3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                     Tầng hầm có vẻ chật chội hơn bên trên. Nó tạo cảm giác như một hầm mộ. Nhiệt độ thấp khiến không khí rất lạnh.

                     Hẳn người ta đã lắp máy điều hòa để chống ẩm mốc. Đầu thì nghĩ ngợi được những điều thực tế như vậy, mà lòng thì cảm giác rất mơ hồ là năng lượng đang bị rút khỏi cơ thể theo mỗi bước đi, có thể là tại cái lạnh đang lan dần lên từ dưới chân. Khi xuống bậc thang, không hiểu sao đầu tôi cứ ong ong, lưng nặng trĩu như đang bị thứ gì chồng chất.

                   Thế rồi...

                   Đúng như một linh cảm vô căn cứ của tôi, phía trước chợt hiện ra một cảnh tượng thoát ly phàm tục.

                   Cũng là ánh đèn mập mờ u ám như tầng trệt, nhưng ánh sáng trắng rõ hơn..

                    Vô số búp bê được đặt trên bàn chơi bài, trên những chiếc ghế bành, trong tủ kính, nơi lò sưởi, hay thậm chí nằm lăn lóc dưới sàn. Nói chính xác hơn, chúng không phải "búp bê", mà là "những phần cơ thể búp bê".

                  Các nửa thân trên, như cô gái trong cửa sổ, được đặt trên bàn. Phần bụng để ở trên ghế, đầu và tay xếp lên kệ trưng bày. Tất cả tạo ra cảnh trí của căn phòng. Có vài cánh tay thẳng đứng bên trong lò sưởi, một số cẳng chân lại thò ra từ ghế hay cạnh tủ. Diễn tả kiểu này ắt hẳn sẽ tạo ra cảm giác ghê rợn và bệnh hoạn, nhưng lạ thay tôi lại không thấy gì. Chỉ biết rằng, không hiểu sao, tôi nhận ra được nét nghệ thuật trong cách bài trí những phần cơ thể nằm lộn xộn không trật tự kia. Tuy nhiên, có khả năng đó chỉ là do tôi tưởng tượng.

                  Ngoài lò sưởi, còn có vài ô lõm được cố ý tạo ra trên bức tường màu trắng. Hiển nhiên là để đặt thêm búp bê bên trong. Một ô lom chứa cô gái mất cánh tay phải, gương mặt rất giống cô gái chỗ cửa sổ. Ô bên cạnh lại là cậu bé bị che mất nửa dưới mặt, với cặp cánh dơi mỏng đang gập lại phía sau lưng. Ở ô khác, một cặp song sinh liền bụng trông rất cân xứng.

                   Bước từ tốn đến giữa phòng, tôi lại càng tập trung hít thở sâu hơn.

                    Trong từng hơi thở, khí lạnh tràn xuống phổi và lan ra khắp người. Tôi lại có cảm giác càng lúc mình càng tiến gần đến thế giới của những con búp bê. Hay có lẽ...

                     Ở đây cũng lửng lơ điệu nhạc sầu thảm giống như đoạn nhạc đang phát trên tầng trệt. Nếu nhạc dừng, có khi tôi nghe được những điều bí mật lũ búp bê đang thì thầm với nhau trong căn hầm lạnh lẽo này cũng nên. Lại một ý nghĩ bất chợt nữa...

                     Tôi tự hỏi tại sao? Tôi đang làm gì ở nơi thế này, nơi bao bọc bởi những thứ này?

                      Aaa... Tại sao giờ mới nhận ra...

                     Mục đích ban đầu của tôi. Nói có phần khó nghe, là theo dõi một người. Sau khi tiết thứ sáu kết thúc, tôi rời lớp cùng Mochizuki Yuya - cậu bạn cuồng Munch, vì chung đường về nhà. Rốt cuộc Kazami, Teshigawara và một cậu nhỏ con mặt búng ra sữa tên Maejima (sau này tôi mới biết cậu ta là kiện tướng môn Kendo) lại nhập bọn. Rồi từ cửa sổ ở hành lang, tôi chợt thấy Misaki Mei đi trên sân. Không hiểu sao cô vắng mặt ở lớp cả buổi chiều hôm đó, nên tôi không rõ cô đã đi đâu.

                "Không phải nữa chứ..." Cái nhìn của đám con trai đi cũng hẳn là khó coi lúc nhận ra phản ứng của tôi trước cô ấy. Nhưng vừa qua quýt "Gặp lại các cậu sau," tôi vừa bỏ họ mà chạy.

                 Mei đã không đến trường cả hai ngày thứ Hai và thứ Ba. Có khi nào cô bị thương thật? Mei vắng mặt khiến tôi lo ngay ngáy, nhưng đến thứ Tư cô xuất hiện như chưa hề có chuyện xảy ra, vô tư ngồi bàn cuối dãy cạnh cửa sổ như mọi khi. Chẳng thấy cô đau ốm gì cả.

                 Tôi còn tưởng bọn họ sẽ được nói chuyện trên tầng thượng như giờ Thể dục tuần trước. Nhưng hy vọng chưa kịp lóe đã tắt. Chẳng thấy Misaki Mei đâu, thậm chí cho đến cuối ngày. Nhưng đến thứ Năm và thứ Sáu, tức là hôm qua và hôm nay, tôi cũng có dịp trao đổi với cô. Thật lòng thì tôi muốn có nhiều thời gian hơn để trò chuyện cùng Mei, nhưng cũng chưa biết phải nói gì, và cứ do dự mãi như vậy...

                 Rồi tôi bắt gặp Mei khi đang trên đường về nhà.

                  Nghĩ lại thì thật xấu hổ. Đơn giản là tôi chỉ hành động theo bản năng, chạy một mạch ra cổng theo hướng cô. Dù thấy cô rời trường từ cổng sau, tôi đã không gọi và lặng lẽ bám theo. Đó là lúc mục đích "theo dõi ai đó" của tôi bắt đầu. Tôi đi theo Mei, có lúc tưởng như mất dấu trên những con phố lạ lẫm, nhưng rồi lại tìm ra được . Nếu đến gần chắc tôi đã cất tiếng gọi. Nhưng không hiểu sao khoảng cách của hai chúng tôi không rút ngắn đi, và tôi trở thành một kẻ theo đuôi chuyên nghiệp.

                    Ráng chiều lại chực buông, bấy giờ tôi đã hoàn toàn mất dấu Mei. Đó cũng là lúc tôi không rõ mình đi đường nào mà vô tình lại đến đây, đứng trước ngôi nhà "Đôi mắt xanh trống rỗng. Dưới ánh chiều tà của Yomi" ở khu Misaki.

                    Misaki Mei.

                  Chỉ vài ngày sau khi tôi nhập học, những bất thường - hay nói đúng hơn là bí ẩn - xung quanh cô càng lúc càng lớn, chiếm lấy một góc tâm trí tôi. Dù vậy, tôi chẳng thể hiểu rõ nó là gì. Vẫn còn hàng đống chi tiết tôi không hoặc chưa lý giải được. Thật ra phải nói điều tôi chưa biết còn rất nhiều. Cả chuyện chị Mizuno nữa. Tôi đã thử xâu chuỗi những thông tin chị đưa ra, nhưng vẫn chẳng tìm ra kết luận gì. Thực sự tôi cũng hết cách.

                 Hỏi trực tiếp có lẽ là cách nhanh nhất. Tôi hiểu điều đó, nhưng...

                "Á! Tôi vô tình hét lên nhận ra một vật nằm sâu bên trong khung cảnh lạ lùng ở tầng hầm, thứ mà ban nãy tôi không để ý đến. Một hộp gỗ sáu cạnh dựng đứng, cao cỡ đứa trẻ, sơn đen. Quan tài? Đúng tài? Đúng, là một cỗ quan tài kiểu phương Tây nằm lặng lẽ ở đó, bên trong là...

                 Thần trí mê muội, tôi cố lắc đầu thật mạnh. Xoa xoa vai đang lạnh cóng, tôi bước tới chỗ quan tài. Mắt tôi không thể rời khỏi con búp bê bên trong bởi nó có diện mạo hoàn toàn khác so với những thứ trong tầng hầm.

                 Một con búp bê đầy đủ các bộ phận cơ thể, mặc bộ váy mỏng nhạt màu. Hơi nhỏ hơn người thật. Tôi chắc chắn thế, vì biết một người trông giống hệt nó.

                 "Mei?" Và đó cũng là lý do giọng tôi run rẩy. "Tại sao..."

                  Tại sao nó lại giống Mei? Chỉ có mái tóc màu nâu đỏ trải quá vai là không giống, còn lại thì gương mặt, dáng người... tất cả đều như được tạc ra từ chính Misaki Mei mà tôi biết.

                  Con mắt phải nhìn đăm đăm vào hư không, cũng là một "con mắt xanh trống rỗng." Mắt trái ẩn sau mái tóc. Nước da còn xanh xao và trông giống sáp hơn cả Mei. Miệng búp bê, với làn môi đượm sắc đỏ, thoạt như đang định nói điều gì...

                  Cô muốn nói gì?

                 Và cô là ai?

                  Tôi lại càng thấy hoa mắt hơn, khẽ ôm đầu bằng cả hai tay và đứng chết lặng, ngơ ngẩn trước cỗ quan tài. Đúng lúc đó...

                  Chẳng ngờ, tôi bỗng nghe thấy tiếng Mei, "Hóa ra cậu không bị dị ứng với những thứ này sao, Sakakibara?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro