3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

              Giá sách chật kín cao đến tận trần nhà bao quanh mọi góc tường. Như thế chắc vẫn chưa đủ, vì còn hàng loạt kệ sách san sát nhau choáng hơn nữa diện tích căn phòng.

              Phòng này rộng xấp xỉ phòng Mỹ thuật, nhưng cách bài trí hoàn toàn khác. Không hề có cảm giác trống trải ở đây. Sức nặng của những quyển sách từng trải qua bao nhiêu năm tháng gây nên cảm giác bức bối. Nó cũng tăm tôi hơn phòng Mỹ thuật, khiến người ta cảm thấy u ám, nhìn quanh thì thấy mấy bóng đèn đã hỏng.

                 Chỉ có một cái bàn dài dùng đọc sách, nơi Mei đang ngồi. Vây quanh nó là chưa đến chũ chiếc ghế. Một cái quầy nhỏ nằm lọt thỏm giữa những kệ sách ở góc cuối bên trái. Dù hiện tại không thấy ai, tôi vẫn đoán ra đó là chỗ người thủ thư thường ngồi.

                  Giữa không gian đượm mùi sách cũ, nơi thời gian dường như ngừng lại...

                   Misaki Mei chỉ có một mình.

                   Ngay cả khi tôi đến gần, cô cũng không để tâm. Để mở trên bàn trước mặt Mei không phải sách, mà là quyển sổ ký họa cỡ B5.

                    Phải chăng... cô trốn tiết Mỹ thuật để đến đây vẽ một mình?

                    "Cậu nghĩ là nên đến đây sao?" Mei cất lời, vẫn không rời mắt.

                   "Hai cậu kia không ngăn cậu lại?"

                   "Hình như vậy."

                   Cách mọi người trong lớp xử sự khi có chuyện liên quan tới Mei thật lạ. Nhưng tôi bắt đầu mơ hồ cảm nhận được.

                    "Cậu đang vẽ gì thế?" Tôi hỏi, mắt nhìn xuống quyển sổ.

                    Bức ký họa một cô gái đẹp bằng chì. Không phải kiểu vẽ theo phong cách anime hay manga. Là một kiểu vẽ thật hơn, tự nhiên hơn. Dáng người cô gái khá nhỏ, khó phân biệt giới tính. Mắt dài, mũi, miệng vẫn chưa được vẽ, nhưng trông thế nào cũng ra hình ảnh một cô gái xinh đẹp.

                    "Đây là... búp bê?"

                    Tôi có lý do để hỏi thế. Vì nơi vai, khủy tay hay chân, ngang hông, đầu gối và mắt cá chân... đều có các khớp nối. Có thể thấy ở một bức họa một đặc điểm thường thấy của búp bê: những khớp nối hình cầu.

                     Không trả lời, Mei hờ hững ngã cây bút đang cầm trên tay xuống bản vẽ.

                      "Cậu vẽ dựa trên người thật? Hay toàn tự nghĩ ra?" Tôi hỏi dồn dù tin chắc sẽ bị ném cho câu nói Tôi không thích bị tra hỏi. Cuối cùng Mei cũng quay sang.

                        "Không biết nói thế nào. Chắc là cả hai."

                        "Cả hai?"

                        "Sau cùng tôi sẽ cho cô ấy một cặp cánh thật to."

                        "Cánh... Vậy đây là một thiên thần?"

                       "Không biết. Có thể."

                       Có thể là một ác quỷ, lời khẳng định đó như chực nhảy xổ ra, khiến tôi phải nín thở mất một nhịp. Nhưng Mei không nói tiếp, chỉ nở một nụ cười.

                        "Mắt cậu bị sao vậy?" Tôi đổi chủ đề sang điều mà mình vẫn luôn thắc mắc. "Lúc gặp ở bệnh viện đã thấy cậu đeo băng mắt. Cậu bị thương à?"

                         "Cậu muốn biết ư?" 

                        Mei hơi nghiêng đầu, mắt phải khẽ nheo lại. Bối rối, tôi đáp, "À, cậu không nói cũng không sao...?"

                       "Vậy tôi sẽ không nói?"

                      Đúng lúc ấy một tiếng chuông rè rè vang lên trong phòng. Dường như họ vẫn dùng dàn loa cũ chưa được sửa chữa. Có lẽ là tiếng chuông báo đã vào tiết cuối. Mei không tỏ ý định rời khỏi ghế, có lẽ cô lại định trốn nốt tiết cuối.

                     Tôi nên bỏ đi, hay hay kéo cô về lớp? Thật khó quyết định.

                  "Em về lớp đi." Chợt có giọng nói cất lên.

                   Giọng một người đàn ông tôi chưa từng biết. Dù hơi khàn, nhưng trầm ấm dễ nghe.

                  Giật mình, tôi nhìn quanh và nhận ra nó từ đâu tới.

                 Phía sau cái quầy ở dưới góc phòng, nơi ban nãy chẳng thấy ai, xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen sẫm.

                 "Tôi chưa thấy em bao giờ," người đó nói tiếp. Ông đeo kính có  gọng kiểu cổ, mái tóc bù xù đã lốm đốm muối tiêu.

                  "A, em là Sakakibara lớp 9-3. Em vừa chuyển trường đến hôm qua, và..."

                  "Tôi là Chibiki, thủ thư." Ông chăm chú nhìn thẳng về phía tôi, chỉ nhìn về phía tôi, rồi nói. "Em có thể đến đây lúc nào cũng được, nhưng giờ mau đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro