4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

             Khi chúng tôi rời nhà hàng, mưa đã tạnh, mảng trời quang mây đã ít nhiều lấp ló.

              Tôi leo lên xe chị Mizuno vì chị đã đề nghị  chở tôi về. Giữa đường, tôi nhận ra mình đang ở một góc quen thuộc của thị trấn, nên nhờ chị thả xuống. Nơi đó là khu phố Misaki, gần phòng trưng bày búp bê "Đôi mắt xanh trống rỗng. Dưới ánh chiều tà của Yomi."

               "Em sống ở Furuichi phải không, Sakakibara? Vẫn còn xa lắm đấy."

                Thấy chị nhìn mình với ánh mắt nghi ngại, tôi đáp, "Ở một chỗ tù túng quá, nên em định đi dạo một chút," rồi xuống xe.

                Tôi tìm thấy "Ánh chiều tà của Yomi" chỉ trong phút chốc.

               Bên ngoài lối ra vào, có một phụ nữ đứng tuổi mặc áo màu vàng tươi ở ngay trên bục thang dẫn quanh tòa nhà. Chúng tôi nhìn thoáng qua nhau - có lẽ vậy. Bà ấy làm trong xưởng búp bê ở trên lầu? Tôi vừa tự hỏi vừa gật đầu chào, nhưng bà không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng đi lên cầu thang.

               Gấp dù bỏ vào ba lô, tôi đẩy cửa bước vào.

               Tiếng chuông trầm thấp lại vang lên, hệt như lần trước.

               "Chào quý khách." Vẫn là bà lão tóc bạc trắng ngồi ở chiếc bàn cạnh lối vào, chào tôi với ngữ điệu cũng giống lần trước.

                Đang là giữa ban ngày, nhưng cửa hàng, chính xác là "phòng trưng bày" vẫn giữ cảnh trí u ám như lần trước tôi đến.

              " Cái gì vậy? Nơi này rất ít khi thấy các chàng trai trẻ." Lại là câu nói đó... "Cháu học trung học hả? Hôm nay được nghỉ hay sao mà đến đây? Vậy ta chỉ lấy nửa giá."

             "Cảm ơn bà."

            Khi tôi lục túi để lấy bóp, bà lão nói thêm, "Cứ thoải mái xem cho thỏa thích. Dù sao hiện giờ cũng chẳng có khách."

            Cảm thấy hơi khó hiểu, tôi bước vào khu trưng bày.

          Tiếng đàn da diết tấu lên một giai điệu sầu thảm. Búp bê được xếp thành từng hàng, vừa xinh đẹp lại vừa quái dị. những bức tranh phong cách huyền bí treo ở trên tường. Mọi chi tiết đều giống hệt lúc trước. Tôi như bị cuốn vào một cơn ác mộng đã lập đi lập lại nhiều lần, thả ba lô xuống chiếc sofa, hít thở thật sâu thay cho những con búp bê không hô hấp, và như bị một sợi dây vô hình điều khiển, tôi bước xuống cầu thang dẫn tới tầng hầm.

           Không khí lạnh lẽo tràn ngập nơi đây, hệt như trong hầm mộ, và những con búp bê ( hay có thể nói, những bộ phận búp bê) được đặt bề bộn khắp nơi, đúng như tôi nhớ. Bên trong những ô lõm đặc trưng trên tường là cô gái thiếu đi cánh tai phải, là cậu bé lấy đôi cánh mỏng che bớt nửa dưới khuôn mặt, hay cặp song sinh liền bụng... Cả cỗ quan tài đen nằm ở trong cùng nữa, con búp bê gắn với nó trông giống hệt Misaki Mei.

            Khác với lần trước, tôi chưa thấy nhức đầu hay lạnh đi.Nhưng, như thể bị sợi dây khiển rối thao túng, tôi lại tiến đến cạnh cỗ quan tài.

            Sản phẩm của Kirika- cái tên theo chữ Hán có nghĩa là "trái cây trong sương mù". Mei đã nói thế. Tôi đã nín thở trong giây lát, lặng nhìn gương mặt búp bê nhợt nhạt hơn cả Mei, nhìn vào làn môi đang định nói điều gì đó. Khi đó...

             Điều đáng lẽ không phải là hiện thực, lại xảy ra...

            Từ bóng cổ quan tài chứa con búp bê, từ từ, lặng lẽ...

            ....Sao có thể?

            Tôi bỗng cảm thấy choáng váng.

             Cứ thoải mái xem cho thỏa thích.

            Câu nói ban nãy của bà lão lại vang lên trong đầu tôi. Dù sao hiện giờ cũng chẳng có khách. Đúng như thế.

              Lần trước tới đây, bà lão cũng nói những lời y hệt. Không có vị khách nào khác... Hôm đó tôi đã cảm thấy bất ổn ở câu nói này. Không còn ai khác... Ấy vậy mà!

              Tại sao?

              Chậm chạp, lặng lẽ, từ trong bóng đổ của cỗ quan tài...

              Tại sao chứ?

              Cô xuất hiện.

              Misaki Mei.

               Tầng hầm lạnh lẽo, mà Mei chỉ mặc phong phanh áo sơ mi và chiếc váy màu xanh biển. Làn da cô còn nhợt nhạt hơn mọi khi.

              "Trùng hợp thật. Lại gặp nhau ở đây." Mei nói, khẽ mỉm cười.

              Trùng hợp... Có đúng như vậy không? Tôi đang lựa câu trả lời thì Mei hỏi, "Tại sao hôm nay cậu đến đây?"

              Tớ đang trên đường từ bệnh viện về nhà. Tình cờ đi ngang qua thôi." Tôi đáp, hỏi ngược lại. "Còn cậu? Không đi học sao?"

               "À thì... Hôm nay tình cờ là tôi không đi." Nói rồi, cô lại cười. "Cậu thấy đỡ hơn chưa, Sakakibara?"

               "Chắc cũng vừa đủ để  không phải vào viện. Mọi người trong lớp thế nào rồi... từ sau tai nạn của Sakuragi?"

               Mei thấp giọng "Ừm," rồi đáp, "Mọi người... đang sợ."

              Sợ hãi. Chị Mizuno cũng đã nói như vậy. Có vẻ thằng bé đang sợ hãi chuyện gì đó.

              "Sợ? Sợ chuyện gì?"

             "Họ nghĩ nó đã bắt đầu."

              "Cái gì bắt đầu?"

              Mei chợt nhìn lãng đi. Tựa hồ không biết phải nói sao.

             "Tôi... Sau vài giây im lặng, Mei tiếp tục. " Có lẽ trong thâm tâm tôi vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Đầu tiên chuyện đó diễn ra, thán,g Năm cậu chuyển tới, rồi tôi nói như vậy dù không thật sự tin. Chắc tôi vẫn còn nghi ngờ một số việc. Nhưng..."

             Dứt lời, Mei nhìn tôi, mắt phải nheo lại như chất vấn, còn tôi chỉ biết nghiêng đầu không hiểu.

             "Nhưng có lẽ năm nay thực sự là một trong những năm đó," Mei tiếp tục. "Chắc đến trăm phần trăm."

            Tôi không biết phải nói gì.

             "Bởi vì đã diễn ra. Vậy nên..."

           Mei lại nheo mắt, như muốn thử thách, Cậu nghĩ gì về nó? Nhưng tôi nào biết nghĩ gì ngoài ngu ngơ nhìn lại.

          "Thế ra cậu vẫn chưa biết chuyện ư, Sakakibara?" Mei lẩm bẩm, lặng lẽ quay lưng  với tôi. "Không biết cũng hay. Nếu phát hiện ra, chưa chừng..."

         "Khoan đã," tôi bật ra theo phản xạ. "Cứ mập mờ như vậy, tớ không tài nào hiểu được..."

         Tôi rất muốn nhún vai và nói, tớ chẳng hiểu cái quái gì hết. "Nó đã bắt đầu", "Tôi không rõ", "một trong những năm đó"... Làm ơn đừng tỏ ra là ta-biết-tuốt nữa.

          "Cậu chắc là sẽ đi học lại được chứ?" Mei hỏi, vẫn quay lưng đi.

          "Ừ. Mai tớ sẽ đến trường."

          "À. Nếu cậu đi, tôi nên tránh mặt."

         "Gì vậy? Thôi nào. Tất  cả những chuyện này là sao?"

         "Cẩn thận đấy." Khẽ xoay người lại, cô nhắc nhở. "Cũng đừng kể cho ai là gặp tôi đây."

         Thế rồi cô quay lưng, lần này là đi hẳn, bước chân câm lặng biến dần vào sau cỗ quan tài.

         Một lúc sau, tôi mới nhẹ giọng gọi, "Thôi nào, Misaki."

         Tôi bước tới một bước, "Này, sao cậu..." nhưng chân không hiểu sao lại thấy luống cuống. Chỉ một giây không chú tâm, tôi đã bị cuốn vào trong cơn đau đầu kỳ quặc.

         Lẽ nào cậu không thấy chúng bị hút ra khỏi người?  

        Tất cả những gì bên trong cậu.

         Những lời Mei nói hôm trước, ngay tại đây, len lỏi vào đầu óc quay cuồng của tôi như một thứ bùa chú.

        Búp bê gắn liền với sự trống rỗng. Cơ thể, trái tim chúng đều rỗng... Một khoảng hư không.

       Sự trống rỗng đó giống như cái chết.

       Không hiểu bằng cách nào, tôi bước thêm được một bước để khỏi bị ngã.

       Như cái chết.

      Thấp thỏm lo âu, tôi nhìn đăm đăm vào phía sau quan tài. Nhưng...

      Mei đã biến mất. Ở đó...

       Không có gì cả.

       Tấm rèm đỏ treo trên tường khẽ lất phất dưới sức gió phả ra từ máy điều hòa. Một cơn lạnh điếng người chợt ập đến, làm run rẩy toàn thân tôi.

      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro