Chương 50: Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tiểu thư, người vì sao lại khóc a?” lúc Nghiễn nhi nhìn thấy tiểu thư trở về, có chút kinh ngạc, tiểu thư nàng như thế nào nước mắt lại giàn giụa a.

“Vừa rồi gió lớn, hạt cát rơi vào mắt ta.” Trương Nguyên Ánh đối với Nghiễn nhi cười cười vuốt con mắt đau nhức, lau nước mắt trên mặt.

“A, gần đây khí trời xác thực rất kỳ quái, một hồi mưa to gió lớn, một hồi lại sáng sủa, tiểu thư, nếu không người hãy chờ khí trời ổn định lại đi Cảnh Tú thành, vạn nhất ngày mai gió lớn....” Tiểu Thanh tỷ tỷ đã báo cho cô gia, mong là cô gia sẽ tới ngăn cản tiểu thư.

Trương Nguyên Ánh lắc đầu, sau đó đi đến bàn sách ngồi xuống.

Nghiễn nhi nhìn thấy Trương Nguyên Ánh bắt đầu xem lại sổ sách cửa hàng tại Cảnh Tú thành, bất đắc dĩ than một tiếng, “Tiểu thư, trước tiên người uống chén canh này đi.”

Trương Nguyên Ánh nhìn chén canh trong tay Nghiễn nhi, chén canh này một tháng qua chưa bao giờ gián đoạn, xem sổ sách uống canh đã trở thành thói quen, cảm giác luyến tiếc vì bắt đầu từ mai sẽ không được uống nữa. Trương Nguyên Ánh tiếp nhận chén canh, “Nghiễn nhi, chuyện ngọc bội thế nào?”

Nghiễn nhi có chút không tình nguyện nói, “Vẫn không tìm được...” nàng vẫn là không hiểu, tiểu thư không phải là thích cô gia sao, như thế nào còn tìm ngọc bội gia truyền của Tấn Thế Hiền.

Trương Nguyên Ánh không tiếng động than một tiếng, “Vậy ngươi gọi bọn họ không cần tìm nữa, Nghiễn nhi ngươi trước đi ra ngoài đi, ta xem sách một chút.”

“Vâng.”

Nghiễn nhi từ gian phòng đi ra gặp được Tiểu Thanh, vội vàng đi tới hỏi, “Tiểu Thanh tỷ tỷ, ngươi đã nói với cô gia chưa?”

Tiểu Thanh gật đầu nhẹ.

“Kia cô gia nói thế nào? Sẽ ngăn cản đúng không?” Nghiễn nhi lôi kéo tay Tiểu Thanh hỏi.

Tiểu Thanh buông tiếng thở dài nói, “Thiếu gia nói hắn không có tư cách ngăn cản.”

“Cái gì không có tư cách a, hắn là tướng công của tiểu thư làm sao lại không có tư cách? Kể từ lúc tiểu thư từ miếu tự trở về căn bản hắn không quan tâm tới tiểu thư nhà ta, ta liền cảm thấy tiểu thư buồn phiền gì đó, không được, ta phải tìm hắn nói rõ.” Nghiễn nhi tức giận muốn đi tìm An Hữu Trân.

Tiểu Thanh vội vàng kéo tay Nghiễn nhi, “Đừng đi, thiếu gia... trong lòng so với ai đều khổ hơn, trước đừng quấy rầy hắn.”

An Hữu Trân sau khi trở về thư phòng, ôm bình rượu chán chường uống, ánh mắt mơ hồ nhìn con ếch trong lồng cách đó không xa.

“Con ếch huynh, ngươi có muốn uống một chén hay không?” An Hữu Trân giơ chén lên đưa về hướng con ếch huynh nói, “Này là khổ rượu ta nên tự mình uống a...” Một ly xuống bụng.

“Oa oa oa...” con ếch huynh cũng không nỡ nhìn An Hữu Trân như vậy.

“Ha ha, ngươi cũng xem thường ta sao, ngươi cũng cảm thấy ta vô dụng không có cốt khí, chỉ biết ở trong phòng uống rượu buồn bực, rõ ràng trong lòng trăm ngàn lần không muốn để nàng đi, rõ ràng khi nghe Tấn Thế Hiền muốn cùng nàng đi liền ghen ghét nổi điên, tuy nhiên ta chính là không làm cái gì, chỉ có thể ngồi đây uống rượu, ha ha...” An Hữu Trân uống cạn một chén rượu.

“...Ta chính là như vậy không có tiền đồ, nhớ nàng cũng không có can đảm đến gặp nàng, chán ghét tên Tấn Thế Hiền kia, muốn lôi hắn ra đánh nhưng là vẫn không làm được, không được a...” An Hữu Trân cười mà nước mắt vẫn cứ từ khóe mắt chảy ra, tiếp tục nuốt rượu vào bụng, “Ta hiện tại trong mắt nàng là thân phận gì, chỉ là một tên khốn kiếp lừa gạt tình cảm của nàng, không có tư cách trông nom chuyện của nàng. Nàng hiện tại có quyền theo đuổi hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của nàng chắc chắn không phải là ta, ta hoàn toàn không có tư cách, An Hữu Trân a, ngươi hoàn toàn không có tư cách, ha ha ha....” Nói xong liền ngã trên mặt đất ngây ngô cười, cười xong lại khóc thật thương tâm, thật thống khổ.

Ngày hôm sau----

Vốn là buổi sáng ánh nắng chói chang, đến lúc Trương Nguyên Ánh đi lại mây đen vần vũ, phảng phất giống như tâm tình của hai người bọn họ.

“Ánh nhi, thật muốn đi hôm nay sao?” Trương Phú Quý có chút lo lắng nói, khí trời thế này sợ rằng sẽ có mưa to a...

“Gia gia, so với thời tiết này sớm muộn gì cũng sẽ gặp mưa, nhưng gia gia không cần lo lắng, không phải đã có gia đinh đi cùng sao.” Trương Nguyên Ánh trấn an Trương Phú Quý nói.

“Ánh nhi đã cố ý phải đi, gia gia cũng không biết nói cái gì, nhớ rõ phải hảo săn sóc chính mình, nào, gia gia tiễn ngươi...”

Vốn là Trương Nguyên Ánh không muốn Trương Phú Quý ra bến tàu tiễn, nhưng để cho gia gia trong lòng an tâm vì vậy gật nhẹ đầu đồng ý.

“Tiểu thư!!!” Nghiễn nhi mắt hàm chứa lệ chạy ra.

“Nghiễn nhi....”

“Tiểu thư, người phải hảo hảo săn sóc chính mình, Nghiễn nhi muốn hầu hạ tiểu thư, để cho Nghiễn nhi đi theo tiểu thư đi đi...” Nghiễn nhi khóc nói.

“Nghiễn nhi ngốc, ta cũng không phải không trở lại, còn nói ngươi không phải không ngồi được thuyền sao. Ở trong phủ chờ ta trở lại, ta sẽ mang về quả mơ Nghiễn nhi thích ăn nhất.” Trương Nguyên Ánh ôn nhu lau nước mắt cho Nghiễn nhi.

Cùng Nghiễn nhi nói tạm biệt, dìu lấy Trương Phú Quý đi, trước khi đi xoay người nhìn nhìn phía xa, không biết nàng đang nhìn Nghiễn nhi hay đang tìm hình bóng ai kia.

Thanh lâu----

“Công tử, ngươi lớn lên thật tuấn, lần đầu tiên ta gặp qua khách nhân tuấn tú thế này đây.” dứt lời nữ tử kia liền hướng đến trong ngực An Hữu Trân ngã xuống.

Một đám nữ tử thanh lâu vây quanh An Hữu Trân.

“Ha ha, các vị tỷ tỷ cũng xinh đẹp như thiên tiên a...” An Hữu Trân vừa cười vừa nói, nhưng trong lòng lại ngổn ngang nhiều chuyện, lúc này chỉ sợ Trương Nguyên Ánh đã lên thuyền đi.

“Công tử, ta uy ngươi uống rượu...” một ly rượu đặt bên miệng An Hữu Trân, An Hữu Trân cười một tiếng đem rượu kia uống cạn.

“Công tử tửu lượng thật tốt, lại một ly nữa a...”

“Các ngươi là muốn chuốc say ta liền chiếm tiện nghi bổn thiếu gia ta đi a?”

“Công tử, chán ghét!”

“Đến, ta uống, các ngươi cũng phải uống...”

“Hảo hảo, các vị tỷ muội chúng ta liền uy công tử...”

“Các cô nương đều đi đâu? Tại sao không có ai đến hầu hạ bổn đại gia a?” một nam tử vạm vỡ ngồi cách đó không xa, gặp các cô nương đều vây quanh An Hữu Trân có chút tức giận nói.

“Ơ, đây không phải là Trần đại gia sao, đừng nóng giận, Uyên Ương ta hầu hạ ngươi có được không?” một nữ tử tên Uyên Ương đi tới.

“Hảo hảo.” họ Trần gặp mỹ nhân đương nhiên cao hứng.

“Bất quá bình thường lúc này Trần đại gia không phải đã rời bến sao?”

“Thời tiết thế này còn rời bến cái gì a, muốn chết cũng không làm như vậy.” họ Trần bên cạnh vừa uống rượu vừa nói.

“Khí trời này tối đa cũng chỉ đổ xuống một trận mưa mà thôi, lại đem Trần đại gia hù đến như vậy rồi?” Uyên Ương cười nói.

“Ngươi là không biết, đừng tưởng sẽ chỉ đổ một trận mưa đơn giản như vậy, Trần Đại ta xuất hải nhiều năm như vậy còn không biết a, thời tiết này rời bến thuyền còn không lật sao?”

Vốn là An Hữu Trân đang uống rượu nghe Trần Đại nói xong, cũng không để ý có nữ tử ngồi trên chân mình dùng sức đẩy sau đó chạy ra ngoài, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, làm mọi cách không để cho Trương Nguyên Ánh lên thuyền.

------------

“Gia gia, đừng tiễn nữa...” Trương Nguyên Ánh nhìn về phía sau, hắn... không tới sao? A, ta là đang mong đợi cái gì đây? “Aiz, hết thảy hãy cẩn thận, buổi tối đừng ngủ quá trễ, mấy người các ngươi hãy bảo vệ tốt tiểu thư...” Trương Phú Quý đối với vài tên gia đinh phía sau nói.

“Yên tâm đi gia gia, Ánh nhi sẽ cẩn thận, chỉ là đến Cảnh Tú Thành buổi tối không được uống canh gia gia làm cho, chỉ sợ không bỏ được thói quen này đây...” Trương Nguyên Ánh vừa cười vừa nói.

“Canh? Canh gì a?” Trương Phú Qúy không hiểu hỏi.

Không phải là gia gia phân phó người làm canh cho ta sao? Cũng không phải là Nghiễn nhi, chẳng lẽ... Trương Nguyên Ánh có chút kinh ngạc.

“Ánh nhi làm sao vậy? Phát ngốc gì a, thuyền đã tới.”

“Nha... Ân, Ánh nhi đi trước. Gió lớn, gia gia mau trở về đi thôi.” Trương Nguyên Ánh không dám nghĩ tới nữa.

“Gia gia nhìn Ánh nhi đi...”

Trương Nguyên Ánh lắc đầu, “Ánh nhi muốn nhìn gia gia đi trước.”

Trương Phú Quý biết mình không thể lay chuyển được Trương Nguyên Ánh, chỉ đành đi trước.

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy Trương Phú Quý đi rồi, mới đi đến bến tàu, lên thuyền đã sớm nhìn thấy Tấn Thế Hiền chờ ở đó, đương lúc Tấn Thế Hiền gặp Trương Nguyên Ánh tâm tình vô cùng kích động.

Trương Nguyên Ánh vội vàng lui về sau một bước khom người, “Tấn công tử.”

Tấn Thế Hiền gặp Trương Nguyên Ánh cố ý cùng hắn kéo ra khoảng cách, có chút thất vọng, bất quá lần này có thể cùng Trương Nguyên Ánh đi Cảnh Tú Thành hắn vẫn rất cao hứng, mặc dù là do Trương Nguyên Ánh áy náy chuyện ngọc bội mới đáp ứng cho hắn đi cùng, bất quá hắn có lòng tin nhất định sẽ vãn hồi tâm của nàng.

“Dừng thuyền, dừng thuyền....” An Hữu Trân đuổi theo đứng ở bến tàu hô lớn.

Đương lúc Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân tâm tình không biết tại sao lại có một tia vui sướng, nhưng nhìn thấy dấu môi son đỏ trên mặt An Hữu Trân, trong nháy mắt tâm tình đang tốt đột ngột biến mất, ánh mắt lộ ra tia lạnh lùng.

“Tiểu thư, người có muốn hay không dừng thuyền?” gia đinh hỏi.

“Tiếp tục lái thuyền.” giọng nói kia có bao nhiêu băng lãnh, sau đó phất tay áo đi vào khoang thuyền.

An Hữu Trân nhìn thấy thuyền càng chạy càng xa, hung hăn giậm chân một cái, chết tiệt. Sau đó nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ, cởi sợi dây thừng buộc thuyền ra, chống gậy trúc đuổi theo.

“Thuyền của ta...” Người chèo thuyền hô lớn.

An Hữu Trân xoay người lấy trong lòng ngực ra một thỏi bạc ném cho người chèo thuyền.

Ầm ầm....

Bầu trời bắt đầu có sét.

An Hữu Trân thấy thế vội vàng nhanh tay chèo, đối với thuyền Trương Nguyên Ánh hô lớn, “Ngừng thuyền cho ta, mau dừng thuyền...”

Càng la to thuyền càng không ngừng chạy, mặc cho An Hữu Trân bơi thế nào đều đuổi không kịp.

Lại thêm một thanh âm ầm ầm, một tia sét này như muốn đem bầu trời bổ ra.

An Hữu Trân nhìn thấy mưa to gió lớn mau tới, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đối với Trương Nguyên Ánh hô một tiếng ,“Ta rơi xuống sông a...”

Dứt lời liền lập tức nhảy xuống....

Trương Nguyên Ánh nghe thấy An Hữu Trân la to rơi xuống sông, tim nhảy chậm một nhịp, vội vàng đi ra khoang thuyền.

Gia đinh nhìn thấy An Hữu Trân rơi xuống, rối rít nhảy xuống cứu An Hữu Trân. Trương Nguyên Ánh nhìn người, tay không khỏi nắm chặt, vội vàng nói, “Dừng thuyền, mau dừng thuyền...”

Tấn Thế Hiền nhìn thấy An Hữu Trân rơi xuống sông, trong lòng cười lạnh, hắn chết đuối mới tốt.

An Hữu Trân vốn giỏi bơi lội, chờ Trương Nguyên Ánh cứu lên thuyền.

An Hữu Trân sau khi lên thuyển, vội vàng kéo tay Trương Nguyên Ánh, “Mau, cuồng phong sắp tới, mau lái trở về...”

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân ngoại trừ toàn thân ướt đẫm thì chuyện gì cũng không có, cũng biết là nàng biết bơi. Nhìn xem nàng lần nữa lại bị An Hữu Trân gạt, “Ngươi lại gạt ta, ngươi căn bản là biết bơi có phải hay không?”

“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.”

“Thả ta ra!!!”

“Trương Nguyên Ánh...” lần này đánh chết An Hữu Trân cũng không buông Trương Nguyên Ánh ra.

Ầm ầm, một tia sấm sét đánh rung chuyển bầu trời, sóng biển cuồn cuộn đánh tới, sóng biển đánh vào thuyền, thuyền bắt đầu lung la lung lay.

An Hữu Trân vội vàng ôm lấy Trương Nguyên Ánh.

“Tiểu thư, cô gia, không xong rồi, cuồng phong đến đây, mau nắm vững, đừng để té xuống...”

Tấn Thế Hiền gặp gió lớn, vội vàng nắm chặt khoang thuyền. An Hữu Trân một tay ôm Trương Nguyên Ánh thật chặt, một tay nắm lấy khoang thuyền.

Ngay sau đó, mưa tựa như hạt châu không ngừng rơi xuống, cuồng phong dữ tợn tập kích. Trong nháy mắt thuyền không chịu được, mọi người đều rơi xuống nước.

Tại thời điểm rơi xuống nước, An Hữu Trân nắm tay Trương Nguyên Ánh thật chặt, lúc này chỉ có một ý nghĩ đó chính là có chết cũng không thể buông tay...

--------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro