Chương 41: Trốn tránh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Hữu Trân ôm gò má kinh ngạc nhìn Trương Nguyên Ánh, lời nói vừa rồi của Trương Nguyên Ánh làm nàng sợ choáng váng, đồng tử phóng đại vô hạn. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia đang khóc tựa như lòng nàng bị ai đâm một đao, tuy nhiên chết lặng không có cảm giác.

“Hắc... ha ha ha....” An Hữu Trân cố nặn ra vẻ tươi cười, “Làm sao có thể, ta chính là con nhà giàu An Hữu Trân a, chuyện này một chút cũng không buồn cười có được hay không?” An Hữu Trân cười nhưng nước mắt cứ thế chảy ra.

“Nếu như ngươi cảm thấy đây là chuyện đáng chê cười vậy liền đem nó như chuyện cười đi.” giọng nói của Trương Nguyên Ánh lạnh như băng, “Nếu có thể, ta cũng hy vọng đây chính là chuyện cười.” nói xong nàng xoay người đi lưu lại hai hàng lệ.

Lúc Trương Nguyên Ánh đi rồi, An Hữu Trân rốt cuộc không thể cười nổi, nhìn bóng lưng gầy yếu của Trương Nguyên Ánh có chút thống khổ nhắm mắt lại, rốt cuộc là sai lầm ở đâu a...

----------

“Tiểu thư... người...” Nghiễn nhi ngạc nhiên nhìn tiểu thư nhà nàng trở về.

Trương Nguyên Ánh không nói lời nào, bắt đầu giật trâm cài tóc lung tung, cũng không để ý có đau hay không, chỉ thẳng tay dùng sức kéo ném xuống đất, xiêm y mới nhất cũng cởi ra ném xuống.

Nghiễn nhi thấy như thế vội vàng ngăn cản hành động điên cuồng của Trương Nguyên Ánh, “Tiểu... tiểu thư người làm cái gì vậy a...” nắm chặt tay Trương Nguyên Ánh, “Sợi tóc cũng bị người kéo đến hư mất...”

“Dùng trâm cài tóc được gì, mặc xiêm y xinh đẹp thì được gì, ăn mặc thế này cho ai xem đây?” Trương Nguyên Ánh thống khổ nói xong tiếp tục kéo, búi tóc vốn được chải cẩn thận xinh đẹp lại bị kéo đến ngổn ngang.

“Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nghiễn nhi nhìn thấy Trương Nguyên Ánh hành hạ mình như thế, khóc hô, “Tiểu thư người đừng dọa Nghiễn nhi a...”

Bị Nghiễn nhi khóc hô như vậy Trương Nguyên Ánh cũng ngừng kéo cây trâm cài tóc, có chút nghẹn ngào nói, “Nghiễn nhi...”

“Tiểu thư...”

Sau đó Trương Nguyên Ánh ôm lấy Nghiễn nhi khóc rống lên.

Nghiễn nhi không biết chuyện gì đã phát sinh, tuy nhiên nàng không dám hỏi, nàng chỉ biết là hôm nay tiểu thư tràn đầy vui mừng chuẩn bị ăn mặc một phen, mang đồ trang sức trang nhã, cài lên cây trâm trân quý cao hứng muốn cùng cô gia đi Tây nguyên hồ du ngoạn, bộ dạng cao hứng lúc tiểu thư ra cửa lần đầu tiên Nghiễn nhi nhìn thấy. Nhưng bây giờ tiểu thư lại khóc thương tâm như thế, cũng là nàng chưa từng thấy qua a...

Bên kia An Hữu Trân cũng không khá hơn chút nào so với Trương Nguyên Ánh, nàng chạy tới Say quân lâu mua say. Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại biến thành như vậy. Rõ ràng bắt đầu không phải như thế, cả hai đều chán ghét đối phương không phải sao? Chỉ cần thúc đẩy Trương Nguyên Ánh cùng Tấn Thế Hiền, sau đó nàng thành công bắt từ thư trở về An phủ không phải sao? Vì cái gì? Vì cái gì Trương Nguyên Ánh nói thích nàng...

Một bầu rượu uống một hơi cạn sạch, rượu này như thế nào hôm nay thật khó uống a, “Có ai không, rượu này thật khó uống, đổi cho bổn thiếu gia bình rượu ngon...”

Nói xong cầm lấy bình rượu khác chuẩn bị uống cạn, lại bị một bàn tay thanh mảnh chặn lại.

An Hữu Trân ngẩng đầu nhìn người trước mặt, “Tại sao lại là ngươi?” thấy người tới là Tiết Sương, hất tay nàng ra tiếp tục uống.

“Ngươi uống rượu như thế, cần gì phải làm vậy đây?"Tiết Sương khuyên nhủ.

Chỉ là An Hữu Trân không để ý, một ly lại một chén uống xuống bụng, “Ngươi sao lại đến đây?”

“Ma ma đồng ý cho ta bán nghệ không bán thân.” Tiết Sương nhẹ nói.

“Thì ra là như vậy, hảo, theo cùng ta uống vài chén.” An Hữu Trân đem chén rượu đến trước mặt Tiết Sương, rót đầy một ly.

Nhìn thấy An Hữu Trân như thế, Tiết Sương đành ngồi xuống, bưng chén lên.

“Nào, cạn chén.”

Tiếng chén rượu va chạm nhau, An Hữu Trân uống một hơi cạn sạch. Đón lấy chén rượu rót đầy, lại một hơi uống sạch. Tiết Sương xem như hiểu, hắn muốn cùng mình uống hết chỗ rượu này a, khẽ thở dài.

Rót cuộc An Hữu Trân có chút say, ở bên ngoài Mặc Ngôn thấy sắc trời không sớm, đỡ lấy An Hữu Trân, “Thiếu gia, sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi.”

“Trở về?!!” An Hữu Trân trong men say mông lun nghe phải đi về, trong nháy mắt liền thanh tỉnh vội vàng lắc đầu đẩy Mặc Ngôn ra, “Không... ta không về, không về... ta không nên gặp nàng...”

“Nhưng... thiếu gia cần phải quay về a.”

“Ta nói không quay về.” An Hữu Trân có chút tức giận, cầm lấy bình rượu ném xuống đất.

Tiết Sương thấy thế vội vàng trấn an, “Hảo hảo, không quay về...” nàng biết rõ người say rượu tính tình rất khó đoán, rất đáng sợ a.

“Ta... ta không cần quay về....” An Hữu Trân thuận thế ngã lên vai Tiết Sương, “Ta không về, ta không biết đối mặt nàng như thế nào, ta không về, không về a...” một lần lại một lần lặp lại không quay về.

Mặc Ngôn vốn muốn tiến lên đã thấy Tiết Sương đối với hắn lắc đầu.

Gặp An Hữu Trân đang tức giận, hơn nữa luôn miệng nói không muốn về, chỉ đành thở dài nói, “Kia thiếu gia nhà ta cầu Tiết cô nương chăm sóc, tại hạ cần về báo thiếu gia bình an.”

“Mặc công tử yên tâm, hắn là ân nhân của Tiết Sương, tự nhiên Tiết Sương sẽ chăm sóc cho hắn.”

Nghe được Tiết Sương bảo đảm, Mặc Ngôn cũng yên tâm chút ít, “A, đúng rồi, đừng động đến y phục của thiếu gia nhà ta, hắn sẽ mất hứng.”

Tiết Sương gật đầu nhẹ, Mặc Ngôn yên tâm liền đi, để lại An Hữu Trân như hài tử đang khí.

Tiết Sương đem An Hữu Trân đỡ lên giường, đắp kín mền cho hắn, đột nhiên An Hữu Trân nắm lấy tay Tiết Sương, hai mắt mông lung, “Chớ đi, chớ đi a...”

Tiết Sương vỗ vỗ tay An Hữu Trân trấn an, “Ta sẽ không đi.”

Nghe thấy Tiết Sương bảo đảm, An Hữu Trân nhẹ nhàng rút tay về, thở phào nhẹ nhõm ngủ thiếp đi...

Ngày hôm sau----

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy Nghiễn nhi giữ mình cả đêm hai mắt hồng hồng có chút băn khoăn, “Nghiễn nhi, ngươi giữ ta một đêm, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Nghiễn nhi vội vã lắc đầu, nhìn Trương Nguyên Ánh sắc mặt tái nhợt, khí sắc không tốt lắm khẩn cầu nói, “Tiểu thư, người cả ngày hôm qua không ăn cái gì, người ăn chút gì có được không?”

Trương Nguyên Ánh nhìn Nghiễn nhi như thế, gật đầu nhẹ, miễn cưỡng cười một tiếng, “Vậy sau khi ta ăn xong ngươi hãy đi nghỉ ngơi.”

“Hảo.” Nghiễn nhi thấy Trương Nguyên Ánh đồng ý ăn cơm vội vàng gật đầu, chạy ra ngoài.

-------

An Hữu Trân mở đôi mắt mỏi nhừ ra...

“Ngươi đã tỉnh a.” Tiết Sương thấy An Hữu Trân tỉnh liền gọi một tiếng.

An Hữu Trân kiểm tra y phục mình không có việc gì lại bắt đầu uống rượu.

“Làm sao ngươi tỉnh dậy liền uống nữa a...” Tiết Sương nhìn thấy An Hữu Trân tiếp tục uống rượu liền đem bình đoạt lấy.

“Trả lại cho ta.”

“Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua, rượu đến khổ tâm buồn càng buồn sao? Đừng uống nữa, ngươi sẽ càng sầu thêm mà thôi.” Tiết Sương đem bình rượu để xuống nói, “Ngươi có chuyện gì có thể nói ra, đừng chỉ biết ngồi đấy uống rượu, nói ra trong lòng sẽ thoải mái một chút.”

“Chuyện của ta, ngươi sẽ không hiểu.”

“Ngươi không nói làm sao biết ta không hiểu?"

Gặp Tiết Sương muốn biết chuyện của mình, liền nói ra, “Ta trước kia bị một nữ nhân ta yêu phản bội vì vậy phong bế lòng mình, về sau vì gia tộc có hôn ước liền phải lấy người kia. Vừa mới bắt đầu cả hai đều nhìn nhau không thuận mắt, mà nàng ấy cũng có người trong lòng. Sau đó xảy ra một ít chuyện, hai người chúng ta cùng nhau mở lòng, trở thành bằng hữu, ta đáp ứng giúp nàng cùng người thương gặp mặt, sau đó hai bên không liên quan gì đến nhau, chờ đến thời gian đã định sẽ giải trừ hôn ước, nhưng... nhưng hôm qua nàng lại nói yêu thích ta, ta không biết sai ở đâu, này vốn là ta không nghĩ đến...”

Nói xong An Hữu Trân lại uống vài ngụm rượu, Tiết Sương đại khái đã hiểu nội dung, “Vậy trong lòng ngươi nghĩ thế nào?”

“Ta a? Ta không biết, chỉ là việc này quá đột ngột làm ta chưa chuẩn bị...”

“Ngươi thích nữ tử có hôn ước với ngươi sao?”

“Ta không biết, trong tâm ta rất loạn...”

“Như vậy đi, ngươi nhắm mắt lại, xem một chút người ngươi nghĩ đến đầu tiên là ai?”

An Hữu Trân nghe lời Tiết Sương, nhắm mắt lại, đột nhiên trong đầu nghĩ tới những ngày cùng Trương Nguyên Ánh sống cùng nhau, Trương Nguyên Ánh lúc động phòng hung dữ hết ném rồi lại giội nàng, Trương Nguyên Ánh luôn đối với nàng tức giận, Trương Nguyên Ánh ôn nhu bôi thuốc cho nàng, Trương Nguyên Ánh ưu nhã lúc đánh đàn, cả nét mặt tươi cười của Trương Nguyên Ánh. Giờ phút này trong đầu An Hữu Trân tất cả đều là hình ảnh của Trương Nguyên Ánh, bộ dáng của Trương Nguyên Ánh, nàng đều nhớ rõ rành mạch.

Hoảng sợ, An Hữu Trân vội vàng mở mắt ra, không muốn suy nghĩ nữa.

Tiết Sương nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng của An Hữu Trân cũng đoán được người An Hữu Trân nghĩ đến là ai, “Người ngươi nghĩ đến đầu tiên có phải là nữ tử có hôn ước với ngươi có phải hay không, ngươi đã yêu nàng có đúng không?”

“Không đúng, làm sao có thể... Ta nói rồi, ta vẫn còn yêu người trước kia.”

“Ngươi cũng nói đó là trước kia, tình yêu chính là như vậy, tới thời điểm đột nhiên xuất hiện cũng có thời điểm sẽ lặng lẽ chạy đi. Ngươi dám nói, thời điểm ngươi cùng nàng kia rất vui, nhìn thấy nàng cười ngươi cũng thấy tâm tình rất tốt, thấy nàng khổ sở, ngươi cũng cảm thấy đau lòng, ngươi lúc nhìn thấy nàng tâm sẽ nhộn nhạo...” Tiết Sương chỉ vào ngực An Hữu Trân.

Tay phải An Hữu Trân che lấy vị trí trái tim, chỗ kia vì Trương Nguyên Ánh phát sốt mà sợ hãi, bởi vì nụ cười của nàng sẽ nhảy lên kịch liệt, bởi vì ở gần Trương Nguyên Ánh mà khẩn trương...

Chẳng lẽ ta thực sự...

Lời này của Tiết Sương như tảng đá lớn ném xuống đáy lòng yên tĩnh của An Hữu Trân, khơi dậy ngàn tầng sóng lớn. Là từ khi nào thì bắt đầu thích người kia, lòng nàng từ khi nào vì tâm tình của Trương Nguyên Ánh mà phập phồng, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, thế nhưng lặng lẽ đến nàng không chuẩn bị kịp...

“Không, ta... ta không thích nàng..." An Hữu Trân liều mạng phủ nhận, uống cạn bình rượu, muốn dùng cồn để làm tê dại con tim, chết lặng tình cảm của mình.

Tiết Sương nhìn thấy An Hữu Trân như thế không chịu thua kém nói, “Ngươi ngay cả dũng khí thừa nhận yêu nàng cũng không có, thật là một tiểu quỷ nhát gan a.”

An Hữu Trân nghe Tiết Sương nói mình là tiểu quỷ nhát gan, khóe miệng không khỏi cười khổ, đúng vậy, nàng chính là một tên quỷ nhát gan, nàng làm sao có thể yêu lần nữa, nàng làm sao có thể. Nếu nàng là An Yujin của quá khứ nàng sẽ liều lĩnh, cho dù bị người đời cười nhạo cũng không sao cả, nhưng bây giờ nàng là An Hữu Trân a, nàng là An gia Nhị thiếu gia, nàng đang sống trong thời cổ đại, chuyện đó làm sao có thể xảy ra, nàng không thể nhìn Trương Nguyên Ánh bị người đời chê cười.

An Hữu Trân bắt đầu mãnh liệt uống rượu, nàng không muốn mọi chuyện xảy ra như vậy.

“Mặc kệ ngươi.” nhìn thấy An Hữu Trân không dám thừa nhận, Tiết Sương cũng không biết nói gì hơn, “Chính ngươi tự mình giải sầu đi, dù sao Mặc công tử cũng sẽ mau đến đây.”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta phải về nhà.”

“Ta... ta cũng theo ngươi về có được hay không?” An Hữu Trân giữ chặt tay Tiết Sương, “Ta hiện tại chưa muốn về nhà, ta còn chưa biết phải đối mặt với nàng như thế nào, cầu xin ngươi.”

Rốt cuộc Tiết Sương cũng bị ánh mắt đáng thương kia đánh bại, “ Kia, Được rồi...”

Trương phủ-----

Trương Nguyên Ánh chưa thấy Nghiễn nhi quay trở lại có chút bận tâm, không biết Nghiễn nhi đã xảy ra chuyện gì, nén lại mệt mỏi đi đến phòng bếp dự định tìm Nghiễn nhi, mới vừa đi đến cửa đã nghe gia đinh trò chuyện.

“Uy, ngươi vừa nói có thật không?”

“Cái gì a?”

“Chính là ngươi nói hôm qua cô gia buổi tối đi thanh lâu không trở lại a...”

“Đương nhiên, ta chính tai nghe Mặc đại ca nói với Tiểu Thanh tỷ, cô gia tại thanh lâu nói không muốn trở lại.”

Trương Nguyên Ánh ngoài cửa thời điểm nghe được không cẩn thận đụng phải một nha hoàn, “Tiểu thư... thực xin lỗi... người.... người không sao chứ?” Nha hoàn lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Trương Nguyên Ánh.

“Tiểu thư...”

Trương Nguyên Ánh không để ý đến nha hoàn, chỉ cảm thấy tâm bị người hung hăng cắt một đao, nàng đau quá, chỉ muốn thoát khỏi nơi này. Hắn tình nguyện ở nơi ong bướm đấy cả một buổi tối cũng không nguyện ý đối mặt với nàng có phải không?

--------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro