8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

             Chẳng còn tâm trạng đi loanh quanh sau buổi khám, tôi về thẳng nhà.

             Nghĩ lại thì, đã hai tuần nay tôi chưa hề liên lạc với bố ở Ấn Độ. Chắc đêm nay hay mai tôi phải gọi thôi. Khi ấy tôi sẽ thông báo tình hình ở đây, nhân tiện hỏi bố về cái chết của mẹ mười lăm năm trước. Tôi ngẫm nghĩ và tưởng tượng ra khá nhiều điều.

            Khoảng 2 giờ chiều, tôi về đến nhà ông bà ngoại ở Furuchi. Cổng chính ngôi nhà hiện ra trước mắt, cũng là lúc tôi thấy bóng người quen.

           Một học sinh mặc đồng phục hè trường Bắc Yomi đi đi lại lại trước cổng. Trông cậu ta khá lo lắng. Chốc chốc cậu ta lại ngó trộm vào nhà, rồi ngước lên trời, sau đó lại cúi đầu xuống đất. Chẳng cần nhìn tới lần hai tôi cũng đoán được cậu ta là ai. 

           "Cậu đang làm gì thế?" Tôi hỏi, làm cậu ta bất ngờ đến độ giật thót lên. Cậu học sinh quay sang nhìn tôi, rồi lại ngó lãng đi vì xấu hổ. Khi cậu ta định lẳng lặng bỏ đi, tôi nghiên giọng chặn cậu ta lại . "Đợi đã. Chuyện gì vậy? Cậu có lý do mới tới đây, phải không?"

         Là Mochizuki Yuya.

        Rốt cuộc cậu ta không bỏ chạy, nhưng cả khi tôi đến gần, Mochizuki vẫn không nhìn thẳng vào tôi, vẫn bồn chồn bủn rủn và chẳng nói lời nào. Tới gần hơn, đợi cho mặt tôi  đối mặt với mặt cậu ta, tôi mới hỏi. "Lý do của cậu là gì, Mochizuki?"

         Cuối cùng cậu ta cũng mở miệng, "Tớ chỉ, ờ, thấy lo. Nhà tớ gần đây, cũng trong khu phố này, vậy nên tớ định, ư..."

         "Thấy lo?" Tôi giả vờ ra chiều khó hiểu. "Điều gì khiến cậu lo lắng cho tớ?"

         "À, ừm..." Cau cặp chân mày mảnh như con gái, Mochizuki thấp giọng, chắc là vì bối rối. "Hôm nay cậu lại nghỉ học mà, Sakakibara."

           "Nguyên buổi sáng tớ phải đến bệnh viện kiểm tra."

         "Ờ, nhưng mà, ư..."

         "Cậu định đứng đây nói chuyện đến bao giờ? Vào trong đi." Tôi mời cậu ta vào, giọng thản nhiên.

           "Sao cơ? À, vậy phiền cậu một chút thôi." Mochizuki vội nhận lời, bộ dạng mừng đến phát khóc.

           Hình như bà đi đâu vắng. Tôi không thấy chiếc Cedric đen trong ga ra cạnh lối vào. Chắc ông ngoại  cũng đi cùng bà. Tôi nghĩ là gì Reiko đang ở sau nhà, nhưng cũng không cất tiếng gọi.

          Tôi đưa Mochizuki vòng ra sân sau, nơi có dãy hành lang, vì biết cánh cửa kính dẫn vào đó ban ngày không khóa. Thế này mà ở Tokyo thì phải gọi là siêu bất cẩn. Không, có thể là do ở vùng quê khá thanh bình. 

           Bọn tôi ngồi cạnh nhau trên thềm hành lang. Mochizuki liền mở lời, xem chừng đã quyết định xong. "Từ khi chuyển trường đến Bắc Yomi, hẳn Sakakibara đã nghĩ rằng nhiều thứ ở đây kỳ quặc."

           "Thế cậu có định giải thích cho tớ không?" Tôi hỏi lại, kiến Mochizuki cứng họng.

          "Ư, tớ..."

           "Biết mà." Tôi trừng mắt nhìn cậu ta. "Rốt cuộc mọi người đang giấu giếm bí mật khủng khiếp gì?"

          "Chuyện đó..." Mochizuki lại ngừng lời, và trầm mặc một lúc. "Xin lỗi cậu. Tớ không thể nói được. chỉ là..."

          "Chỉ là gì?"

           "Sắp có chuyện diễn ra khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Thật sự nói ra nhiêu đây cũng đã rất là xấu, nhưng tớ không thể để mặc mà không lên tiếng."

           "Ý cậu là sao?"

          "Cả lớp đã bàn bạc kỹ trong cuộc họp hai hôm trước. Vì vậy..."

           "Là giờ chủ nhiệm tiết thứ sáu của hai ngày trước ấy hả? Khi mọi người bỏ sang phòng họp?"

           "Ừ". Mochizuki gật đầu vẻ áy náy. "Bọn tớ biết cậu sẽ đến muộn vì bận nói chuyện với cảnh sát, thế là ý tưởng đó được đề ra. Akazawa và một số bạn bảo rằng lớp cần nói chuyện khi cậu đi vắng. Và bọn tớ phải đến nơi khác để không gặp rắc rối vì cậu quay về giữa chừng."

           "Hừm."

         Có nghĩa là thầy Kubodera cũng đồng tình với kế hoạch này.

          "Và?"

          "Tớ không thể nói thêm." Mochizuki cúi đầu và thở dài yếu ớt. "Nhưng ngay cả khi có chuyện tồi tệ xảy ra, bọn tớ muốn cậu cứ chấp nhận nó."

          "Cậu nói thế mà nghe được à?"

          "Tớ chỉ muốn nói, việc này là để tốt cho mọi người. Xin cậu đấy."

           "Tốt cho mọi người?" Tôi sực nhớ đến vài từ mấu chốt. "Vậy ra đó là quyết định của cả lớp mà tớ buộc phải tuân theo?"

           "Ừ."

            "Hừmmm. Chuyện gì vậy!"

            Tôi đứng dậy khỏi thềm hành lang, vươn vai lên khoảng trời âm u mây đen. Lúc này tôi có thể chấp nhận lời động viên "Vui lên!" của con chim Rei đây, nhưng nó lại đang chọn cách nằm im trong lồng.

            "Thôi được rồi, nếu thế thì tớ cũng sẽ không ép cậu nói thêm gì đâu." Quay sang nhìn Mochizuki, tôi bảo. "Nhưng tớ nhờ một việc không?"

           "Việc gì?"

           "Tớ muốn một bản danh sách lớp."

           Mochizuki có phần bất ngờ, nhưng cậu ta cũng nhanh chóng gật đầu. "Cậu chưa từng được nhận danh sách lớp, đúng không?"

           "Ừ."

           "Nếu vậy lẽ ra cậu không cần nhớ..."

          "Nghe này, nhóc," tôi ngắt lời. "Tớ tự biết lo thân. Và tớ cũng có những vấn đề nhạy cảm cần tránh. Vậy nên..."

            Mochizuki đang định đáp lại thì một giai điệu điện tử nhẹ nhàng vang lên trong chiếc cặp trên đùi cậu ta. "Ồ..." Cậu ta thốt lên rồi mở cặp, rút ra một chiếc di động màu bạc.

          "Tớ không biết cậu có di động đấy."

          "À à, không có gì, là loại PHS thôi," nói rồi Mochizuki nghe điện thoại. Được một lúc, cậu ta hét lên "Sao cơ?!" đầy sửng sốt.

          Không biết đã xảy ra chuyện gì. Sắc mặt Mochizuki tái nhợt, điện thoại vẫn áp bên tai. Cuối cùng...

           "Kazami gọi," Mochizuki kể, giọng nhỏ và vụ vỡ, như thể có thứ gì đó đè nghiến xuống cậu ta. "Takabayashi mất rồi. Bị suy tim khi đang ở nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro