Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Kkura ! "

Choàng tỉnh sau cơn ác mộng ập đến , Chaeyeon đau đớn ôm lấy đầu mình , mồ hôi chảy dọc theo thân người , khoé mắt cũng đã nhoè đi .

" Chae , Kkura thích Chae "

" Em cũng thích Kkura nữa "

" Vậy Chae có thích Kkura cả đời không ? "

" Hm...em xin lỗi Kkura nhé "

Xoa nhẹ hai bên thái dương , Chaeyeon thẩn thờ nhìn mưa rơi ngoài cửa .

Mưa nặng hạt , rơi tí tách .

Cô mơ thấy tiệm trà sữa trải đầy hoa hồng trắng , mơ thấy biểu hiện kì lạ của mọi người , mơ đến một kết cục tốt đẹp cho cô và nàng .

Nhưng mà...có thể sao ?

Cô muốn tin Sakura còn sống , nhưng khi nhận được xác của nàng , cô chết lặng .

Ông trời trêu đùa cô quá nhỉ ?

Cố gắng nằm xuống chợp mắt thêm chút nữa , Chaeyeon lại ngửi thấy mùi anh đào thoang thoảng đâu đây .

Một hương thơm rất quen . Cả đời cô ghi nhớ nó .

Trong cơn mơ màng , Sakura bước đến , ngồi bên mép giường ôn tồn vuốt tóc cô " Chae không ngủ được sao ? "

Cô lưỡng lự gật đầu , tay nhấc lên, run rẩy chạm vào người con gái ấy .

Bàn tay xuyên qua không trung , vô tình xuyên qua luôn cả tim hai người .

Chaeyeon nở nụ cười buồn , thều thào với chất giọng khản đặc " Em nhớ chị... "

*

Tiếng khóc than vô vọng khắp Miyawaki gia đánh động đến tất cả mọi người xung quanh .

Bà Miyawaki gào thét , mặt đẫm nước mắt " Kkura của mẹ...Kkura của mẹ ơi... "

Ông Miyawaki trầm mặc , ôm lấy vợ mình thật chặt , cố kìm nén giọt nước mắt nóng hổi chực chờ rơi xuống đôi gò má .

Em và chị đứng kế bên , cúi đầu .

Tay đan tay .

Chaeyeon quỳ trước linh cửu Sakura . Nako không khá khẩm hơn .

Đều đau thương .

Đều tự trách .

Đều vô hồn .

Năm ấy , là cô cầm ô đứng dưới mưa che chở cho nàng .

Năm ấy , là nàng ngốc nghếch thương yêu cô .

Năm ấy , là cô cho nàng hy vọng .

Năm ấy , là nàng muốn đời đời kiếp kiếp bên cô .

*

Tang lễ được tổ chức vài ngày , nghiêm trang và đông đúc .

Người người lũ lượt viếng thăm , thương thay cho số phận bạc mệnh của tiểu thư Miyawaki .

Mộ nàng được đặt ở nơi yên bình , có cây anh đào đẹp đẽ , có ánh mặt trời tỏa nắng dịu dàng và còn có...một giọng hát trầm ấm vang lên giữa bầu trời xanh biếc .

" Chị định ở đây đến bao giờ ? " Em chạm lên vai cô , bất lực hỏi .

Chaeyeon ngừng hát , lắc đầu bảo " Chị muốn ở đây với Sakura "

Chần chừ một chút , cô nắm tay em " Wonyoung , đừng đánh mất Yujin nhé "

Không biết tại sao , bỗng em ôm chầm lấy cô " Chae , em có cảm giác , đây là lần cuối mình gặp nhau "

Nhận thấy vai áo đã ươn ướt , Chaeyeon vòng tay ra sau lưng em vỗ về .

Đợi khi em cất bước ra về , cô lại ngồi thẩn thở , hai tay ôm lấy đầu gối .

" Một cơn mưa đi qua...để lại
Nhưng kí ức anh và em .
Tìm em trong cơn mưa...anh thẩn thờ
Lần theo những dấu vết đánh rơi... "

Theo chiều gió , giọng hát của cô mang theo ấm áp đi xa .

Nếu em và chị là do nắng kết duyên .

Thì cô và nàng là do mưa buột chặt .

Trong cơn mưa phùn , người ta tìm thấy một cô gái nằm cạnh ngôi mộ nhỏ .

Dù cô gái đã nhắm mắt , nhưng miệng lại mỉm cười rất mãn nguyện .

Trên tay còn nắm chặt sợi dây chuyền lấp lánh , cạnh đó còn một bông hoa anh đào .

" Kkura , em đến rồi . Đừng đi đâu nữa nhé ? Đau lắm... "

" Nghe lời Chae , sẽ không bỏ em lại đâu "

" Em thương chị "

Nghe xong , lòng nàng dâng lên một trận ngọt ngào . Nhón chân câu cổ người đối diện , hạnh phúc hôn lấy cô .

Kết cục thì đôi ta vẫn cùng nhau sánh bước .

Vài ngày sau , người ta thấy một ngôi mộ nữa được đặt dưới tán cây anh đào .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro