Đúng lúc Chu Đang Thịnh đang phiêu diêu cõi tiên, đột nhiên thấy có cái gì không đúng, như thế nào trên mặt tiểu nương tử lại có nhiều lông mao như vậy, làm miệng ta có chút không thoải mái, mở mắt ra “A....”

Lập tức trước mắt chính là một cái đầu heo phóng đại, sợ hãi Chu Đang Thịnh lui về sau liên tiếp vài bước, cũng may có thủ hạ đỡ lấy hắn, nếu không đã té xuống. Này này, mỹ nhân thế nào lại biến thành đầu heo?

“Ha ha ha, vị công tử này nhìn có vẻ anh tuấn không nghĩ ra lại có loại yêu thích này a, cho dù ngươi yêu heo cũng không cần trước công chúng bày tỏ tình yêu đi?” An Hữu Trân cười to.

“Phi phi phi...” Chu Đang Thịnh thấy mình dĩ nhiên lại hôn mặt heo, ghê tởm phun vài ngụm nước bọt.

Lập tức mọi người trên đường nghe An Hữu Trân nói đều cười ha hả, Trương Nguyên Ánh được An Hữu Trân cứu đứng một bên cũng cố nén cười.

“Chết tiệt, ngươi muốn chết có phải không?” Chu Đang Thịnh cảm giác mình mất thể diện, vội vàng mắng.

“Hôn đều hôn, còn sợ người ta nói nha.” An Hữu Trân cố ý chọc giận Chu Đang Thịnh, lúc nói còn làm bộ dạnh chu môi hôn hôn vào không khí.

“Mẹ kiếp, ngươi có biết lão tử là ai không? Nói ra sợ hù chết ngươi.” Chu Đang Thịnh nổi cáu.

“Ơ, ta rất sợ đó a.” An Hữu Trân giả vờ làm bộ dạng sợ hãi, lập tức dùng giọng điệu vô lại nói, “Ta không biết, cũng không muốn biết, ta không quản ngươi ở tại chuồng heo nào ra a...”

“A...lão tử đánh, lão tử muốn lột da hắn, đem hắn ném vào chuồng heo.” Chu Đang Thịnh chưa bao giờ mất mặt như vậy tức giận đến điên lên, hắn là muốn giết, muốn uống máu tên kia.

Thủ hạ Chu Đang Thịnh thấy thiếu gia nhà mình giận điên lên vội chạy đến đánh An Hữu Trân.

“Quần áo lụa là, cẩn thận!” Trương Nguyên Ánh nhìn thấy người sắp đến tới, tim đập cổ họng...

An Hữu Trân hoàn hảo phản ứng né tránh kịp thời, ném đầu heo trúng mặt một tên, thừa lúc có thời gian vội vàng kêu to, “Tiểu Mặc....”

Lập tức Mặc Ngôn một thân hắc y xuất hiện phía trước An Hữu Trân chặn quả đấm.

Lả tả vài tiếng, vài tên thủ hạ ngã xuống đất...

Chu Đang Thịnh cũng bị dọa sợ, “Ngươi...các ngươi....chờ đó....” cũng không trông nom thủ hạ co giò bỏ chạy.

“Thật đúng là nam nhi không có khí khái a.” An Hữu Trân cười nhìn hắn lăn một vòng liền chạy mất.

“Thiếu gia, kia Mặc Ngôn cáo lui trước.” hoàn thành xong nhiệm vụ Mặc Ngôn không quấy rầy thiếu gia cùng thiếu phu nhân nữa, lập tức biến mất trước tầm mắt của mọi người.

“Mặc Ngôn đây là?” Trương Nguyên Ánh kinh ngạc nhìn thấy Mặc Ngôn biến mất không thấy tăm hơi.

“Nha...đầu heo của ta.” An Hữu Trân bĩu môi nhìn đầu heo cách đó không xa.

“Phốc...” Trương Nguyên Ánh nhìn bộ dạng ủy khuất của An Hữu Trân nở nụ cười, nhìn xem mặt mũi đầy tiếc hận của hắn, đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu, lại liên tưởng con nhà giàu trước kia kỳ thật hắn cũng không xấu, “Quần áo lụa là, cảm ơn ngươi.” Bởi vì ngươi là An Hữu Trân ta mới có thể cảm thấy yên tâm như vậy...

“A...ngươi nói cái gì?” An Hữu Trân vẫn nhìn đầu heo không nghe rõ lời Trương Nguyên Ánh nói.

“Không có gì, đừng nhìn nữa, ngày mai sẽ làm đầu heo ngưng súp cho ngươi. Đi thôi, ngươi không phải muốn dẫn ta đi ăn cơm xem hoa đăng sao?”

“Nha...được rồi, ta cũng đói bụng rồi, chúng ta đi ăn thôi.”

Một đường ánh trăng nương theo các nàng đến khi về nhà....

Trở lại đình viện----

“Mau vào đi thôi, đừng để bị lạnh.” An Hữu Trân nói, đang định xoay người đi về hướng thư phòng...

“Chờ một chút...”

“Ân?”

“Hôm nay, ta chơi rất vui vẻ, cảm ơn ngươi, quần áo lụa là...” Trương Nguyên Ánh nói, trên gương mặt còn vài tia ngượng ngùng...

“Không cần khách khí.” An Hữu Trân cười nhẹ một tiếng sau đó trở về gian phòng của mình.

“Tiểu thư, người chạy đi nơi nào a, làm hại Nghiễn nhi lo lắng.” Nghiễn nhi hơi có chút úy khuất nói.

“Ngươi còn nói, cả ngày hôm nay ta cũng không thấy ngươi, ngươi đã đi đâu?” vẻ vui sướng trên mặt Trương Nguyên Ánh còn chưa rút đi.

“Ta vẫn luôn ở trong viện a...” Nghiễn nhi có chút chột dạ, chính mình làm nha hoàn không đi hầu hạ tiểu thư lại chạy đi theo Tiểu Thanh tỷ học thêu hà bao, thật không dám nói đây.

“Phải không đấy?”

“Đúng a, tiểu thư nhưng sao người lại cùng hắn cùng nhau trở về, chẳng lẽ người cùng hắn....”

“A, Nghiễn nhi, mau đem nước rửa mặt đến cho ta, hôm nay ta mệt nhọc.”

“Nha...” Nghiễn nhi có chút nghi ngờ bất quá Nghiễn nhi cũng không dám hỏi nhiều.

Thư phòng----

“Con ếch huynh, đã lâu không nhìn thấy ngươi, có nhớ ta không a?”

“Oa oa.”

“Ha ha, thực ngoan ngoãn.”

“Thiếu gia!” Tiểu Thanh cảm thấy hôm nay thiếu gia nhà nàng có chút không giống với thường ngày, có vẻ nàng đang rất cao hứng, “Thiếu gia, hôm nay gặp chuyện gì vui vẻ sao?”

“Vì cái gì ngươi hỏi như vậy?” An Hữu Trân ngẩng đầu nhìn Tiểu Thanh, “Trên mặt ta viết “Ta rất vui vẻ” sao?”

“Đương nhiên, không phải chỉ có trên mặt, trên trán, trên ánh mắt...đều viết thế.” Tiểu Thanh liếc An Hữu Trân một cái.

“Ách...cũng không có chuyện đặc biệt gì, có lẽ bởi vì hôm nay ta dạy dỗ một tên con nhà giàu bại hoại chán ghét đi?” An Hữu Trân không suy nghĩ nhiều, bình thường nàng rất lười, cũng lười suy nghĩ nhiều sâu xa.

Tiểu Thanh nghe An Hữu Trân nói như vậy, xem ra là không hỏi được cái gì hay ho.

Ngày hôm sau----

An Hữu Trân so với ngày thường dậy sớm chút ít.

“Hôm nay làm gì ngươi dậy sớm thế?” Trương Nguyên Ánh nhìn thấy mới đến giờ Tý tên con nhà giàu này đã thức dậy liền thắc mắc.

“Ha ha, khả năng là hôm qua ngủ nhiều hôm nay ngủ không được, ngươi đây là muốn đi ra ngoài?” An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh có vẻ như sắp đi ra ngoài.

“Ta ra phố mua vài món đồ.” Trương Nguyên Ánh thẹn thùng nói, hôm qua nói sẽ ngưng súp đầu heo cho An Hữu Trân, nàng bây gờ chính là đi mua nguyên liệu.

“Nha...”

“Ngươi....ngươi có muốn đi không?”

“Hảo, dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm.” An Hữu Trân nhún vai.

Hai người đi trên phố, An Hữu Trân nhìn đông nhìn tây hỏi, “Ngươi muốn mua cái gì?”

“Không nói cho ngươi biết.” Trương Nguyên Ánh có chút trêu ghẹo nói.

Không nói thì không nói, dù sao ta cũng đi theo ngươi, còn sợ không biết sao...

“Ánh nhi tỷ tỷ!” không đợi Trương Nguyên Ánh kịp phản ứng đã thấy một thận hồng y bay tới trước mặt nàng, kéo tay nàng.

“Là Phượng nhi muội muội?” Trương Nguyên Ánh cuối cùng cũng đã nhìn thấy người kia.

“Tấn đại ca, mau.” Doãn Phượng Nhi từ phía sau kêu một tiếng.

Chỉ thấy Tấn Thế Hiền đã đi tới, nhìn Trương Nguyên Ánh, “Trương cô nương.”

Trương Nguyên Ánh theo bản năng nhìn về phía An Hữu Trân, chỉ thấy khuôn mặt hắn cũng không biểu tình gì...

“Ánh nhi tỷ tỷ, thật tốt quá, ở chỗ này lại gặp được ngươi, ngươi chính là không biết, ta hôm nay cùng Tấn đại ca gặp nhau mới biết Ánh nhi tỷ bị bệnh, nguyên định đi Trương phủ vấn an ngươi, không ngờ có thể gặp ở đây, Ánh nhi tỷ tỷ bệnh đã hảo hơn chưa?”

“Đa tạ muội quan tâm, ta đã khá hơn nhiều.”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta vừa vặn gặp ở đây vậy cùng nhau đi đi.” Doãn Phượng Nhi rất nhiệt tình lôi kéo tay Trương Nguyên Ánh đi.

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy Doãn Phượng Nhi nhiệt tình như vậy, không nỡ từ chối, nhìn về phía An Hữu Trân muốn trưng cầu ý kiến.

An Hữu Trân nhún vai, bày tỏ không sao cả.

Doãn Phượng Nhi tại bên trái Trương Nguyên Ánh, Tấn Thế Hiền tại bên phải, đem An Hữu Trân chen lấn đi xuống...

Ba người vai song song đi tới, vừa nói vừa cười, đương nhiên là Doãn Phượng Nhi nói, Trương Nguyên Ánh nghe cười nhẹ đáp lại, Tấn Thế Hiền phụ họa, đem An Hữu Trân trở thành không khí, chỉ có Trương Nguyên Ánh lúc nói chuyện thỉnh thoảng xoay người nhìn An Hữu Trân một chút.

Ánh mắt hai người giằng co mấy giây lập tức tách ra...

Trương Nguyên Ánh có chút bắt đắc dĩ, nàng vốn là muốn đi mua ít thức ăn, lần này thực không dễ dàng, nhìn Doãn Phượng Nhi hào hứng bừng bừng, chỉ đành bất đắc dĩ cười phụ họa.

An Hữu Trân càng lúc càng buồn bực, nàng không có việc gì làm lại đi theo ra đây, hiện tại làm cái đuôi dư thừa, nhìn xem ba người trước mặt vừa nói vừa cười, chính mình giống như là ngoại nhân, aiz, thật ra ta đúng là ngoại nhân. Ở tại chỗ này nhìn cảnh tượng này thật không thú vị...

“Uy....” An Hữu Trân la to.

Ba người đi phía trước quay đầu lại, Doãn Phượng Nhi cùng Tấn Thế Hiền lúc này mới phát hiện sự tồn tại của An Hữu Trân.

“Ta có việc, các ngươi tiếp tục tản bộ đi.” nói xong An Hữu Trân liền đi.

Nhìn bóng lưng An Hữu Trân, trong lòng Trương Nguyên Ánh lại có loại tâm tình không rõ...

“Ánh nhi tỷ tỷ, chúng ta tiếp tục đi thôi.”

Trương Nguyên Ánh nhìn theo bóng An Hữu Trân một lúc sau, âm thầm thở dài “Ân...."

Doãn Phượng Nhi lại tiếp tục nói chỉ là Trương Nguyên Ánh không còn tâm tư để nghe, quần áo lụa là hắn có tức giận vì nàng không để ý đến hắn hay không, rõ ràng là nàng lôi kéo hắn cùng ra ngoài, kết quả lại lạnh nhạt hắn, hắn sẽ đi đâu? là hồi phủ hay đi nơi khác?...

Một đường Trương Nguyên Ánh rơi vào suy nghĩ riêng nàng, không yên lòng.

“Ánh nhi tỷ tỷ, ngươi xem có buồn cười hay không a...cái kia....”

“Phượng nhi muội muội, thân thể ta có chút khó chịu, không thể cùng các ngươi đi dạo, hôm khác ta sẽ bồi muội đi dạo phố nói chuyện phiếm, được chứ?”

Doãn Phượng Nhi nghe thấy Trương Nguyên Ánh nói thân thể khó chịu vội vàng nói, “Ánh nhi tỷ tỷ, ngươi không thoải mái a, vậy chúng ta mau trở về thôi.”

“Hảo.”

Buổi tối------

“Quần áo lụa là hắn...hắn vẫn chưa trở về sao?” Trương Nguyên Ánh hỏi Nghiễn nhi.

Nghiễn nhi lắn đầu, Trương Nguyên Ánh khẽ thở dài, hắn không phải giận thật đó chứ, tiếp tục nhìn ra ngoài....

“Tiểu thư, có câu...Nghiễn nhi giấu trong lòng thực không dễ chịu...” Nghiễn nhi rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Tiểu thư...người có thể nói cho Nghiễn nhi biết...người rốt cuộc yêu ai?”

“Ân?”

“Tiểu thư, người có biết, vẻ mặt vừa rồi của người là gì không? Chính là thê tử chân chính chờ đợi trượng phu trở lại ăn cơm, một cái thê tử chân chính a...”

“.....” Trầm mặc một lúc sau Trương Nguyên Ánh liền nói, “Nghiễn nhi, chớ nói nhảm, ta cùng hắn ngươi không phải là không biết....”

“Là lúc bắt đầu Nghiễn nhi biết rõ nhưng là về sau Nghiễn nhi không biết, Nghiễn nhi đang rất mơ hồ, lúc đầu ta cho rằng tiểu thư thích Tấn công tử, chán ghét tên An thế tử kia, nhưng càng về sau....biểu hiện của tiểu thư....Nghiễn nhi thấy người dần dần thay đổi, người từ chán ghét chuyển sang càng ngày càng quan tâm hắn, càng gần hắn hơn, đối với Tấn công tử lạnh nhạt không còn để tâm, điều này làm cho Nghiễn nhi có chút hoài nghi...”

“.....”

Một lúc sau......

Trương Nguyên Ánh chậm rãi mở miệng, “Ta không biết....ta cũng không biết mình làm sao, ta nghĩ ta thích Tấn Thế Hiền, nhưng đối với Quần áo lụa là...Vừa bắt đầu ta vốn chán ghét hắn, chán ghết đến ngay cả cùng hắn đứng trên cùng mặt đất ta cũng cảm thấy khó chịu, dần dần ta lại phát hiện hắn không xấu xa như vậy. Lúc hắn tìm thấy ta trong sơn động vì kéo ta lên mà chính mình bị ngã xuống, thay ta che mưa, bảo vệ ta, còn ca hát cho ta nghe, làm cho ta cảm động. Trải qua lần ta cùng hắn nói lời thật lòng, hắn nói hắn sẽ giúp ta cùng Tấn công tử thành một đôi, tại lúc ta ngã bệnh mua điểm tâm ta thích ăn, hôm qua còn giúp ta giải vây, mang ta đi xem hoa đăng, hôm nay đụng phải Phượng nhi cùng Tấn công tử, nhìn hắn cô độc đi phía sau ta luôn muốn nhìn xem hắn, ta lúc ấy cảm thấy đau lòng, hắn đi rồi, ta lại nghĩ hắn sẽ đi đâu, ta...ta luôn không nhịn được nghĩ tới hắn..Nghiễn nhi...ta cũng không biết mình làm sao...”

Trương Nguyên Ánh thống khổ bụm mặt.

“Tiểu thư...” Nghe Trương Nguyên Ánh nói những lời này, Nghiễn nhi cũng không biết phải nói cái gì, “Tiểu thư...người thật sự đã yêu...”

“Không...không...ta không biết....ta không biết....ngươi đừng hỏi ta....” Trương Nguyên Ánh có chút thống khổ bịt hai tai.

“Hảo....hảo....tiểu thư, về sau ta không hỏi.” xem ra việc này, tiểu thư phải tự mình làm rõ ràng.

---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro