5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                 Sau bữa tối, tôi bắt lấy cơ hội trao đổi đôi chút trước khi dì Reiko về phòng riêng.

                  Dù có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng đến lúc trực tiếp nói chuyện tôi lại cảm thấy căng thẳng như mọi lần. Rốt cuộc thì cả hai lại lạc sang những chủ đề lan man chẳng hề đúng với ý định ban đầu của tôi.

                 Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi chuyển hướng bằng cách hỏi về thư viện phụ ở Khu O, "Cái thư viện ấy có từ lâu rồi phải không ạ?"

                 "Ừ, tất nhiên. Hồi dì còn đi học nó đã ở đó, và chắc thời chị Ritsuko học cũng đã có rồi..."

                   "Hồi ấy nó đã là 'thư viện phụ' chưa ạ?"

                   "Chưa, bấy giờ thì vẫn chưa. Chỉ khi trường xây mới và có hẳn thư viện riêng, nó mới thành 'phụ'."

                     "Ra là vậy."

                     Dì Reiko tì khuỷu tay lên bàn, chống cằm, xong lại đổi tay để hớp một ngụm bia và thở dài. Dù không để lộ ra, hẳn cuộc sống thường ngày của một người trưởng thành đã khiến dì mệt mỏi.

                    "Dì biết ông thủ thư ở thư viện phụ không ạ? Hôm nay cháu vừa gặp ông. Có điều gì đó tạo ra cảm giác rằng ông là chủ nhân căn phòng ... Nên cháu nghĩ ông phải ở thư viện cũ từ rất lâu rồi."

                  "Thầy Chibiki á?"

                 "Đúng rồi, chính là cái tên ấy."

                  "Cháu đoán đúng. Ở thầy quả là toát ra cảm giác 'chủ nhân' của thư viện. Từ thời dì học đã thấy thầy rồi. Lúc nào cũng làm mặt lạnh, lại toàn mặc đồ đen trông rất bí ẩn. Hầu hết đám con gái sợ thầy phát khiếp."

                   "Chắc rồi."

                  "Thầy nói gì khi gặp cháu?"

                  "Không, không có gì đặc biệt."

                   Khẽ lắc đầu, tôi nhớ lại khung cảnh lúc ấy. Ông chỉ bảo tôi ra khỏi thư viện. Vậy còn Mei? Cô ấy có ở lại và tiếp tục vẽ? Hay là...

                  "À nè, Koichi..." Dì Reiko nói, tay vẫn cầm cốc bia. Có định tham gia câu lạc bộ gì không?"

                   "Ồ... đúng rồi. Cháu vẫn chưa chọn được." 

                   "Hồi ở trường cũ cháu làm gì?"

                    Tôi  thành thật trả lời, "Câu lạc bộ Ẩm thực ạ."

                    Tôi tham gia vì một phần muốn châm chọc ông bố tôi ngày ném hết việc nhà cho con. Cũng nhờ đó mà tài nấu nướng của tôi tăng lên những vài bậc, thế nhưng bố lại chẳng thèm chú ý.

                     "Dì không nghĩ ở trường Bắc Yomi có câu lạc bộ như vậy," Dì Reiko đáp, hai mắt nheo lại như tức cười.

                     "Thật sao?"

                     "Nhưng cháu không chắc lắm..."

                     "Chuyện này phụ thuộc vào lựa chọn của cháu thôi."

                    Uống cạn cốc bia, dì Reiko chống cùi chỏ lên bàn và ấp cả hai tay lên má. Dì nhìn tôi rời khỏi, "Cháu có thích vẽ không?
                     "Nói là thích thì chưa đến mức. Chỉ là cháu thấy hứng thú..."

                    Dì nhìn như xoáy vào tôi. Tôi bất giác cúi đầu, nhưng vẫn trả lời thành thật về những cảm xúc đang cuộn lên trong mình, "Nhưng cháu sẽ vẽ không giỏi. Nói đúng hơn là cực tệ."

                   "Ừ...ừm."

                    "Tuy nhiên đây là bí mật nhé? Cháu chưa nói với ai đâu. Thật ra cháu định thi vào Đại học Mỹ thuật."

                    "Oa, thật sao? Dì cũng mới biết đấy."

                   "Cháu muốn học tạo hình hoặc điêu khắc gì đó."

                   Ly của tôi là nước rau củ do chính tay bà ngoại pha. Gắng chịu đựng mùi cần tây (món tôi ngán nhất) lẫn bên trong, tôi chỉ dám hớp từng chút một.

                  "Dì thấy thế nào? Chắc là ngốc nghếch lắm."

                  Tôi hạ quyết tâm hỏi, còn dì Reiko chỉ "Ừm,ừm"  rồi khoanh tay trước ngực. Cuối cùng dì bảo, "Lời khuyên nè. Thứ nhất theo kinh nghiệm của dì, cha mẹ thường sẽ không ủng hộ con mình thi vào Đại học Mỹ thuật hay các trường nghệ thuật đâu."

                   "Quả có thể."

                  "Dì không đoán được phản ứng của bố cháu, có khi còn mắng cho mạt kiếp ấy chứ."

                   "Cháu không chắc, nhưng có thể."

                   "Thứ hai," dì tiếp tục. "Ngay cả khi vào được trường cháu sẽ có ít khả năng xin được việc sau khi tốt nghiệp. Tất nhiên còn tùy thuộc vào tài năng, nhưng điều quan trọng nhất là phải may mắn, dì nghĩ thế."

                    Ra vậy. Cũng là sự thật thôi...

                    "Điều thứ ba."

                   Được rồi mà... Tôi đã định sẽ từ bỏ. Nhưng nhìn vào đôi mắt hiền hòa của dì, lời khuyên cuối rốt cuộc lại đem đến một tia hy vọng.

                    "Dù sao, nếu cháu thực sự muốn vậy thì chẳng có lý do gì phải chùn bước. Nói thế nào nhỉ. Chưa thử sức mà đã đầu hàng thì thật kém cỏi."

                  "Kém cỏi ạ?"

                 "Ừ. Điều này rất quan trọng đấy, không phải sao? Mạnh mẽ hay kém cỏi." Dì Reiko đưa tay xoa đôi má đã ửng đỏ vì hơi men. "Tất nhiên, mấu chốt là cháu tự thấy mình mạnh mẽ hay kém cỏi." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro