5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                       Ngày hôm sau, Mei đi học lại như bình thường.

                     Nhưng tôi cũng không chủ động mở lời với cô ấy. Chẳng phải vì cuộc gọi hôm trước của Teshigawara làm tôi lo. Dứt khoát không phải. Nhưng không chỉ không nói chuyện, mà tôi còn không muốn tiếp xúc dưới bất kỳ hình thức nào nữa. 

                       Tôi cũng chưa nói gì với Teshigawara. Có rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi qua cậu ta, nhưng... có lẽ để tránh bị tôi hỏi, Teshigawara chẳng dám đến gần. Thực sự chuyện gì đang diễn ra?

                    Mai là ngày thứ Bảy của tuần thứ tư trong tháng, nên trường học đóng cửa. Tôi có cuộc hẹn kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, nhưng vì không thấy thay đổi gì khác lạ, tôi định sẽ bỏ hẹn và dời qua tuần sau. Chắc bà ngoại sẽ không rầy đâu. Và lại sang tuần đã phải thi giữa kỳ, tốt nhất là nên ôn tập một chút.  Quả thật tôi có nghĩ mình sẽ dễ dàng thi đỗ thôi, nhưng mặt khác thì tính tôi rất thận trọng... hay có lẽ là nghiêm túc quá.

                   Và thế là...

                  Nén mong muốn được đến phòng trưng bày búp bê ở khu Misaki, tôi dành hết mấy buổi chiều cuối tuần ở nhà học bài.

                 Có cả thảy hai cuộc gọi đến.

                 Cuộc đầu tiên là là từ đất nước của đạo Hindu xa xôi.

                Giống lần trước, bố Yosuke lại than vãn "Nóng chết mất!", Nhưng thực chất là chỉ muốn gọi hỏi thăm, "Con thấy vẫn ổn chứ?" Nghe tôi kể về kỳ thi giữa kỳ sắp tới, bố dặn, "Cứ qua quýt thế nào xong thôi con ạ." Hiển nhiên là tôi sẽ không qua quýt, bố khuyên như thế là chẳng hiểu con trai mình chút nào.

                  Người gọi thứ hai có phần khiến tôi ngạc nhiên. Là chị Mizuno ở bệnh viện. "Vẫn khỏe chứ?"

                 Vừa nghe mở lời, tôi đã nhận ra ai đang gọi. Bất giác cảm thấy căng thẳng.

                 "Về chuyện hôm trước... Chắc khoảng hai tuần trước nhỉ! Em có nhớ cô bé đó không? Bệnh nhân đã mất cuối tháng Tư ở khu nội trú ấy?"

                 "Tất nhiên ạ."

                "Sau buổi nói chuyện chị cứ nghĩ mãi, nên đã đi kiểm tra. Và chị tìm được tìm đlaược tên cô bé, không phải Masaki mà là Misaki."

                "Misaki là họ cô ấy? Hay...?"

                "Không, là tên."

                Vậy thì không phải Misaki Mei. Thế tức là..."

              "Chữ Hán viết thế nào ạ?"

              "Chữ 'tương lai' và 'hoa nở', ghép thành Misaki."

              "Misaki..."

              "Họ cô bé là Fujioka."

              Fujioka Misaki sao? Tôi không khỏi cân nhắc. Điều gì khiến cho Fuijioka Misaki là "một nửa con người" của Misaki Mei? Rốt cuộc là thế nào...

              "Sao em lại muốn biết về cô bé?" Chị Mizuno hỏi. "Em đã hứa sẽ kể cho chị đấy."

             "Ồ,ừm... chuyện là..."

             "Không nhất thiết phải kể ngay. Khi khác cũng được."

            "Dạ."

            "Mà nè, Anh Chàng Kinh Dị. Gần đây có đọc gì không?"

             Và thế là chị không nhắc gì đến vụ hứa hẹn nữa. Tôi trả lời, "À, vâng," rồi cúi xuống nhìn quyển sách để bên cạnh. "Tập hai bản bìa cứng của Lovecraft: Toàn tập1." 

(1. H.P. Lovecraft, nhà văn người Mỹ nổi tiếng với các mẫu truyện ngắn kinh dị.)

              "Ô hô," chị lại dùng giọng điệu tôi hiểu rõ từ trước tới giờ. "Thật là biết thưởng thức đấy! Mà không phải em sắp thi giữa kỳ sao?"

                "Em chỉ đọc khi đang nghỉ sau giờ học," tôi đáp. Nhưng xét cơ cấu thời gian tôi dành cho hai việc thì đương nhiên phải nói ngược lại mới phải: tôi học một chút trong khi nghỉ giữa chừng đọc sách.

                "Có trách nhiệm thiệt ha, Anh Chàng Kinh Dị," chị Mizuno nói, ra chiều cao hứng. "Ước gì em chị được như em. Nó còn chẳng chịu đọc sách, nói gì đến tiểu thuyết kinh dị. Trong đầu chỉ toàn là bóng rổ thôi. Vậy nên bọn chị ít khi tán gẫu dù là chị em."

                 "Chị có em trai?"

                 "Những hai đứa cơ. Cậu thích bóng rổ cũng bằng tuổi em."

                "Oa, thật vậy sao!"

               "Đứa kia thì học lớp Mười một, nhưng trong đầu cũng chỉ nghĩ đến tập thể hình. Chị còn không biết nó đã từng đọc sách ngoại truyện tranh nữa. Đúng là có vấn đề ha!"

                "Ha ha."

                Tôi nghĩ rằng một cậu nhóc mười lăm tuổi thích trốn trong phòng đọc thần thoại Cthulhu1 vào cuối tuần thì còn có vấn đề hơcó n, nhưng thôi, sao cũng được.

(1. Nhân vật hư cấu của H.P.Lovecraft.)

                  Nhắc mới nhớ, tôi vừa nhận ra một điều. Chẳng phải lớp tôi cũng có một cậu Mizuno? Cao ráo, da rám nắng, ngoại hình giống dân chơi thể thao. Tôi chưa từng tiếp xúc, nhưng có khi nào cậu ta là em chị Mizuno? Yomiyama là một thị trấn nhỏ. Trùng hợp kiểu này chắc cũng không lạ.

                 "À, chị Mizuno có học trung học ở Bắc Yomi không?" Bỗng thấy quan tâm, tôi hỏi.

                  "Chị học trường Nam Trung. Nhà chị gần ranh giới giữa hai trường, nên tùy theo năm mà xem học ở Bắc hay Nam. Vì vậy chị và cậu lớn học Nam Trung, còn em út thì học ở Bắc Trung."

                   Ra vậy. Thế thì chị Mizuno sẽ không biết chuyện về Misaki hai mươi sáu năm trước. Tôi gần như thở phào nhẹ nhõm, và bọn tôi lại vui vẻ tán gẫu về sở thích của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro