Chương 74: Đứa ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi An Nghĩa Kiện đáp ứng đưa Trương Nguyên Ánh đi tìm An Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh giống như linh hồn cùng thân thể có sức sống trở lại. Đúng hạn ăn cơm, uống thuốc, Nghiễn nhi nhìn tiểu thư bình phục tinh thần tuy rất vui mừng, nhưng là...

"Tiểu thư, người ăn chậm một chút cẩn thận nghẹn a..." Nghiễn nhi nhìn Trương Nguyên Ánh hướng miệng liều mạng nhét thức ăn, Nghiễn nhi tức giận giúp Trương Nguyên Ánh vỗ vỗ lưng nói.

Trương Nguyên Ánh bên cạnh lắc lắc đầu nói, "Không được, ta cần phải ăn nhanh..."

Gặp An Nghĩa Kiện đến, Nghiễn nhi vội vàng nói, "Thế tử, ngươi mau khuyên tiểu thư nhà ta đi, rõ ràng nàng ăn thực nhanh, rất không tốt cho sức khỏe a..."

An Nghĩa Kiện thấy thế vội ngăn cản, "Chớ ăn như vậy đối với thân thể không tốt."

Trương Nguyên Ánh không để ý đến An Nghĩa Kiện, nàng quá gầy yếu, nhất định phải bổ sung dinh dưỡng mới có sức đi tìm An Hữu Trân.

"Ta nói ngươi đừng ăn như vậy..." An Nghĩa Kiện nói, "Nếu sức khỏe ngươi xấu đi có thể sẽ làm trễ nãi hành trình."

Vừa nói đến trễ nãi hành trình, Trương Nguyên Ánh vội vàng để bát đũa xuống, sợ An Nghĩa Kiện sẽ trì hoãn vài ngày nữa, An Nghĩa Kiện để hành động này trong mắt, âm thầm than một tiếng, "Hai ngày sau sẽ lên đường." Hắn biết rõ chậm thêm một ngày Trương Nguyên Ánh sẽ còn làm nhiều việc ngốc hơn nữa, không bằng đi sớm sẽ tốt hơn.

"Có thể hay không ngày mai liền lên đường?"

"Không được, thân thể ngươi còn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi thêm hai ngày." An Nghĩa Kiện cự tuyệt lời đề nghị của Trương Nguyên Ánh, "Đều đợi lâu như vậy, hai ngày nữa cũng không đáng gì, ngươi cứ kiên nhẫn đi."

Trương Nguyên Ánh không nói gì, xem như chấp nhận, chỉ là An Nghĩa Kiện không biết trong mắt Trương Nguyên Ánh đây không phải hai ngày mà lâu như hai năm, nàng hận không thể tự mình đi tìm An Hữu Trân ngay lập tức.

Hai ngày sau----

Lúc An Nghĩa Kiện cùng Trương Nguyên Ánh xuất phát thì con ếch huynh An Hữu Trân nuôi nhảy ra ngoài, nhảy đến dưới chân nàng.

"Oa... oa..." giống như muốn nói mang nó theo.

Trương Nguyên Ánh nhìn con ếch dưới chân, đây là sủng vật An Hữu Trân thích nhất, trước kia nàng đi đến đâu cũng mang nó theo a.

"Làm sao vậy?" An Nghĩa Kiện gặp Trương Nguyên Ánh ngừng lại liền hỏi.

"Oa oa oa..." con ếch huynh lần nữa kêu lên, "Oa oa..."

"Con ếch nơi nào đến a?" An Nghĩa Kiện nhìn thấy con ếch dưới chân Trương Nguyên Ánh, vốn muốn đem nó đá đi lại bị Trương Nguyên Ánh ngăn lại.

"Đây là sủng vật của Hữu Trân, Nghiễn nhi, mau đi lấy lồng sắt đến." chắc hẳn ngươi cũng tưởng niệm chủ nhân ngươi đi.

"Nha..."

Nghiễn nhi mang lồng sắt tới, Trương Nguyên Ánh ngồi xổm xuống mở lồng sắt ra, con ếch huynh tự giác nhảy vào, Trương Nguyên Ánh mang theo lồng sắt nói, "Mang theo nó đi, nó cũng tưởng niệm chủ nhân nó."

An Nghĩa Kiện nhìn thấy Trương Nguyên Ánh muốn mang con ếch theo không còn cách nào, "Được rồi."

Cứ như vậy An Nghĩa Kiện cùng Trương Nguyên Ánh lên đường tìm An Hữu Trân. Tại ngã tư đường, An Nghĩa Kiện cùng Trương Nguyên Ánh không biết đi đường nào, con ếch huynh sẽ nhảy ra giống như có linh tính chỉ đường cho Trương Nguyên Ánh.

"Chúng ta đi đường này thật sao? Nó có thể tin tưởng sao?" An Nghĩa Kiện dừng xe ngựa hỏi.

"Đều nói động vật có linh tính, ta tin tưởng lựa chọn của nó, nó sẽ dẫn chúng ta tìm được Hữu Trân."

An Nghĩa Kiện nghe thấy Trương Nguyên Ánh tin tưởng, cũng không nói thêm gì yên lặng vội vàng thúc ngựa.

An Nghĩa Kiện cùng Trương Nguyên Ánh bắt đầu tìm tại thị trấn đầu tiên rồi một huyện. Mặc dù biết là mò kim đáy biển nhưng Trương Nguyên Ánh rất dụng tâm mỗi ngày hỏi người đi đường để tìm được An Hữu Trân, đây chính là động lực giúp nàng đứng vững.

Hai tháng sau, con ếch huynh đi đến một đường hẹp, đứng ở bờ sông rồi ngừng lại, không ngừng kêu, "Oa oa..."

"Ý của nó là muốn chúng ta đi thủy lộ sao?"

"Chỉ sợ là ý này..."


Hoa đào thôn----

An Hữu Trân ở chỗ này sinh sống hơn hai tháng, đã hoàn toàn dung hợp với cả thôn, An Hữu Trân lúc này đang mặc quần áo thô vén lên tay áo cùng ống quần đi theo vài người tay xách theo một cái cuốc đi đào đất.

"Tiểu Trân, ngươi xem loại này có thể sinh trưởng tốt không?" Một hán tử hỏi.

An Hữu Trân xoay người nhìn loại thảo dược, "Không tốt a, loại cỏ này hấp thụ nhiều ánh mặt trời sẽ khô héo, cho nên trồng ở phía đông, phía đông ánh mắt trời sẽ không gay gắt."

"Nha..."

An Hữu Trân xoa mồ hôi rịn trên trán, cúi người xem dược thảo, thời gian dài khom lưng làm cho An Hữu Trân có chút khó chịu, đứng lên dùng tay áo xoa mồ hôi trên trán.

"Quần áo lụa là..."

Lạch cạch-----

Cuốc trong tay An Hữu Trân rơi trên mặt đất, một thanh âm đã rất lâu không được nghe làm cho An Hữu Trân run rẩy, tâm không còn vững, nàng lại xuất hiện ảo giác sao? "Quần áo lụa là..."

Lại một tiếng gọi làm cho An Hữu Trân không tin được xoay người, thời gian như bất động, nàng... đây là đang nhìn thấy gì?

Con ngươi có chút đau, tay không ngừng run, Trương Nguyên Ánh một khắc lúc nhìn thấy An Hữu Trân, tâm rốt cục cũng buông xuống.

An Hữu Trân nhìn thấy hai bên tóc mai bạc trắng kia, ngẩn ngơ bất động, Trương Nguyên Ánh tiến lên vài bước, nhìn xem người kia khắp người bùn đất, mặc quần áo vải thô, môi giương cao nụ cười, cười đến rất vui vẻ, xinh đẹp kiều diễm, xán lạn, trong sáng như hài tử, "Quần áo lụa là, ngươi cứ như vậy còn đâu bộ dạng con nhà giàu..."

Không đợi An Hữu Trân hoàn hồn, Trương Nguyên Ánh không còn khí lực, lảo đảo về sau.

"Ánh nhi!!!!"

Nhà Vương đại tẩu-----

An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh nằm trên giường, lệ rơi xuống. Vừa rồi lúc ôm nàng mới phát hiện nàng so với trước kia nhẹ hơn rất nhiều, sau lưng còn có thể chạm thấy xương.

Vương đại tẩu bắt mạch cho Trương Nguyên Ánh, "Nàng lao lực lâu dài, hơn nữa tâm tình phập phồng làm cho nàng quá kiệt sức ngất xỉu, ngươi cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, chỉ sợ phải điều dưỡng thật lâu đây, ta đi nấu thuốc."

An Hữu Trân nghe Vương đại tẩu nói thế, nắm tay Trương Nguyên Ánh càng thêm chặt, tại sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy, không phải ta đi rồi nàng sẽ hạnh phúc sao, làm sao lại biến thành như vậy...

"Nhị đệ...." An Nghĩa Kiện liên tục đứng phía sau mở miệng nói, "Cùng đại ca ra ngoài một chút."

An Hữu Trân vội vội xoa xoa nước mắt đi theo đại ca ra ngoài.

"Đại ca...."

"Nhị đệ... A, nhìn ta, hai mươi năm nay đều gọi Nhị đệ, nhất thời không đổi được..." An Nghĩa Kiện cười khổ.

"Đại ca, Trương Nguyên Ánh làm sao lại như vậy? Ngươi không phải nói sẽ săn sóc nàng tốt sao?" An Hữu Trân có chút kích động, "Này là săn sóc của ngươi sao?"

"Nàng là vì ngươi mới biến thành dạng này..." An Nghĩa Kiện nói, Trương Nguyên Ánh vì An Hữu Trân mà chịu bao nhiêu khổ sở.

An Hữu Trân thân thể chấn động, nước mắt lần nữa rơi xuống, nàng sai rồi, sai quá rồi, nguyên cho là mình rời đi Trương Nguyên Ánh có lẽ sẽ hạnh phúc hơn, lại không nghĩ....

An Hữu Trân quỳ trên mặt đất khóc ồ lên, An Nghĩa Kiện thở dài vỗ vỗ vai An Hữu Trân.

"Đại ca...."

"Ta biết rõ ngươi muốn nói gì, nàng đã tìm được ngươi, nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành, ta phải đi." An Nghĩa Kiện nói.

"Lúc này ta sẽ mãi mãi không rời nàng đi, vô luận chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ không rời đi..." An Hữu Trân nắm tay thành đấm nói.

"Đại ca hiểu, Trương Nguyên Ánh liền giao cho ngươi, các ngươi phải sống thật tốt..."

An Nghĩa Kiện đi rồi, An Hữu Trân trở lại phòng nhìn người trên giường, tay run run vuốt ve hai bên tóc mai bạc trắng, nước mắt liên tục rơi, nhìn xem ngân bạch chói mắt, khuôn mặt tái nhợt gầy gò, trong lòng không biết có bao nhiêu chua xót cùng đau lòng.

"Ngươi... thật ngốc." An Hữu Trân ôm lấy thân thể Trương Nguyên Ánh không ngừng run rẩy, chúng ta đều thật ngốc, ngốc nhất trên đời.

Nàng bây giờ có thể làm cái gì? Chỉ có thể nửa bước không rời Trương Nguyên Ánh.

"Không cần, quần áo lụa là, đừng bỏ lại ta. Đừng bỏ ta..." Trương Nguyên Ánh giống như đang gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, thân thể bất an run rẩy.

"Ánh nhi, Ánh nhi...." An Hữu Trân ôm chặt Trương Nguyên Ánh để nàng có thể cảm nhận được sự hiện hữu của An Hữu Trân.

Trương Nguyên Ánh từ trong cơn ác mộng ngạc nhiên mừng rỡ nhìn An Hữu Trân trước mặt, có chút cảm giác không chân thực, ánh mắt có chút mông lung, "Quần áo lụa là, Là ngươi sao?"

An Hữu Trân kéo tay Trương Nguyên Ánh chạm đến mặt mình, "Là ta, là ta... Ánh nhi."

Cảm nhận được nước mắt An Hữu Trân có chút ướt át, đôi mắt Trương Nguyên Ánh cũng run rẩy theo, nhịn không được ngồi dậy ôm chặt lấy An Hữu Trân, nước mắt cứ như thế tuôn rơi như mưa...

"Ngươi gạt ta, gạt ta... ngươi đã nói sẽ không gạt ta..." Trương Nguyên Ánh khóc lớn lên, có chút giãy giụa khỏi vòng tay An Hữu Trân.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." An Hữu Trân sít sao ôm lấy Trương Nguyên Ánh, không để Trương Nguyên Ánh thoát ra, "Thực xin lỗi..."

"Tại sao phải bỏ lại ta, vì cái gì...." Trương Nguyên Ánh khóc hô, đánh vào lưng An Hữu Trân.

"Thực xin lỗi, ta không nên bỏ lại ngươi, về sau sẽ không... sẽ không như vậy..." An Hữu Trân nức nở nói.

Trương Nguyên Ánh không nói gì nữa, chỉ ôm lấy An Hữu Trân thật chặt khóc to lên.

Cho đến lúc mệt mới ngừng lại, hai người ôm nhau thật lâu, tay đối phương cũng không buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro