8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                 Sau một hồi săm soi chỗ ảnh chụp X-quang dàn hàng trước mặt, bác sĩ điều trị tuổi ngoài tứ tuần gật gù một lúc, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đưa ra kết luận. "Mọi thứ trông rất tốt. Không có vấn đề gì cả. Nhưng không được vận động quá sức đâu nhé. Để xem, nếu một hoặc hai tuần sau kiểm tra mà không có gì phát sinh, cháu sẽ được tham gia giờ Thể dục ở trường."

                   "Cảm ơn bác sĩ." Tôi ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng thâm tâm vẫn thấy hơi lo. Mùa thu năm ngoái tôi cũng được kiểm tra sớm sau xuất viện và đạt kết quả tốt, ấy vậy mà...

                    Tất nhiên là dù có lo lắng thế nào, mọi thứ cũng chẳng thể thay đổi. "Nếu bệnh này là di truyền thì con cũng sẽ khỏi thôi." Có lẽ tôi nên tin vào nhận định lạc quan của người đi trước vậy.

                  Khu ngoại trú ở bệnh viện công Yumigaoka bao giờ cũng đông nghẹt người. Khi tôi kiểm tra xong và tất thủ tục viện phí đã quá giờ cơm trưa. Cơ thể tôi giờ cũng có thể coi là trở về đúng sinh hoạt của một cậu bé mười lăm tuổi khỏe mạnh nên bụng tôi bắt đầu thấy đói. Tôi quyết định sẽ tìm một cửa hàng bán hamburger hay bánh donut trên đường về, chứ không vào nhà ăn ở đây. Tôi rời khỏi bệnh viện và đang trên đường ra bến xe buýt thì bắt đầu suy nghĩ lại.

                 Đã hơn mười ngày tôi không tới bệnh viện, và thật may rằng bà ngoại không đi cùng, vì chắc bà sẽ giận lắm nếu biết chuyện. Tôi vốn không có việc khác để làm, sao không tự do thoải mái tìm hiểu đôi chút nhỉ? Việc này so với đói bụng không phải còn quan trọng hơn ư? Phải rồi.

                   Tôi quay vào bệnh viện và tìm đến nơi giam cầm cuộc sống của mình vào cuối tháng trước: khu nội trú.

                  "Ái chà? Lại bị sao à, Anh Chàng Kinh Dị?"

                 Đi thang máy lên tầng bốn, đang theo hành lang tới quầy y tá thì tôi gặp người quen. Tôi ấn tượng với chị bởi cặp mắt to đùng chẳng hề ăn nhập gì với khuôn mặt gầy là dáng người mảnh khảnh... Chị Mizuno Sanae. Chị kể là mới chính thức làm y tá năm ngoái. Dù tuổi nghề không cao, chị lại là người tôi tiếp xúc nhiều nhất trong số các nhân sự ở bệnh viện.

                 "Ồ, chào chị."

                  Cứ đi ắt sẽ có đường. Dù thực tế không vĩ đại như câu ngan ngữ này, cuộc gặp tình cờ hôm nay đúng là thứ tôi cần.

                   "Không, không, em ổn ạ." Tôi vội lắc đầu, "Hôm nay em đến kiểm tra. Bác sĩ bảo không việc gì."

                  "Ồ. Thế tại sao em lại đến khu này?"

                  "Bởi vì, em muốn gặp chị."

                  Tôi chợt nhận ra sắc thái câu nói không hợp với mình lắm, nhưng chị Mizono đã ngay lập tức đón nhận lời nói đùa với vẻ mừng vui của mấy bà cô khi được tán tỉnh, "Ôi chao! Vui quá ta! Chị đang lo lắng em sẽ cô đơn nếu không tìm được bạn tâm đầu ý hợp ở trường mới. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

                  "Ừm... Thật ra thì em có chuyện cần hỏi."

                  Xúc tác khiến tôi trở nên thân thiết chính là quyển tiểu thuyết của Stephen King tôi đọc khi nhập viện. Vừa liếc thấy, chị Mizuno đã nhìn chăm chăm vào nó.

                   "Em chỉ đọc loại truyện này thôi à?" Chị ấy hỏi.

                   "Chỉ loại này không hẳn."

                  Biểu hiện của chị như vừa trông thấy ma, nên tôi định vờ lạnh lùng đáp lại, nhưng...

                   "Thế em còn đọc gì nữa?"

                    Tôi đành trả lời,"Ừm... truyện của Koontz1." 

(1. Dean Koontz, nhà văn người Mỹ chuyên sáng tác thể loại mạo hiểm và kinh dị.)

                     Chị Mizuno liền phì cười và khoanh tay trước ngực như một ông chú nào đó đang nhịn để không cười phá lên. Thế là từ lúc ấy, chị đặt  cho tôi biệt hiệu "Anh Chàng Kinh Dị".

                      "Người bệnh thường sẽ không đọc những thứ như vậy."

                       "Em là thứ quý hiếm vậy à?"

                       "Điều con người muốn tránh né nhất, suy đến cũng là đau đớn và sợ hãi, đúng không? Và khi ốm đau, người ta lại càng e sợ hai thứ đó."

                        "Chắc là thế, Nhưng đây chỉ là truyện hư cấu, nên..."

                        "Đúng đúng. Em hoàn toàn đúng. Ấn tượng lắm 'Anh Chàng Kinh Dị."

                        Không lâu sau tôi đã biết chị Mizuno cũng yêu thích "những thứ như vậy". Bất kể là Á Đông hay Tây phương, cổ điển hay tân thời, chị điều đọc hết xem hết. Chắc chị đã thấy lẻ loi vì không tìm được "bạn kinh dị tâm giao" ở nơi làm việc. Trong thời gian tôi nằm viện chị luôn đến và đề xuất những tác phẩm tôi chưa đọc, như truyện của John Saul hay Michael Slade.

                          Vào thẳng chủ đề thôi. Tôi nói, "Em muốn hỏi một chuyện," tự hứa là sẽ dành dịp khác cùng chị chia sẻ sở thích. "Vào ngày 27 tháng 4, tức thứ Hai tuần trước, có cô bé nào mất tại bệnh viện không chị?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro